Xuyên Thành Cô Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 40


trước sau


Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: yoichi

Lâm Đạt đang trốn trong nhà vệ sinh, nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người bên ngoài. Lúc này cô ta mới nhận ra , thì ra mình trong mắt người khác lại hài hước như vậy, giống như một chú hề ngoài rạp xiếc. Họ luôn lôi cô ta ra làm trò cười.

Nghe được những lời nói này, Lâm Đạt vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Khi còn bé, bởi vì nhà cô ta nghèo, nên quần áo mặc không đẹp bằng người khác, đồ đạc cũng không đẹp bằng người khác. Họ hàng và người lớn trong nhà ai cũng quý nhà người chú giàu có. Dù cô ta có giỏi ưu tú hơn người em họ Hàn Nhã Tuệ. Nhưng họ hàng cùng người lớn trong nhà ai cũng khen ngợi Hàn Nhã Tuệ, thay vì khen ngợi cô ta. Lúc mới đầu cô ta không hiểu vì sao lại như vậy, sau này lớn lên, mới biết hóa ra là bởi vì tiền. Nhà cô ta nghèo, nên mọi người không thích cô ta. Điều đó dẫn đến ngay từ nhỏ cô ta hy vọng mình có thật nhiều tiền và trở nên giàu có.

Sau này lớn lên, lúc ở trường học , dù biết mình không có tiền cũng phải giả vờ bản thân mình có thật nhiều tiền. Dù phải sống tiết kiệm, vẫn cố mua quần áo hàng hiệu và túi xách đắt tiền cho bằng bạn bằng bè. Vì sợ người khác xem thường cô ta, thói quen này vẫn tiếp diễn đến khi cô ta tốt nghiệp đại học, sau đó bước vào tập đoàn Hứa thị làm việc.

Hứa thị trả tiền lương nhân viên rất cao, đồng nghiệp xung quanh đều là con nhà khá giả. Nhà nghèo không thể chơi với nhà giàu, lúc này cô ta mới nhận ra điều này. Cố gắng làm ra vẻ mình giàu có, cứ tưởng rằng mình đã có thể sống hòa nhập được với đồng nghiệp.

Lúc ở trung tâm thương mại, khi nhìn thấy cái váy dài sọc trắng xanh này. Cảm thấy Tiết Giai Duyệt mặc rất đẹp, cô ta cũng nghĩ mình sẽ mặc đẹp như vậy, dù giá của chiếc váy đó rất đắt, cô ta vẫn cố cắn răng mua.

Nhưng thế giới này quá tàn nhẫn, không so sánh không có đau thường. Đều là mỹ nhân, nhưng có người mặc đẹp có người mặc xấu. Cô ta và Tiết Giai Duyệt chính là ví dụ điểm hình.

Lâm Đạt nghiến răng nghiến lợi trốn trong buồng vệ sinh, cho đến khi Tiểu Lý cùng Tiểu Lưu rời đi. Cô ta vẫn trốn trong đó không dám đi ra ngoài.

Trong lòng cô ta vừa oán hận vừa không cam lòng, cô ta nhớ lại ngày hôm đó cùng Hứa Ngạn Văn đi đến khách sạn Hữu Nghị ăn tối. Ở trước cửa khách sạn tình cờ gặp Tiết Giai Duyệt. Lúc đó Hà tổng- người phụ trách phòng làm việc X. W vội vàng chạy đến chào hỏi Hứa Ngạn Văn. Còn dẫn theo nhân viên đi đến chào hỏi Hứa Ngạn Văn. Tiết Giai Duyệt lúc ấy cũng đứng ở đó. Rõ ràng cũng nhìn thấy Hứa Ngạn Văn nhưng không hề tiến lên. Mà Hứa Ngạn Văn giả vờ không quen cô, coi cô như một người lạ. Cùng lắm nhìn cô thêm mấy lần. Nếu Hứa Ngạn Văn thực sự quan tâm đến cô, và coi cô là vợ của mình vậy tại sao anh lại giả vờ không quen biết cô?

Lâm Đạt nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng tìm ra được lời giải thích. Bởi vì mối quan hệ vợ chồng giữa Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt bất hòa. Đây không phải lời đồn nữa mà là sự thật! Dù Tiết Giai Duyệt có sở hữu ngoại hình xinh đẹp, cùng mặc chung một chiếc váy nhưng lại xinh đẹp hơn cô ta. Nhưng sự thật là Hứa Ngạn Văn không có tình cảm với cô. Dù cô có đẹp như thần tiên tỷ tỷ làm sao nào? Không bắt được trái tim của người đàn ông, sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi nhà!

