CHƯƠNG 99:
Tống Tĩnh bị mấy lời thiếu đứng đắn này của Lê Nhất Ninh làm cho á khẩu.
Chị im lặng hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn chưa ngủ là thế nào?!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chị quở mắng: “Hai người các em định công khai rồi phải không? Giờ còn chưa công khai mà đã trắng trợn như vậy rồi?”
Mặt Lê Nhất Ninh đầy vẻ mù mờ: “Bọn em trắng trợn chỗ nào chứ.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bọn em chỉ ra ngoài ăn chút gì đó, tay còn chẳng nắm thì có chuyện gì được ạ?”
Tống Tĩnh: “…… Em tự lên mạng mà xem, xem xong muốn để tin tức này mặc nó lan rộng như vậy hay là như thế nào, em bàn bạc với Hoắc Thâm xem sao.”
“……Ồ.”
Cúp điện thoại xong Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đưa mắt nhìn nhau, còn chưa kịp lên weibo thì cái nhóm chat nhỏ đó của cô đã sục sôi trước rồi.
Giản Viên Viên: [A a a a a a a tại sao hai người các cậu lại đi hẹn hò vào lúc nửa đêm!! Mình muốn hỏi đậu phụ ngon không?]
Trương Nhã: [Hu hu hu hu còn có người có thể khiến anh Hoắc Thâm của tôi hạ phàm, đúng là không thể tưởng tượng được.]
Giản Viên Viên: [Chậc chậc chậc, còn cùng về khách sạn qua đêm nữa chứ, chậc chậc chậc.]
Trương Nhã: [Nhìn ra được vẻ gấp gáp của anh Hoắc Thâm.]
Lê Nhất Ninh: [??? Hai người các cậu đang nói gì thế?]
Trương Nhã: [Tự mà đi xem weibo ấy, chậc chậc chậc tôi không muốn nói nữa rồi.]
Giản Viên Viên: [Giống như trên.]
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười trước hai người họ bèn nhanh chóng lên mạng xem.
Vừa đăng nhập vào weibo, thình lình đập vào mắt cô chính là tên của cô và Hoắc Thâm, truyền thông thật biết đặt tiêu đề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh hẹn hò đêm khuya, cùng nhau qua đêm.
Lê Nhất Ninh: “???”
Tuy đây là sự thật nhưng lúc hai người đi vào khách sạn là một trước một sau mà vào, nào có cùng nhau chứ, đây là cái quỷ gì thế.
Bấm vào đề mục xong, xuất hiện trước mắt Lê Nhất Ninh là tin do phòng làm việc paparazi tung lên kèm theo hình chụp của cô và Hoắc Thâm, hai người đứng bên đường mua đồ ăn vặt và sau đó hai người đi vào khách sạn.
Nhưng mà!!
Mỗi bức đều nhìn không ra có động tác thân thiết nào chỉ có cảm giác là bạn bè, đương nhiên — — Hoắc Thâm công khai theo đuổi cô thì không thể tính là quan hệ bạn bè được.
Nhưng nhìn vào vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Truyền thông còn miêu tả nhân hóa tất cả những việc mà bản thân nhìn thấy trong buổi tối này.
Nói Hoắc Thâm vì theo đuổi người ta mà hạ mình đi thăm ban Lê Nhất Ninh không nói, còn cùng đi dạo chợ đêm với Lê Nhất Ninh, rõ ràng không thích ăn mấy món đó nhưng vẫn tình nguyện ăn cùng với Lê Nhất Ninh.
Hơn nữa…… người ta theo đuổi đều muốn mua đồ cho Hoắc Thâm, còn Hoắc Thâm vì Lê Nhất Ninh đích thân đi mua đồ ăn cho cô.
Còn nói cái gì, cuối cùng hai người chịu không được vắng vẻ nên về khách sạn từ sớm, cùng nhau qua đêm.
Cuối cùng người viết bài còn dùng giọng điệu mang chút mập mờ ám chỉ — — Hoắc Thâm vội không kịp đợi các loại, có lẽ là theo đuổi được bạn gái rồi, bằng không Lê Nhất Ninh sẽ chẳng để Hoắc Thâm về khách sạn cùng mình vân vân.
