Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Yoichi
Tiết Giai Duyệt ngất xỉu nằm dưới đất. Trương Nhân Diễm nhìn thấy vậy giật nảy mình, giữ chặt tay của Tô Tiểu Kiều, hỏi: "Anh đánh cô ta ngất làm gì?"
Tô Tử Kiều lộ ra vẻ mặt nham hiểm , "Em không nghe cô ta nói sao? Cô ta đã biết tất cả mọi chuyện. Nếu cô ta đem chuyện của chúng ta nói Trương Siêu biết, chúng ta còn hy vọng sao?"
"Không phải... em đang cố gắng thuyết phục cô ta sao?"
"Em thuyết phục cũng vô dụng!" Tô Tử Kiều trách mắng: "Còn đứng ngây ra đó. Mau chạy ra đây giúp!"
". . ." Trương Nhân Diễm sững người lại.
"Nhanh lên nào, chẳng lẽ em muốn để người ta nhìn thấy?" Tô Tử Kiều vẻ mặt nghiêm trọng hù dọa Trương Nhân Diễm, "Đánh cũng đánh rồi, nếu để ai phát hiện ra hai người chúng ta. Em nghĩ em còn có cơ hội chạy trốn sao?"
Trương Nhân Diễm hoảng sợ, không còn lý trí, "Vậy... phải làm sao bây giờ?"
"Mau đưa cô ta lên xe ." Tô Tử Kiều ra lệnh cho Trương Nhân Diễm.
"Ừ, được rồi." Trương Nhân Diễm hoàn hồn, vội vàng chạy ra giúp đỡ.
Tô Tử Kiều nâng hai cánh tay của Tiết Giai Duyệt lên, Trương Nhân Diễm nâng hai chân lên, đặt Tiết Giai Duyệt đang ngất xỉu lên xe.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Trương Nhân Diễm bây giờ không có bất kỳ ý tưởng nào, đành nghe theo sắp xếp của Tô Tử Kiều.
Tô Tử Kiều đã nghĩ ra được một kế hoạch, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Trèo lên xe đi."
Trương Nhân Diễm đành phải trèo lên xe nhìn Tô Tử Kiều đang ngồi bên cạnh, lo lắng thấp thỏm hỏi: "Chúng ta định đi đâu?"
"Đến nơi thì em sẽ rõ." Tô Tử Kiều từ chỗ đỗ xe lùi xe, đạp chân ga lao thẳng ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. . .
Ở trong phòng làm việc, Hứa Ngạn Văn gọi thử cho Tiết Giai Duyệt mấy cú đều không có ai nghe máy. Anh đoán cô lại tức giận ghen tuông như lúc trước, bây giờ không nghe máy của anh, chắc là đang trên đường đi đến công ty.
Nghĩ đến có thể cô đang chạy đến đây. Tâm trạng của Hứa Ngạn Văn có hơi vi diệu, không rõ mong cô đến đây, hay không mong cô đến đây?
Đang suy nghĩ lung tung, vang lên tiếng gõ cửa. Hứa Ngạn Văn thu hồi suy nghĩ, nói "mời vào".
Trợ lý Phùng mở cửa bước vào phòng làm việc, nói với Hứa Ngạn Văn "Người đại diện của tập đoàn Cố thị đã đến, Hứa tổng ngài có muốn đi qua đó xem thử không?"
Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một lúc, lần hợp tác này của Cố thị và Hứa thị rất quan trọng, nên đi sang đó xem thử. Vì vậy anh nói trợ lý Phùng mình sẽ đi đến gặp đại diện Cố thị.
Đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc. Hứa Ngạn Văn lúc đi đến cửa, lại nhớ đến chuyện gì đó, dừng lại căn dặn trợ lý Phùng: "Tý nữa Giai Duyệt sẽ đi đến đây. Cậu dẫn cô ấy đến phòng làm việc tôi, chuẩn bị nước và ít bánh ngọt cho cậu ấy. Nhớ không được chọc giận cô ấy."
Trợ lý Phùng đi theo làm việc bên cạnh Hứa Ngạn Văn suốt bao nhiêu năm nay. Đã chứng kiến cảnh Tiết Giai Duyệt đến công ty tìm Hứa Ngạn Văn. Nhìn vẻ bề ngoài có vẻ cô gái xinh đẹp, tính tình dịu dàng. Có lẽ vẻ bề ngoài rất dễ gây ấn tượng, cho dù có chua ngao ghê gớm cũng dễ dàng bỏ qua. Mỗi lần Tiết Giai Duyệt đi đến đây, lúc vui vẻ rất dễ nói chuyện, nếu chẳng may đang tức giận, đi thẳng phòng làm việc cãi nhau một trận "long trời lở đất" với Hứa Ngạn Văn. Lần nghiêm trọng nhất chính là lần Tiết Giai Duyệt đập phá hết đồ đạc trong phòng, nhìn tình cảnh hỗn loạn giống như có cơn bão vừa đi qua. Hứa Ngạn Văn lúc đó rất tức giận, cuối cùng vẫn nhịn, lạnh lùng kêu người đưa Tiết Giai Duyệt về nhà. Tiết Giai Duyệt bật khóc nức nở, từ đó không đến công ty nữa.
Không ngờ chỉ mới một tháng, Tiết Giai Duyệt lại muốn đến công ty. Trợ lý Phùng làm theo lời dặn của Hứa Ngạn Văn, chuẩn bị tiếp đón Tiết Giai Duyệt. Để sẵn đồ ăn mà Tiết Giai Duyệt thích ở trên bàn, ngồi đợi Tiết Giai Duyệt đến.
