Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: wlft
Vì chuyện Triệu An An, Đường Dật Xuyên trở nên sa đọa, dạo chơi chốn hồng trần, tốc độ thay bạn gái còn nhanh hơn tốc độ thay quần áo. Danh xứng môn thuận với thân phận nhị thiếu gia nhà họ Đường, phong lưu lãng tử. Nhưng cho dù như vậy, vẫn có vô số cô gái muốn gả vào hào môn tre già măng mọc lao vào lòng anh ta.
Nguyên chủ rất chán ghét dáng vẻ này của anh ta. Đã từng đứng trước mặt cười nhạo anh ta, "Anh nhìn thử bộ dáng của anh đi. Tôi không hiểu mấy cô gái ấy thích anh vì lý do gì? Chẳng lẽ là vì gương mặt này?"
Đường Dật Xuyên bật cười nhìn Tiết Giai Duyệt, có thể nói cả hai đều không ưa đối phương. Nhíu mày hỏi lại Tiết Giai Duyệt, "Vậy lý do vì sao cô lại thích anh Hứa. Không phải vì tiền của anh Hứa à. Nếu anh Hứa là kẻ trắng tay, cô có gả cho anh ấy không?"
Tiết Giai Duyệt không thể để Đường Dật Xuyên sỉ nhục tình yêu của mình, tức giận hét lên, "Tôi thật lòng thích anh Hứa. Tôi không hề suy nghĩ dơ bẩn như anh nói! Anh tưởng không ai biết tất cả bạn gái đều nhìn giống người kia sao?"
Câu nói này đã chọc giận Đường Dật Xuyên, khuôn mặt tối sầm lại, lạnh lùng chỉ thẳng mặt cô: "Tiết Giai Duyệt, cô nhớ mặt tôi đấy!"
Tiết Giai Duyệt vội vàng trốn phía sau lưng Hứa Ngạn Văn, thò đầu ra làm mặt xấu chọc tức Đường Dật Xuyên, làm ra dáng vẻ "Tôi cóc sợ anh, có bản lĩnh đến đây đánh tôi đi."
Có Hứa Ngạn Văn ở đây, Hứa Ngạn Văn bảo vệ Tiết Giai Duyệt, Đường Dật Xuyên đương nhiên không dám làm gì Tiết Giai Duyệt, nhưng kể từ đó về sau, hai người cứ gặp nhau là lại cãi nhau, chính thức trở thành kẻ thù.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Giai Duyệt rất coi thường hành động. Chỉ vì cô gái, hành hạ bản thân, chẳng đáng mặt nam nhi.
Hứa Ngạn Văn cũng biết rằng Tiết Giai Duyệt chán ghét Đường Dật Xuyên, nhưng dù sao Đường Dật Xuyên là anh em lớn lên từ nhỏ với anh, lại là em út trong nhóm. Anh không thể mặc kệ, ngăn cản được sẽ ngăn cản, nếu giúp được sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đã nhiều năm như vậy, Đường Dật Xuyên ít nhất vẫn chịu nghe lời khuyên của anh.
"Giai Duyệt, em đừng có ghét bỏ Đường Dật Xuyên như vậy. Dù là ai cũng đều không muốn gặp phải chuyện này." Hứa Ngạn Văn khuyên bảo Tiết Giai Duyệt: "Quay về anh sẽ nhắc nhở cậu ấy."
Tiết Giai Duyệt hừ một tiếng, giơ nắm đấm lên hung dữ nói: "Nếu anh ta dám bắt nạt Trương Tiểu Kiều, em sẽ cho anh ta một trận!"
Hứa Ngạn Văn nghe thấy vậy quay sang nhìn cô. Chắc chắn rằng cô không phải đang nói đùa. Nhưng lại cảm thấy dáng vẻ tức giận nói ra lời uy hiếp của cô rất đáng yêu, không nhịn được cười.
"Không được cười!" Tiết Giai Duyệt lườm anh, nghiêm túc cảnh cáo.
"Được. Không cười." Hứa Ngạn Văn cố nhịn cười, lại khởi động xe lên, "Chúng ta đi về nhà thôi."
. . .