Sau khi xem xong, Lê Nhất Ninh lặng lẽ liếc Hoắc Thâm một cái.
Nhận được ánh mắt của bà xã, Hoắc Thâm hơi nhướng mày: “Làm sao vậy?”
Lê Nhất Ninh: “Em phải nói — — lời anh vừa nói còn quá nhẹ.”
“?”
Lê Nhất Ninh giơ điện thoại cho anh xem: “Năng lực bịa đặt của phóng viên này quá mạnh, vội không kịp đợi gì chứ?”
Hoắc Thâm: “……”
Anh liếc nhìn hàng chữ phía trên, ngừng lại vài giây rồi nói: “Đúng là như vậy thật.”
“Hả?”
Hoắc Thâm ôm cô ngồi lên người mình, ngón tay thon dài xoa gáy của cô, bên có có một dấu vết mờ mờ.
“Đúng là có chút vội không kịp đợi.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô vừa định nói chuyện thì Hoắc Thâm đã cúi đầu chặn miệng cô lại, còn bỏ lại một câu: “Chẳng có gì hay để xem cả.”
Nói xong, thuận tay lấy điện thoại của Lê Nhất đi còn tranh thủ chỉnh thành chế độ im lặng.
Thời gian tiếp theo, đúng như những gì truyền thông nói, Hoắc Thâm vội không kịp đợi muốn qua đêm cùng Lê Nhất Ninh.
Khi Lê Nhất Ninh cảm thấy bản thân sắp chết rồi thì Hoắc Thâm kéo cô trở lại, lúc tỉnh táo lại bị Hoắc Thâm giày vò từ lần này tới lần khác.
Kết thúc cuộc giày vò, cô chẳng còn hơi sức phản kháng nữa.
Cô sai rồi.
Không phải Hoắc Thâm không ghen, thậm chí ngay cả chuyện mình đóng phim với người đàn ông khác anh cũng tính sổ một lượt.
Sau khi kết thúc, Lê Nhất Ninh dùng chút sức còn sót lại đá Hoắc Thâm một cái.
Hoắc Thâm dịu dàng mỉm cười, nắm chân cô: “Làm sao?”
Lê Nhất Ninh quấn chặt chăn, khóe mắt ẩm ướt vừa nhìn là biết vừa bị bắt nạt xong.
“Anh biết còn cố hỏi.”
Hoắc Thâm hôn mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Biết còn cố hỏi thế nào, còn khó chịu?”
Lê Nhất Ninh: “Em không muốn nói chuyện với anh.”
Hoắc Thâm cười: “Thật không?”
Lê Nhất Ninh khựng lại, vén một góc nhỏ chăn ra nhìn anh: “Giả đấy.”
Hoắc Thâm: “……”
Cô chui vào lòng Hoắc Thâm, giơ tay đập vai anh: “Anh cố ý phải không.”
Hoắc Thâm nhướng mày.
Lê Nhất Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa rồi anh đã ghen phải không, anh xem da em đỏ hết rồi.”
Cô mở chăn cho Hoắc Thâm nhìn.
Hoắc Thâm cụp mắt nhìn thấy, con ngươi tối đi mấy phần.
Cổ họng anh cử động nhưng vẫn khống chế rất tốt.
Anh ‘ừm’ một tiếng, hôn liên tiếp lên chỗ da thịt bị nổi đỏ của cô.
Cơ thể Lê Nhất Ninh run rẩy tim đập tăng tốc.
Dáng vẻ khi Hoắc Thâm hôn mình giống như đang xin lỗi… Lại giống như đang dành cho cô những tiếng yêu nói không ra miệng được.
Cô cắn môi nhìn động tác của người đàn ông trước mặt, im lặng rất lâu.
Xong xuôi, Hoắc Thâm ngẩng đầu lên hỏi cô: “Được không?”
Lê Nhất Ninh xấu hổ đỏ mặt: “Gì mà được với không được.”
Cô nhỏ giọng oán giận: “Anh nói với em trước, anh đang ghen phải không?”
“Không có.”
Lúc này Hoắc Thâm tuyệt đối chẳng chịu thừa nhận bản thân đang ghen.
