CHƯƠNG 97:
Ông kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Thâm, hoài nghi tai của mình có phải bị vấn đề rồi hay không.
Hoắc Thâm nghiêng đầu, nhìn đạo diễn: “Sao thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn Vương nốt nước miếng nói: “…… Thầy Hoắc, cậu vừa nói cái gì?”
“Cậu và cô Lê ở nhà…… từng tập cảnh này rồi?”
Hoắc Thâm không lên tiếng.
Chốc lát sau anh mỉm cười: “Chúng tôi từng tập qua.”
Đạo diễn Vương: “…… Thầy Hoắc yên tâm đi, tôi tuyệt đối không nói lung tung đâu.”
Ông ho một tiếng, không đợi Hoắc Thâm đáp đã lập tức gọi hai người đang đứng gần đó tới: “Ninh Ninh và Giang Nguyên nghỉ ngơi một chút, cảnh này để thầy Hoắc tới thử.”
Ông nói: “Ninh Ninh quen thuộc với thầy Hoắc hơn, tìm cảm giác trước đi.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Giang Nguyên: “……”
Khi nhìn tới sắc mặt lạnh nhạt của Hoắc Thâm, tuy trong lòng Giang Nguyên chẳng cam tâm nhưng vẫn không nói ra.
Anh ta lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được quy tắc của giới này.
Anh ta gật đầu, giọng điệu khiêm tốn: “Vậy làm phiền thầy Hoắc rồi.”
Hoắc Thâm: “Không phiền, nên làm cả.”
Giang Nguyên: “……”
Lê Nhất Ninh ở bên cạnh nhìn thấy chỉ muốn đỡ trán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cho Hoắc Thâm một ánh mắt.
Hoắc Tham trả lại cô một ánh mắt, hỏi bằng giọng ôn hòa: “Cô Lê, chúng ta diễn thử nhé? Cho tôi xem kịch bản được không?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Nếu không phải hiện tại xung quanh có nhiều người, Lê Nhất Ninh thật muốn bóc trần tấm mặt nạ này của Hoắc Thâm.
Gì mà xem kịch bản…… lúc ở nhà bản thân tập kịch với anh, người đàn ông này nắm rất rõ phân cảnh của mình và nam chính, ngay cả có mấy cảnh ôm, ôm chỗ nào, ôm thế nào anh đều ghi nhớ rõ ràng.
Mà phân cảnh trong rừng cây này, hai người họ diễn qua không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần diễn tới cuối cùng, Lê Nhất Ninh đều bị chiếm chút tiện nghi.
Tóm lại là diễn một hồi, tay của Hoắc Thâm từ nắm tay chuyển sang đặt lên vị trí khác, sau đó……
Còn lại không thể nói.
Nhớ tới những cảnh mình tập ở nhà và kết quả sau đó, mặt của Lê Nhất Ninh lập tức nóng lên.
Lúc đang suy nghĩ, bỗng đạo diễn Vương đứng gần đó hô một câu: “Cô Lê! Chính là biểu cảm này, xấu hổ đó, đỏ mặt đó, lát nữa lúc tập nhớ duy trì nhé!”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Đạo diễn ông cố ý đúng không! !
Cô thảng thốt nhìn về phía bên đạo diễn.
Hoắc Thâm giống như biết cô đang nghĩ gì, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, âm thanh tê dại vô cùng quyến rũ.
Lê Nhất Ninh nghe mà vành tai không ngừng nóng lên.
Càng đỏ hơn.
“Anh đừng cười.”
Hoắc Thâm: “Cô Lê quá bá đạo, ngay cả cười cũng không cho?”
Lê Nhất Ninh trừng anh một cái.
Hoắc Thâm nghe lời: “Được, anh không cười.”
Giọng điều vừa yêu chiều vừa dịu dàng khiến thợ hóa trang đang bổ trang cho Lê Nhất Ninh nghe thấy cũng run rẩy, ngay cả dặm phấn cũng dặm không đều.
Lê Nhất Ninh hết nói nổi, nhìn sang thợ hóa trang đó.
Thợ hóa trang: “Xin lỗi. Cô Lê, để tôi dặm lại cho cô.”
Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm ghét bỏ: “Thầy Hoắc, phiền thầy tránh xa một chút được không, đợi em bổ trang xong hãy tới, chị Trần của chúng ta chịu không nổi nữa rồi.”
Hoắc Thâm: “…… Được.”
Một lúc sau, chị Trần cười: “Xong rồi, xin lỗi em nhé.”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không sao, là lỗi của thầy Hoắc.”