Suy nghĩ đến đây để an ủi được bản thân. Lâm Đạt dường như đã nhận ra. Lúc đứng trước cửa khách sạn Hữu Nghị. Phản ứng kỳ lạ của Hứa Ngạn Văn, bây giờ nghĩ lại, bởi vì nhìn thấy vợ của mình. Lúc đó cô ta ngồi trên xe của Hứa Ngạn Văn, cùng Hứa Ngạn Văn bước xuống xe. Hứa Ngạn Văn vừa nhìn Tiết Giai Duyệt liền có phản ứng kì lạ. Chẳng lẽ bởi vì lúc đó cô ta đang đứng bên cạnh anh? Anh lo lắng Tiết Giai Duyệt phát hiện ra cô ta?
1

Phát hiện ra được một bí mật khủng khiếp, Lâm Đạt nhịp tim đập thình thịch, càng ngày càng nhanh, giống như ở bên trong có một chú thỏ đang nhảy nhót. Kích động đến mức có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

Trên khuôn mặt của Lâm Đạt lộ ra nụ cười sung sướng, quét sạch sự buồn bực lúc trước, lấy lại dũng khí, vội vàng mở cửa ra. Nhanh chóng rời đi.

. . .

Ở trong phòng chờ, Tiết Giai Duyệt uống nước cam tươi. Ăn hai miếng bánh quy được nhập khẩu từ nước ngoài, hương thơm đọng lại trên đầu lưỡi, khiến tâm trạng của cô cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

Cô thầm nghĩ trong lòng, trợ lý Phùng sắp xếp rất chu đáo, còn chuẩn bị cho cô đồ ăn ngon, đúng là cẩn thận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lúc này, trợ lý Phùng từ bên ngoài bước vào, đi đến trước mặt Tiết Giai Duyệt nói: "Hứa phu nhân. Hứa tổng đã bàn chuyện xong. Mời ngài qua đây."

"Được, tôi lập tức đi sang đây." Tiết Giai Duyệt đứng, mỉm cười nói với trợ lý Phùng: "Cảm ơn anh đã chuẩn bị bánh quy cùng nước cam."

"Hứa tổng nhờ tôi chuẩn bị mấy thứ này. Hứa tổng nói Hứa phu nhân thích ăn bánh của nhãn hiệu này." Trợ lý Phùng mỉm cười nói với Tiết Giai Duyệt, trong lòng thầm nghĩ. Tí nữa thể nào Hứa tổng cũng phải chịu khổ, toàn tâm toàn ý nhớ rõ món ăn mà vợ thích. Anh ta làm trợ lý đương nhiên giúp sếp ghi điểm trước mặt vợ sếp.

Tiết Giai Duyệt nghe thấy vậy, dừng lại. Quay lại nhìn đĩa bánh quy đặt trên bàn. Trong đầu lại hiện lên ký ức của nguyên chủ. Cô nhận ra bánh quy nhãn hiệu kia đúng là món ăn vặt yêu thích của cô. Lần đầu cô ăn thử bánh quy, là Hứa Ngạn Văn từ nước ngoài mua về cho cô. Cô ăn thử một lần nhớ mãi hương vị kia. Sau này mê mẩn nhãn hiệu bánh ngọt kia. Điều cô không thể ngờ rằng, Hứa Ngạn Văn vẫn còn nhớ rõ chuyện này.

Nếu nói Hứa Ngạn Văn là kẻ tệ bạc. Thực ra anh đối xử với cô rất tốt, vẫn luôn coi cô là em gái. Biết cô thích thứ gì cố gắng cho cô những thứ đó. Nếu nói Hứa Ngạn Văn là một người chồng tốt, nhưng đôi khi anh lại làm ra rất nhiều chuyện khiến cô khó chịu. Cô không rõ trong đầu anh đang nghĩ gì?

Tiết Giai Duyệt bước ra khỏi phòng chờ, cầm theo túi đi đến phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn. Lúc đi ngang qua phòng thư ký, tình cờ gặp Lâm Đạt cầm theo tài liệu từ trong phòng thư ký bước ra.