Ở chung cư, Tiết Giai Duyệt ngồi trên ghế sofa chơi game. Cô hẹn Trình Vĩ cùng nhau chơi game. Nick "Thiên hạ đệ nhất" của Trình Vĩ online, lập tổ đội thêm hai người vào. Còn mời thêm một người bạn nữa. Tiết Giai Duyệt nhận ra đó là người quen. Chính là "Sát Thiên hạ", người lần trước đã giúp cô vượt qua bàn.
Tiết Giai Duyệt vội vàng gửi lời chào "Sát Thiên hạ": [ Chào anh! ]
"Sát Thiên hạ" cũng chào lại cô: [ Chào cô! ]
Tiết Giai Duyệt hỏi: [ Hóa ra anh là bạn bè của Thiên hạ đệ nhất kiếm? ]
"Sát Thiên hạ" trả lời: [ Quen nhau trong game. Đã từng cùng nhau làm một vài nhiệm vụ. ]
Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: [ Vậy chúng ta kết bạn với nhau đi. Sau này cùng nhau làm nhiệm vụ. ]
"Sát Thiên hạ" đáp, [ Được. ]
Sau đó, "Sát Thiên hạ" gửi lời mời kết bạn, Tiết Giai Duyệt chấp nhận. Một người bạn đã được thêm vào trong danh sách bạn bè trong game.
Có "Sát thiên hạ" ở trong đội. Tiết Giai Duyệt cùng Trình Vĩ dễ dàng vượt qua phó bản. Lúc đầu bọn họ dự tính phải mất 30 phút mới cày xong phó bản. Nào ngờ chỉ mất 20 phút đã vượt qua phó bản.
Đánh xong phó bản. Lần này mở hộp quà ra không hề có vật phẩm nào giá trị. Nhưng Tiết Giai Duyệt vẫn rất vui, hôm nay lại quen thêm người bạn mới.
"Sát Thiên hạ" nói mình có việc bận, vội vàng off game. Trình Vĩ cũng nói có việc bận, hẹn ngày mai đấu tiếp, cũng off game.
Một mình Tiết Giai Duyệt không thể vượt qua bàn. Đành phải off theo.
Lúc này, Hứa Ngạn Văn từ trong phòng bước ra, thấy Tiết Giai Duyệt ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, liền chạy đến hỏi: "Em làm sao vậy?"
Tiết Giai Duyệt để điện thoại sang bên cạnh, lắc đầu nói: "Không có gì."
Hứa Ngạn Văn ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, nói: "Giai Duyệt, chúng ta nói chuyện đi."
Tiết Giai Duyệt nhìn anh, nhớ lại hai ngày trước anh bảo có chuyện muốn bàn với cô. Nhưng sau đó vì công việc, bận tới bận lui, đành phải trì hoãn lại. Anh không nhắc gì, nên cô tưởng anh đã quên. Không ngờ bây giờ anh lại nhớ ra, xem ra anh đang định nói chuyện nghiêm túc với cô. Nếu anh đã quyết định nói chuyện, không muốn chần chừ. Cô không có lý do gì để từ chối, bàn luận với nhau sớm cũng tốt, người xưa có câu nói rất hay "dưa xanh hái không ngọt", hôn nhân gượng ép sẽ không bao giờ hạnh phúc. Nên giải thoát sớm cho nhau. Bây giờ cô vẫn còn trẻ và xinh đẹp, vẫn có thể đi ra ngoài dạo chơi mấy năm.
"Được, anh muốn nói chuyện gì?" Tiết Giai Duyệt muốn giải quyết nhanh gọn, cặp mắt to tròn nhìn Hứa Ngạn Văn hỏi.
Đối diện với cặp mắt long lanh xinh đẹp của cô, ánh đèn chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như viên ngọc. Hứa Ngạn Văn nhớ lại lần đầu tiên anh gặp cô. Lúc đó Tiết Giai Duyệt mới được sáu tuổi, đưa ông nội đưa về Hứa gia, rụt rè đứng ở đại sảnh, mặc bộ váy màu hồng nhạt, đôi mắt to tròn giống như chú nai nho, ngơ ngác quan sát xung quanh.
Lúc đó, anh đang ở trên lầu đọc sách. Ông nội bảo quản gia lên gọi anh xuống.