Lâm Đạt bước vào phòng pha trà, vừa hay nhìn thấy trợ lý Phùng chuẩn bị đồ ăn vặt. Nhãn hiệu cô ta đương nhiên biết, nhưng chưa từng mua, vì nó hàng nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả rất cao. Cô ta tò mò hỏi: "Trợ lý Phùng, đây là hộp bánh anh mua tặng bạn gái sao? Chocolate này rất đắt, anh vẫn tình nguyện bỏ tiền ra mua. Anh thực sự rất cưng chiều bạn gái của mình!"
Trợ lý Phùng đặt chocolate và mấy miếng bánh quy vào đĩa hoa quả. Quay lại nhìn Lâm Đạt nói: "Mấy thứ này không phải tôi mua tặng bạn gái. Hứa tổng chuẩn bị Hứa phu nhân ."
Lâm Đạt sắc mặt thay đổi, "Chuẩn bị cho Hứa phu nhân?"
"Đúng vậy." Trợ lý Phùng khẽ thở dài: "Hứa tổng nói tí nữa Hứa phu nhân sẽ đi đến đây. Kêu tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy."
Lâm Đạt nghe được tiếng thở dài của trợ lý Phùng, lập tức nhớ lời đồn Hứa tổng bất hòa với vợ. Vừa nãy cô thay mặt Hứa tổng nghe điện thoại của vợ gọi đến, bây giờ Hứa phu nhân đang trên đường tới đấy, đang muốn đến tra hỏi cô ta? Hứa tổng không muốn gặp Hứa phu nhân. Nên bảo trợ lý Phùng tiếp đón Hứa phu nhân?
Chắc chắn là vậy!
Lâm Đạt tự tưởng tượng viễn cảnh xung đột giữa Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt.
Trong lòng cô ta rất phấn khích và vui mừng, tí nữa cô ta sẽ gặp Hứa phu nhân trong truyền thuyết. Cô từng nghe đồng nghiệp kể Hứa phu nhân tính tình cực phẩm, cô cũng muốn nhìn thấy tính tình của Hứa phu nhân cực phẩm như thế nào. Một người nóng tính như vậy, chắc chắn là kẻ xấu tính. Tí nữa thể nào cãi nhau một trận với Hứa tổng, nếu bọn họ cãi nhau, cô ta làm thư ký, không biết có nên đi vào can không?
Cô ta suy nghĩ, nghĩ đến lúc đó nên vào can sẽ tốt. Đúng vậy, lúc đó cô ta nên làm như thế này!
Quyết định như. Lâm Đạt ngồi ở phòng làm việc, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa. Mong chờ Tiết Giai Duyệt đến sớm.
. . .
Ở trong phòng họp, Hứa Ngạn Văn và đại diện Cố thị vui vẻ bàn bạc về dự án. Đại biểu Lâm rất thành ý, sau khi về công ty, đem kế hoạch hai bên thống nhất về báo cáo lại với Cố Đình Thầm, cố gắng thúc đẩy hợp tác giữa hai công ty.
"Đại biểu Lâm ở lại đây ăn trưa cùng chúng tôi." Hứa Ngạn Văn muốn mời đại diện Lâm ăn bữa cơm, người Trung Quốc rất chú trọng văn hóa bàn rượu, có một vấn đề sẽ thảo luận sâu hơn trên bàn ăn.
Nào ngờ đại diện Lâm từ chối, "Không cần đâu. Tôi phải chạy về báo cáo với Cố tổng. Hôm khác ăn cơm cũng được. Sau này có nhiều cơ hội."
Đại diện Lâm vội vàng rời đi, Hứa Ngạn Văn không muốn giữ ông lại. Đích thân tiễn ông ta đi ra ngoài, sau đó mới quay về phòng làm việc.
Hứa Ngạn Văn cứ tưởng rằng lúc anh quay về phòng làm việc sẽ nhìn thấy Tiết Giai Duyệt sốt ruột ngồi chờ, nào ngờ không thấy, chỉ thấy một mình trợ lý Phùng.
"Giai Duyệt chưa đến à?"
Trợ lý Phùng khẽ lắc đầu, "Hứa phu nhân vẫn chưa đến."
Hứa Ngạn Văn nhìn đồng hồ, Tiết Giai Duyệt đã gọi điện thoại cho anh từ một tiếng trước. Dựa theo tính cách ngày thường của Tiết Giai Duyệt, có lẽ cô đã đến đây từ lâu. Nhưng bây giờ vẫn chưa thấy cô đến nơi, không hề gọi điện thoại lại cho anh.
Điều này quá khác thường, không giống tính cách ngày thường của cô!
Đột nhiên, mí mắt phải của anh giật giật. Trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Hứa Ngạn Văn vội vàng gọi điện thoại cho Tiết Giai Duyệt. Lần đầu, đầu dây bên kia truyền đến giọng của tổng tài, bảo anh gọi lại hoặc đối phương đã tắt máy.
"Tại sao lại tắt máy?" Hứa Ngạn Văn khó hiểu và rất lo lắng. Trong lòng có dự cảm không lành. Anh rất hiểu rõ Tiết Giai Duyệt, đây không giống tích cách ngày thường của cô. Trước kia cô dù có tức giận như thế nào, sẽ đi tìm anh cãi nhau, không bao giờ tắt máy chơi trò mất tích.
Hứa Ngạn Văn nhíu mày, mở danh bạ ra gọi điện thoại cho người phụ trách phòng làm việc X.W.
Người phụ trách phòng làm việc X.W chính