Lâm Đạt nhìn thấy Tiết Giai Duyệt, nhìn lướt qua khuôn mặt của Tiết Giai Duyệt, nở nụ cười chủ động chào Tiết Giai Duyệt, "Hứa phu nhân."

Tiết Giai Duyệt cũng nhận ra cô ta, hôm qua Hứa Ngạn Văn mới nói với cô, cô ta là thư ký của anh. Là cháu gái của giáo sư hồi đại học của anh. Ngày hôm đó hai người bọn họ cùng nhau đi đến khách sạn Hữu Nghị ăn cơm tối, vì giáo sư Hàn có chuyện muốn bàn với anh, nhân tiện gọi Lâm Đạt đi theo.

Dù biết là như vậy, nhưng Tiết Giai Duyệt vẫn không có cảm tình với Lâm Đạt. Nhất là khi Lâm Đạt muốn nhờ cô thiết kế quần áo cho cô ta. Cô không thích thái độ giọng điệu cùng ánh mắt cô ta. Cô không khách khí nói ra lời chế nhạo. Bây giờ gặp lại Lâm Đạt, cô vẫn không thay đổi thái độ với cô ta. Lạnh nhạt nhìn cô ta khẽ gật đầu.

Lâm Đạt dường như quên mất những lời chế nhạo của Tiết Giai Duyệt hôm trước. Không cảm nhận thái độ lạnh lùng của Tiết Giai Duyệt đối với mình. Bật cười nói: "Tôi là thư ký của Hứa tổng. Tôi mang tài liệu đến cho Hứa tổng ký tên."

Tiết Giai Duyệt nhìn cô ta, trong lòng không nhịn cười, cô ta là thư ký của Hứa Ngạn Văn, thực ra không cần phải nhấn mạnh với cô, nhân viên ở khắp tòa nhà này, hầu như đều là cấp dưới của Hứa Ngạn Văn, muốn đi tìm Hứa Ngạn Văn xin chữ ký cũng được, bàn chuyện công việc cũng được,không cần phải báo cáo với cô. Lâm Đạt này lại cố tình nói ra, rất có chủ ý.

Lười không muốn nói chuyện với Lâm Đạt, Tiết Giai Duyệt cầm theo túi xách đi đến phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn, gõ cửa.

Từ trong phòng làm việc truyền ra giọng nói của Hứa Ngạn Văn Tiết Giai Duyệt mở cửa bước vào. Lâm Đạt tay cầm tài liệu đi theo phía sau cô.

Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiết Giai Duyệt trước, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười, dịu dàng nói với Tiết Giai Duyệt: "Em ngồi chờ ở phòng làm việc một lúc. Anh sắp phải đi họp. Họp tầm khoảng 1 tiếng là kết thúc. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi về nhà. Em cứ ngồi nghĩ xem tối nay hai người chúng ta ăn món gì?"

Tiết Giai Duyệt chớp mắt, hỏi: "Ăn lẩu được không?"

Hứa Ngạn Văn bật cười, "Được."

Tiết Giai Duyệt "ừ" một tiếng, lại hỏi: "Trong lúc anh đi họp, em có thể ngồi đây chơi game online được không?"

"Em cứ chơi game thoải mái." Hứa Ngạn Văn không phản đối, cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô, "Em cần thứ gì thì kêu trợ lý Phùng, cậu ấy sắp xếp cho em"

Tiết Giai Duyệt bật cười nói: "Được."

Đối diện với nụ rạng rỡ của cô cùng cặp mắt to tròn đen láy của cô. Hứa Ngạn Văn rung động, đưa tay ra xoa đầu cô. Lần này Tiết Giai Duyệt phản ứng hơi chậm, không kịp né tránh. Nhìn Hứa Ngạn Văn xoa đầu mình.

Lâm Đạt đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ hành động của hai người. Suýt chút nữa để rơi tài liệu xuống đất. Cô ta cảm thấy mặt nóng bừng, giống như vừa bị ai đó tát vào mặt.