Anh nói bằng vẻ thản nhiên: “Không có ghen thật.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô tin mới là lạ ấy.
Trong phòng rơi vào thinh lặng.
Lê Nhất Ninh nằm trong lòng Hoắc Thâm một lúc lâu, “Khi nào anh đi?”
Hoắc Thâm cười: “Anh vừa tới đã đuổi anh đi rồi?”
Lê Nhất Niinh: “Anh biết rõ là ý của em không phải như vậy mà.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Không gấp, ở bên này mấy ngày với em.”
“Ngày mai có cảnh quay buổi chiều?”
“Vâng.”
“Muốn ngủ không?”
“Không muốn, em quên là lát nữa còn có show truyền hình phát sóng sao, em muốn xem cùng anh.”
Mười giờ tối nay Ai là hung thủ chân chính phát sóng, Lê Nhất Ninh luôn nhớ trong lòng.
Hoắc Thâm: “……”
Chẳng trách.
Vừa rồi mình muốn tới thêm lần nữa nhưng bà xã thân ái của anh luôn nói không được muốn chừa chút thời gian trống ra.
Nghĩ vậy, Hoắc Thâm bóp mày bất lực.
Bắt đầu từ lúc nào… Anh lại chẳng bằng một chương trình tạp kỹ rồi.
“Đúng rồi, tìm điện thoại giúp em, giờ chắc hơn mười giờ rồi.”
Lúc hai người về còn đi dạo ở bên ngoài hết nửa tiếng, chưa đầy tám giờ về tới khách sạn rồi.
Lê Nhất Ninh đột nhiên nhớ ra, chuyện trên weibo mình còn chưa kịp xem xong.
Hoắc Thâm cam chịu, chỉ có thể đứng dậy tìm điện thoại cho cô.
Vừa rồi lúc vần vò, điện thoại không biết đã rơi đâu mất, hai người đều không chú ý tới.
Tìm hồi lâu mới tìm thấy nó rơi ở phía sau sô pha.
Hoắc Thâm đưa điện thoại cho Lê Nhất Ninh, cô mở ra thấy hot search của cô và Hoắc Thâm lại tăng cao thêm.
Cô chớp chớp mắt, lướt xuống xem khu bình luận.
Vừa mở ra cô chỉ thấy phía dưới tràn ngập mấy từ ‘a a a a a’ của fan mà thôi, vừa thú vị lại đáng yêu, đương nhiên…… vẫn có người mắng mình.
[A a a a a a Ca ca anh không còn là ca ca nữa rồi!! Đã nói đồ ăn bên đường không hợp vệ sinh rồi mà, anh đang làm gì thế!]
[Hu hu hu hu ai không muốn thành Lê Nhất Ninh đâu.]
[Tôi nói chớ, năng lực bịa đặt chuyện của truyền thông có thể chân thật một chút được không, cái gì mà cùng chung một phòng chứ, cùng về khách sạn là ở chung phòng sao! Người ta là hai người hai phòng được không, ca ca của tôi giống loại người đó lắm sao.]
……
Lê Nhất Ninh âm thầm châm chọc ở trong lòng.
Đúng vậy, ca ca của cưng chính là người như vậy.
Anh ấy vừa cầm thú vừa lưu manh nữa.
Lê Nhất Ninh châm chọc xong tiếp tục lướt xuống dưới.
Không ít người cảm thấy ngọt ngào trước màn tương tác của hai người, nhưng cũng có người đặt ra nghi vấn… Hai người đã ở bên nhau rồi hay không các loại.
[Thật ra, nhìn thấy màn này tôi chỉ muốn hỏi hai người ở bên nhau rồi hay chưa, thầy Hoắc đã tới tham ban như vậy rồi mà còn chưa ở bên nhau nữa sao?]
[Hu hu hu hu tôi cũng cảm thấy hai người họ đã ở bên nhau rồi nhưng cụ thể thế nào thì không biết.]
[A a a a a a cầu xin cô Lê nhìn thầy Hoắc của chúng tôi đi, hai người sớm ngày ở bên nhau không được sao!]
[Chỉ có tôi muốn nói…….