Edit: Vincent
Beta: Yochi
Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trong góc phòng có hai bóng người đang quấn quýt dây dưa cùng một chỗ.
Tiết Giai Duyệt cảm thấy choáng váng, cô có cảm giác như có người đang đút cho cô một một loại nước lạ, bên tai lại tràn ngập các loại âm thanh gào khóc dữ dội, khiến đầu cô đau đến sắp nứt ra.
Người bên cạnh một tay ôm lấy vai Tiết Giai Duyệt, tay còn lại đưa một loại chất lỏng màu đỏ nâng đến bên miệng cô
Giọng Tô Tử Kiều dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước, "Duyệt Duyệt, em uống ly rượu này đi, uống xong anh có thể làm cho em sung sướng bay lên trời..."
Tình huống này quá quỷ dị, Tiết Giai Duyệt mơ màng nhìn người trước mắt. Đây phòng KTV? Người đàn ông trước mắt này là ai? Còn chất lỏng trong cái ly kia không biết là cái gì? Uống có thể làm cho người ta bay lên trời ư ...
Đột nhiên, tiếng chuông báo động vang lên trong đầu Tiết Giai Duyệt, khát vọng sống cực kỳ mãnh liệt, cô đẩy tay của người bên cạnh ra, theo bản năng tát một cái vào mặt đối phương, phát ra một tiếng "ba", hướng về phía Tô Tử Kiều chán ghét gầm nhẹ: "Cút đi! "
Chén rượu trong tay Tô Tử Kiều bị đẩy ra, rượu đổ lên người anh để lại một mảng đỏ sẫm trên bộ quần áo mới khiến anh vô cùng đau lòng. Trên mặt trái lại bị Tiết Giai Duyệt tát một cái, cái tát kia đánh không nhẹ, nóng bỏng đau rát.
Ở trước mặt Tiết Giai Duyệt, Tô Tử Kiều vẫn luôn che dấu tính tình của mình rất tốt, nhưng giờ phút bị Tiết Giai Duyệt tát một cái, một tia tức giận nhanh chóng lướt qua khuôn mặt vốn không vui vẻ gì của hắn .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta dùng đầu lưỡi chạm vào bên má bị tát, rất muốn trở tay tát Tiết Giai Duyệt một cái để cho cô nhớ kỹ hậu quả của việc đánh hắn.
Nhưng hắn lập tức lại nhớ tới mục đích mình tiếp cận Tiết Giai Duyệt cùng với nhiệm vụ cần hoàn thành, đành phải đè xuống hỏa khí trong lòng , tiếp tục làm bộ ôn hòa dỗ dành Tiết Giai Duyệt.
"Duyệt Duyệt, em làm sao vậy? Không phải chúng ta đang chơi với nhau rất vui vẻ hay sao? Em nói là em không thể chịu đựng được người chồng lạnh lùng của mình được nữa ,còn bảo sau khi uống xong chúng ta sẽ đi thuê phòng mà ? "
Thuê phòng? Tiết Giai Duyệt hiểu ý của từ này, cô lập tức cau mày trong lòng mắng: Thuê phòng em gái anh, cô độc thân hai mươi hai năm, ngay cả bạn trai cũng không có, người đàn ông tục tĩu này không biết là từ đâu xuất hiện, còn muốn chiếm tiện nghi của cô, xem cô có đánh chết anh ta không!
Vì bảo vệ tôn nghiêm của mình, Tiết Giai Duyệt cầm túi xách đặt ở bên cạnh đập lên đầu Tô Tử Kiều, sau đó đá vào hạ bộ của hắn.
Tiết Giai Duyệt ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, Tô Tử Kiều căn bản không hề phòng bị, trực tiếp bị Tiết Giai Duyệt đá trúng.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết "a" một tiếng, Tô Tử Kiều ôm lấy hạ thân của mình, thống khổ quỳ xuống sàn.
Nhân cơ hội này, Tiết Giai Duyệt cầm túi xách chạy ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng là hành lang nối liền trái phải, ánh đèn mờ mịt, thỉnh thoảng từ trong phòng bên cạnh truyền ra tiếng nhạc sập sình.
Tiết Giai Duyệt cũng không biết nên đi về hướng nào, lại sợ Tô Tử Kiều trong phòng đuổi theo, hoảng hốt chọn hành lang bên trái để chạy.
Vừa lúc góc rẽ là toilet, hai cô gái vừa cười vừa đi vào, còn có một người phụ nữ trang điểm đậm đi giày cao gót đi ra.