Là kẻ nào tung tin đồn nói Hứa tổng có quan hệ bất hòa với vợ? Là kẻ nào đồn rằng Hứa tổng chán ghét vợ của mình? Nhưng những gì mà cô ta đang nhìn thấy, rõ ràng Hứa tổng rất yêu thương chiều chuộng vợ của mình, chỉ cần vợ yêu cầu , anh sẽ cố gắng thỏa mãn tất cả. Mọi người đều biết công ty nghiêm cấm nhân viên lên mạng chơi game, để tránh cho máy tính bị nhiễm virus, mất dữ liệu quan trọng. Nhưng anh cho phép vợ mình ngồi ở phòng làm việc tổng giám đốc chơi game online, không hề ngăn cản, ngoài lý do anh thực sự cưng chiêu cô ra, cô ta không thể nghĩ ra được lý do nào.

Trái tim Lâm Đạt dao động, những suy nghĩ trước kia của cô ta sụp đổ hoàn toàn. Nhưng có vài chuyện cô ta vẫn không thể hiểu rõ. Tại sao ngày hôm đó ở trước cửa khách sạn Hữu Nghị Hứa Ngạn Văn lại tỏ ra không quen biết vợ của mình? Tại sao anh lại làm như vậy?

Cô ta nghĩ mãi vẫn không ra. Hứa Ngạn Văn chắc chắn không trả lời cô ta.

Hứa Ngạn Văn cùng Tiết Giai Duyệt kết thúc cuộc nói chuyện, mới nhận ra sự tồn tại Lâm Đạt. Cô ta đang mặc chiếc váy giống Tiết Giai Duyệt như đúc, thu lại nụ cười trên khuôn mặt. Vì bị quấy rầy, trên khuôn mặt anh để lộ sự không hài lòng nhưng vì công việc vẫn cố tỏ ra lịch sự: "Có chuyện gì?"

Lâm Đạt nhận ra sự biến đổi trên khuôn mặt của anh. Trong lòng chua xót, mất tầm 2 giây mới lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tài liệu ra: "Đây là... tài liệu cần ngài xem."

Hứa Ngạn Văn nhìn xếp tài liệu trên tay cô ta, nói: "Cô cứ đặt tài liệu trên bàn. Bây giờ tôi phải đi họp, sau khi kết thúc cuộc họp tôi sẽ xem."

Lâm Đạt đành phải đặt tài liệu lên bàn làm việc.

Hứa Ngạn Văn nói: "Cô đi ra ngoài."

Lâm Đạt có chút do dự, nhìn Tiết Giai Duyệt đang đứng bên cạnh, Tiết Giai Duyệt cũng đang nhìn cô ta, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Trong ánh mắt của Tiết Giai Duyệt hiện ra nụ cười đắc ý. Lâm Đạt lại một lần nữa bị Tiết Giai Duyệt chế giễu, chế giễu cô ta không biết lượng sức mình, chế giễu cô ta ngu ngốc không biết gì.

Giống như bị sỉ nhục, sự bất bình trong nháy mắt xông thẳng lên đầu. Lâm Đạt vội vàng nhìn ra chỗ khác. Không dám nhìn Tiết Giai Duyệt, cô ta vội vàng xoay người, chạy ra khỏi phòng làm việc Hứa Ngạn Văn.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Đạt rời đi. Tiết Giai Duyệt khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Hứa Ngạn Văn, muốn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của anh.

Hứa Ngạn Văn đối diện với ánh mắt dò xét của cô, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: "Sao vậy?"

Tiết Giai Duyệt nở cười nhẹ, xua tay nói: "Không có gì."

Hứa Ngạn Văn nắm chặt lấy tay của cô, ánh mắt tối sầm lại, "Hôm qua chúng ta vừa mới thống nhất xong. Phải thẳng thắn với đối phương, không được phép che giấu. Em có lời gì muốn nói gì cứ nói ra?"


Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Hứa Ngạn Văn, nhất quyết muốn cô nói ra suy nghĩ của mình. Tiết Giai Duyệt mấp máy môi:

"Em không thích vị thư ký kia của anh."

Sau khi nói ra, Tiết Giai Duyệt có hơi lo lắng, trước kia nguyên chủ cũng thích xen vào chuyện công việc của Hứa Ngạn Văn, không thích bên cạnh anh có quá nhiều nhân viên nữ. Cô ấy từng vì chuyện này mà xảy ra cãi vã với Hứa Ngạn Văn, mặc dù cuối cùng Hứa Ngạn Văn quyết định chuyển công tác người kia đi. Nhưng bởi vì chuyện này mà giữa hai người ngày càng xa cách. Bây giờ cô nói mình không thích Lâm Đạt. Không biết Hứa Ngạn Văn có hiểu lầm ý của cô không?