Chị Trần: “……”
Hoắc Thâm gật đầu: “Ừm, cô Lê nói là lỗi của tôi thì đúng là lỗi của tôi.”
Chị Trần: “……”
Tại sao chị cảm thấy bản thân chỉ bổ trang thôi mà cũng ăn phải một bữa thức ăn cho chó chứ.
Chị Trần đi rồi, Lê Nhất Ninh kề tai Hoắc Thâm lẩm bẩm nói nhỏ một câu: “Anh làm gì.”
Hoắc Thâm nhướng mày, mặt đầy uất ức: “Anh không làm gì cả.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô liếc Hoắc Thâm một cái, không biết phải nói sao: “Ai tin anh chứ.”
Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười, trong con người phản chiếu bóng hình của cô.
Cô mặc đồng phục, gương mặt trong trẻo đầy sức sống, làn da trong suốt cộng thêm do ánh đèn nhìn chẳng khác nào thiếu nữ mười sáu tuổi tràn đầy nhựa sống.
Hoắc Thâm nhìn bộ dáng này của cô, cảm thấy yêu thích không thôi.
Đột nhiên anh có một loại xúc động muốn nhìn thấy cô của thời cao trung là có dáng vẻ như thế nào.
“Hoắc Thâm.”
Lê Nhất Ninh gọi hai tiếng: “Hoắc Thâm.”
Hoắc Thâm hơi ngẩn người, lúc này mới tỉnh táo lại: “Ừm.”
Lê Nhất Ninh: “Anh làm sao thế?”
Hoắc Thâm bật cười, nói bằng giọng thản nhiên: “Thất thần chốc lát.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Hai người im lặng nhìn vào mắt nhau.
Hoắc Thâm híp mắt mỉm cười giải thích: “Thất thần thật đấy.”
Lê Nhất Ninh: “……. Ồ.”
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, nhìn sang cô: “Tới đây diễn thử cảnh này.”
“Được.”
Lê Nhất Ninh mím môi, đối với chuyện diễn thử cảnh này ngược lại không hề có ý kiến gì.
Cảnh này chủ yếu là nam nữ chính đang vụng trộm yêu đương trong thời cao trung, sau đó vào giờ nghỉ trưa thì đi hẹn hò trong khu rừng của trường học, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rơi xuống rải rác, hai người muốn có hành động thân mật hơn một chút nhưng lại không dám vượt giới hạn.
Thời cao trung mà, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận dè dặt.
Đến cuối cùng, hai người chỉ tay nắm tay, ôm nhau một lúc.
Trong tiểu thuyết viết như vậy sang đến kịch bản chẳng thay đổi quá nhiều, có điều tình tiết nắm tay được đổi rồi, chỉ dám dùng một cái ôm nhau đơn giản.
Hai người ôm nhau nói chuyện.
Lúc Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm ở nhà tập cảnh này…… thì không chỉ là cái ôm thôi đâu.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh nhắc nhở một câu: “Ở đây là phim trường.”
Hoắc Thâm cười, nhân lúc đạo diễn chưa hô bắt đầu hỏi cô: “Cô Lê đang sợ anh làm gì sao?”
Đúng lúc có nhân viên công tác đi ngang qua không cẩn thận nghe thấy câu này, vô thức lảo đảo một cái suýt chút nữa là ngã nhào.
Cậu vừa nghe thấy gì thế này…… thầy Hoắc muốn làm gì cô Lê?
Lê Nhất Ninh nhìn bóng lưng của nhân viên công tác đó, nhịn không được cười.
“Thầy Hoắc, hình tượng của anh coi như là sụp đổ từ ngày hôm nay rồi phải không?”
Hoắc Thâm: “Ở trước mặt em, chẳng cần hình tượng gì cả.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Nói thật, may là trái tim của mình khỏe mạnh mới thể chống đỡ từng đợt công kích từ Hoắc Thâm, nếu đổi lại thành người khác e là sớm đã gục ngã rồi.
Lê Nhất Ninh liếc Hoắc Thâm một cái.
Đạo diễn Vương đứng gần đó ho một tiếng, nhìn hai người hỏi: “Cô Lê và thầy Hoắc, chuẩn bị xong cả chưa?”
Lê Nhất Ninh vội vàng đáp một câu.
Đạo diễn Vương gật đầu: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Mấy giây sau, người đàn ông đứng trước mặt Lê Nhất Ninh như biến thành một người khác vậy, anh thu lại nụ cười trêu chọc vừa rồi, lúc này trông anh chẳng khác nào nam chính thực thụ, một