Nghĩ Tô Tử Kiều cho dù đuổi theo cũng sẽ không vào nhà vệ sinh nữ, Tiết Giai Duyệt cũng chạy vào toilet, tìm được một gian phòng không có người đẩy cửa đi vào, rồi xoay người đóng cửa lại.
Tiết Giai Duyệt đặt mông ngồi trên nắp bồn cầu, giơ tay lau tầng mồ hôi mỏng trên trán, mới chậm rãi tỉnh táo lại tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Cô nhớ rõ mình đang trên đường đi làm về, lúc đi qua ngã tư, có một chiếc xe mất kiểm soát đột nhiên lao tới đụng trúng, cô ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh... Chỉ là sao bây giờ cô lại ở trong KTV này, còn ở cùng một chỗ với tên thần kinh kia?
Khi cô suy nghĩ về những gì đang xảy ra , đột nhiên rất nhiều ký ức không thuộc về cô hiện lên trong đầu, mà những người và chuyện trong trí nhớ kia lại giống hệt nội dung trong quyển "Tổng giám đốc cao lãnh sủng thê đến nghiện" mà đêm qua cô đã đọc.
Tiết Giai Duyệt ngây ngốc một thời gian dài mới rõ ràng, cô bị xe đụng chết, sau đó linh hồn xuyên sách, xuyên vào trong quyển "Tổng giám đốc cao lãnh sủng thê đến nghiện".
Nhưng vận khí của cô không tốt, cô không được làm nữ chính Hàn Mộng Tuyết trong quyển sủng văn này, mà là trở thành nữ phụ độc ác cùng tên cùng họ với cô trong sách – vợ cũ cực phẩm Tiết Giai Duyệt của nam chính Hứa Ngạn Văn.
Trong nguyên tác, lúc sáu tuổi nữ phụ Tiết Giai Duyệt ngoài ý muốn mất đi cha mẹ, được Hứa lão gia tử yêu thương nhận nuôi và sống trong Hứa gia.
Tiết Giai Duyệt lớn lên cùng Hứa Ngạn Văn cháu đích tôn của Hứa lão gia, gọi Hứa Ngạn Văn một tiếng ca ca.
Hứa lão gia tử vẫn luôn nhớ rõ ước định với ông nội Tiết Giai Duyệt. Lúc cô ấy tốt nghiệp đại học, ông liền muốn Hứa Ngạn Văn cưới Tiết Giai Duyệt làm vợ.
Yêu cầu này đương nhiên bị Hứa Ngạn Văn phản đối. Trong lòng Hứa Ngạn Văn vẫn luôn coi Tiết Giai Duyệt như em gái, đối với cô cũng chỉ có tình thân không có tình yêu, đương nhiên không muốn cưới cô.
Nhưng mà, Tiết Giai Duyệt lại yêu Hứa Ngạn Văn, cô thấy hắn phản đối hôn sự , ngoài mặt làm bộ đồng ý với ý kiến của anh nhưng quay lưng liền bỏ thuốc vào rượu rồi ngụy trang thành bộ dáng phát sinh quan hệ với Hứa Ngạn Văn ,còn vừa vặn bị Hứa lão gia tử bắt gặp.
Cứ như vậy, Hứa Ngạn Văn cũng chỉ có thể cùng Tiết Giai Duyệt kết hôn.
Có thể tưởng tượng được, sau khi kết hôn Hứa Ngạn Văn vẫn chỉ coi Tiết Giai Duyệt em gái, vẫn cùng Tiết Giai Duyệt chia phòng ngủ. Tiết Giai Duyệt nghĩ rất nhiều cách quyến rũ Hứa Ngạn Văn nhưng đều không thành công, trong lòng vừa tức vừa giận.
Sau khi quyến rũ Hứa Ngạn Văn thất bại, Tiết Giai Duyệt tức giận phàn nàn với bạn thân Trương Nhân Diễm rằng "Hứa Ngạn Văn tính tình quá lãnh đạm, không có đam mê về phương diện kia !!! "
Trương Nhân Diễm buồn cười, cô ấy đảo mắt, nửa đùa nửa thật nghiêm túc nói với Tiết Giai Duyệt: "Vậy nếu không tớ giới thiệu cho cậu một người đàn ông cực phẩm, vừa thô vừa lớn, cậu có muốn thử một lần không? "
Tiết Giai Duyệt đang ngà ngà say, trong lòng lại tức giận, liền đồng ý với Trương Nhân Diễm, "Được, thử thì thử, ai sợ ai chứ! "
Vì thế, Trương