Nhưng thái độ lần này của Hứa Ngạn Văn khác hoàn toàn với những lần trước. Anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cô, sau đó bật cười nói: "Đã rõ."

Tiết Giai Duyệt chớp mắt, tự hỏi câu trả lời này của anh có ý gì?

Tuy nhiên vì đã đến giờ họp. Hứa Ngạn Văn cầm theo tài liệu đi đến phòng họp, không thể giải thích cho cô nghe.

Tiết Giai Duyệt ở trong phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn, chơi game một lúc, lên weibo, thời gian trôi qua rất nhanh.

1 tiếng sau, Hứa Ngạn Văn kết thúc cuộc họp quay về phòng. Hứa Ngạn Văn để tài liệu vào trong ngăn kéo, đóng laptop lại, cầm theo điện thoại và chìa khóa xe, nói với Tiết Giai Duyệt: "Về nhà thôi"

"Vâng." Tiết Giai Duyệt vội vàng cầm túi lên, đi theo Hứa Ngạn Văn bước ra ngoài.

Lúc bước ra khỏi phòng làm việc, không biết có chuyện gì xảy ra. Hứa Ngạn Văn nắm tay Tiết Giai Duyệt rất tự nhiên.

Tiết Giai Duyệt cúi đầu xuống nhìn anh đang nắm tay cô. Giãy giụa muốn rút tay ra. Hứa Ngạn Văn ngay lập tức phát hiện ý đồ của cô, không thả tay cô ra, ngược lại càng nắm chặt hơn.

Không thể rút ra được, Tiết Giai Duyệt không còn cách nào khác, đành để Hứa Ngạn Văn nắm tay cô. Bước vào thang máy, đến bãi đỗ xe lấy xe.

Chờ đến khi Hứa Ngạn Văn lái xe rời đi. Lâm Đạt trốn trong góc mới từ từ bước ra. Nhìn theo hướng xe vừa rời đi, một lúc sau vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lâm Đạt thậm chí còn không biết mình dùng cách nào quay về phòng trọ. Việc đầu tiên sau khi cô về nhà chính là cởi chiếc váy giống hệt chiếc váy của Tiết Giai Duyệt ra. Ngày trước lúc cô ta mua được chiếc váy thích bao nhiêu, bây giờ lại chán ghét bất nhiêu. Cô ta trút hết sự tức giận khó chịu lên chiếc váy này. Vứt xuống đất rồi dùng chân dẫm. Giống như đang dẫm lên người Tiết Giai Duyệt. Sau đó tức giận cầm chiếc váy lên ném thẳng vào thùng rác!

Tiết Giai Duyệt ngồi trên xe của Hứa Ngạn Văn, thư thản thưởng thức nhạc. Tiết Giai Duyệt cúi đầu xuống nhìn bàn tay của mình, vừa nãy mới được Hứa Ngạn Văn nắm, dường như có lưu lại nhiệt đồ trên người anh .

"Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn đột nhiên gọi cô.

Tiết Giai Duyệt ngơ người ra, khẽ "ừ một tiếng", ý nói là cô đang nghe.

Hứa Ngạn Văn nói: "Hai ngày nữa anh sẽ đi đến Nhật Bản công tác. Em có muốn đi cùng với anh không?"

Tiết Giai Duyệt quay sang nhìn anh, "Em đi theo làm gì?"

"Đi du lịch." Hứa Ngạn Văn giọng điệu hiển nhiên.

Tiết Giai Duyệt bật cười: "Em còn phải đi làm. Không thể đi được?"

"Xin nghỉ." Hứa Ngạn Văn cảm thấy muốn đi thì xin nghỉ phép thôi.

Tiết Giai Duyệt lắc đầu, "Em mới đi làm được mấy hôm, liên tục xin nghỉ. Có nhân viên nào như em không. Nếu em còn dám xin nghỉ nữa. Chắc chắn Hà tổng sẽ đuổi việc em."

Hứa Ngạn Văn nghĩ thầm ở trong lòng, ông ta không dám. Nhưng không thể nói ra được, thở dài tiếc nuối: "Vậy thì đành để lần sau vậy?"

Tiết Giai Duyệt trong lòng cũng rất muốn đi, nhưng tiếp tục xin nghỉ thực sự không ổn, gật đầu nói, "Ừ."

Hứa Ngạn Văn không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy trống rỗng.

*****

Ngày hôm sau, Lâm Đạt nhận được thông báo của trợ lý Phùng.

Trợ lý Phùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lâm Đạt, bài kiểm tra đánh giá năng lực cô xếp thứ hai từ dưới lên trên. Hứa tổng nói cô không thích hợp làm việc ở trụ sở chính. Nên điều cô làm thư ký của chi nhánh công ty ở thành H. Hôm nay cô bắt đầu tiến hành thủ tục bàn giao công việc."

Lâm Đạt sững sờ một lúc mới hiểu được những gì trợ lý Phùng đang nói. Chi nhánh công ty thành phố H cách thành phố Bắc Kinh mấy trăm kim. Nếu cô ta chuyển đến đó làm việc, cô ta không bao giờ gặp lại Hứa Ngạn Văn. Cô ta bị mất kiểm soát hét toáng lên: "Không. Tôi không tin. Tôi muốn gặp Hứa tổng."
1

Vừa dứt lời, cô ta định lao ra khỏi phòng làm việc. Trợ lý Phùng ngăn cô ta lại: "Hứa tổng đang trên máy bay đi đến Nhật Bản. Ngài ấy gửi tin nhắn cho tôi về chuyện chuyển di chuyển công tác. Bộ phận nhân sự đã làm xong thủ tục. Bây giờ cô chỉ cần bàn giao lại công việc là được."

"Tại sao?" Lâm Đạt nước mắt từ từ rơi xuống. Cô ta vẫn không thể chấp nhận kết quả này, lẩm bẩm nói, "Anh ấy hứa với chú của tôi. . ."

Trợ lý Phùng khuôn mặt không cảm xúc nói: "Quyết định dựa theo kết quả của bài kiểm tra đánh giá năng lực đưa ra quyết định thuyên chuyển công tác phù hợp. Cô cùng Tiểu Hà- người giữ vị trí cuối cùng chuyển đến thành phố H làm việc. Đây là quy định của công ty chúng ta."

Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nói hùa theo, "Đúng vậy. Đây là quy định của công ty chúng ta. Bài kiểm tra đánh giá đạt điểm thấp sẽ bị chuyển công tác. Nếu cô không thích làm việc ở chi nhánh công ty, có thể xin nghỉ việc."

"Đúng vậy. Cô có thể xin từ chức. Nhưng sau khi xin nghỉ việc không được nhận vào làm việc của Hứa thị nữa."

Những câu nói về sau càng khiến người khác đau lòng. Lâm Đạt rưng rưng nước mắt nhìn trợ lý Phùng, há miệng ra, không nói lên lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về sau, vì không chịu làm thủ tục chuyển công tác, Lâm Đạt nhất quyết không chịu rời. Trợ lý Phùng đành gọi bảo vệ lên mời cô ta đi ra ngoài. Sau này, cô ta không thể gặp lại Hứa Ngạn Văn nữa .

. . .

Hứa Ngạn Văn đi máy bay đến Nhật Bản công tác, anh đi công tác khoảng 3 ngày. Tối hôm thứ sáu vội vàng trở về nước.

10h tối mới về đến nhà, Tiết Giai Duyệt ngồi trong phòng khách phác thảo thiết kế. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Ngẩng đầu lên thấy anh đã về. Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay để lộ sự ngạc nhiên, "Sao anh về sớm như vậy?"

"Thấy anh về nhà nên không vui à?" Hứa Ngạn Văn đứng cửa thay giày ra, giả bộ tức giận hỏi.

Mặc dù trong lòng Tiết Giai Duyệt nghĩ tại sao anh lại về sớm như vậy. Đương nhiên không dám nói ra, lắc đầu khôn khéo nói: "Không phải. Tại em tưởng anh muốn ở lại Nhật Bản chơi thêm mấy hôm. Không ngờ anh lại về sớm như vậy."

Hứa Ngạn Văn nhìn cô, dễ dàng đoán ra được suy nghĩ của cô, bình thản nói: "Giải quyết xong công việc anh liền quay về nước."

Tiết Giai Duyệt "à" một tiếng, có hơi thất vọng, nghĩ thầm tại sao giải quyết nhanh như vậy, ở lại thêm mấy hôm có phải tốt không.

Hứa Ngạn Văn đi về phía cô, nói: "Ngày mai chúng ta quay về nhà chính. Đây là mệnh lệnh ông nội, nên anh vội vàng quay về."

"Đúng rồi. Còn phải đi về nhà chính." Tiết Giai Duyệt lập tức nhớ ra, mấy hôm trước Hứa lão gia tử còn đặc biệt căn dặn hai người.

Ngày hôm sau, Hứa Ngạn Văn cùng Tiết Giai Duyệt lái xe quay trở về nhà chính gặp Hứa lão gia tử.

Từ Ninh Hiên Nhã Uyển đi đến nhà chính của Hứa gia mất khoảng 40 phút, không gặp tắc đường. Hứa Ngạn Văn cùng Tiết Giai Duyệt nhanh chóng đi đến nơi.

Hứa lão gia tử nhìn thấy bọn cô về thì rất vui, kêu chị Trân chuẩn bị một bàn tiệc lớn. May là lần này không có canh gà hầm. Nhưng lúc ăn cơm Hứa Ngạn Văn cùng Tiết Giai Duyệt vẫn rất cẩn thận.

Ăn xong bữa tối, hai người ngồi xuống nói chuyện với Hứa lão gia tử. Thấy bây giờ đã muộn, Hứa lão gia tử mới kêu bọn họ đi về phòng ngủ.

Vừa mở cửa phòng, nhìn trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường. Một lần nữa, Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn gặp phải vấn đề nan giải nên ngủ ở đâu.

Tiết Giai Duyệt đứng ở trong phòng nhìn chiếc giường duy nhất. Chiếc sofa lần trước đã bị Hứa lão gia tử sai người dọn đi. Bây giờ chỉ có thể một người nằm trên giường ngủ. Cô quay sang nhìn Hứa Ngạn Văn, giật giật khóe môi, ngập ngừng hỏi: "Chúng ta ngủ ở đâu bây giờ?"

Hứa Ngạn Văn nhìn lướt qua chiếc giường, dường như không cảm thấy đây là vấn đề nan giải, bình tĩnh nói: "Cứ như vậy ngủ thôi?"

"Hả?"

Đôi chân dài của Hứa Ngạn Văn đi về phía chiếc giường, giơ tay lên kéo cà vạt xuống. Khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc, nghiêm túc nói: "Giường rộng như vậy. Em ngủ một bên, anh ngủ một bên."

Tiết Giai Duyệt: ". . ."

Ngủ chung trên giường? Tiết Giai Duyệt có hơi do dự. Hứa Ngạn Văn thoát cà vạt ra, sau đó cởi khuy áo, ngón tay thon dài cởi lần lượt từng chiếc khuy, để lộ ra chiếc sơ mi màu trắng. Giống như đang quay phim, vừa đẹp vừa quyến rũ.

Tiết Giai Duyệt đối mặt khuôn mặt thanh tuyển của anh, nuốt nước bọt, phát ra tiếng động lớn đến mức cô có thể nghe thấy được, lo lắng hỏi: "Anh... anh đang làm gì vậy?"

"Đi tắm. Rồi chuẩn bị đi ngủ." Hứa Ngạn Văn vẻ mặt thản nhiên nói.

Điều này.... điều này . .

Tiết Giai Duyệt càng cảm thấy lo lắng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vội vàng xoay người ra chỗ khác, cố gắng kiềm chế bản thân không quay lại nhìn anh, nói: "Anh... đi tắm trước đi."

Hứa Ngạn Văn nhìn bóng lưng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, cặp mắt đen nháy lóe sáng, khẽ "ừ" một tiếng, đi về phía của cô.

Tiết Giai Duyệt cảm thấy trước mặt đột nhiên tối sầm lại. Thân hình cao lớn rắn chắc khỏe mạnh đứng trước mặt cô. Hứa Ngạn Văn cởi áo vest ra, áo sơ mi bên trong đã cởi đến nút thứ 3. Để lộ làn da lúa mì, lồng ngực rắn chắc lấp ló

Trên người Hứa Ngạn Văn có mùi hương bạc hà, không tự chủ truyền vào mũi của Tiết Giai Duyệt. Càng khiến cô cảm thấy sợ hãi, vội vàng lùi lại về phía sau, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, lo lắng đến mức nói lắp: "Anh... đang... định làm gì?

Tác giả có lời muốn nói: Tiết Giai Duyệt: Anh đang định làm gì vậy?

Hứa Ngạn Văn: Hôn ~ nào ~



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện