“Em không đi ngủ thật à.” Hứa Ngạn Văn từ trên đỉnh đầu khẽ cười một tiếng, rất vui mừng vì cô “nhào đến ôm anh”, đặc biệt là khi cô gọi anh trai, điều này càng khiến anh vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần. Cúi đầu nhìn vào trong lồng ngực, người cô tựa hồi còn chưa tỉnh hẳn, không khỏi nhếch lên khóe miệng nói: "Nếu anh không đỡ, em định ngã xuống đất luôn sao?"
Nghe được tiếng Hứa Ngạn Văn, lúc đầu còn có chút mơ hồ, Tiết Giai Duyệt đột nhiên mở mắt ra, lập tức liền đụng phải một đôi mắt đen nhánh, đúng là đôi mắt xinh đẹp của Hứa Ngạn Văn, khuôn mặt trong veo vẫn còn mang theo ý cười, anh đùa giỡn nói: "Em xem em kìa, nói ngủ nhưng chuyện gì cũng làm được. Nếu không phải anh đến xem em có đá chăn không, có phải em đã lăn xuống chân giường rồi không?"
Tiết Giai Duyệt nhìn miệng anh cử động, nhưng không thể thốt ra lời nào, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, còn tưởng rằng người đứng bên giường là anh trai mình, cho nên cô mới gọi anh, không nhịn được liền nhào vào vòng tay anh, nhưng hóa ra không phải như vậy, người đứng bên giường cô thực tế là Hứa Ngạn Văn.
Thất vọng, buồn bã không nói nên lời, Tiết Giai Duyệt lùi lại, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn phát giác cô muốn giãy ra, nhưng anh vẫn không buông tay, ôm lấy cô, giọng nói vẫn ôn nhu, "Cẩn thận một chút, đừng nháo, đã tỉnh chưa? Trong mơ em thấy gì vậy, suýt chút nữa lăn xuống giường rồi?"
Cô đã mơ gì trong giấc mơ của mình? Cô mơ thấy anh trai mình, người anh trai thân yêu nhất của cô, nhưng cô không cách nào nói với Hứa Ngạn Văn chuyện đó.
"Anh, buông em ra." Tiết Giai Duyệt lại giãy dụa, muốn thoát khỏi lồng ngực Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn lần này không có ngăn cản cô nữa, đặt cô trở lại giường, cúi đầu nhìn cô hỏi: "Em mơ thấy gì?"
Vừa rồi anh rõ ràng nghe được cô gọi "Anh trai", cô nằm mơ thấy anh sao? Tự hỏi anh trông như thế nào trong giấc mơ của cô ấy? Anh rất tò mò.
Nghĩ đến "anh" mà cô vừa gọi, ngọt ngào như vậy, mềm mại như vậy, như đang dụ hoặc thì thầm với anh, anh không đành lòng buông tay cô ra, càng muốn ôm cô vào lòng lâu hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Giai Duyệt không muốn nói cho anh biết cô đã mơ những gì, huống hồ Hứa Ngạn Văn cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô có chút chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim cô đập loạn. Cô vội vàng tránh đi, nhỏ giọng nói: "Em không mơ thấy gì cả, vừa tỉnh dậy liền quên mất rồi."
Quên hay không, chỉ có Tiết Giai Duyệt biết, Hứa Ngạn Văn cũng không hỏi, đôi mắt đen liếc nhìn khuôn mặt cô, khi anh chú ý đến ánh mắt lấp lánh của cô, trong lòng anh như biết hết thảy.
Hứa Ngạn Văn biết cô ngại ngùng và xấu hổ khi nói ra, con gái thường mỏng manh, anh không muốn cô cảm thấy quá xấu hổ, vì vậy anh đã vui lòng bỏ qua mà không hỏi cô nữa.
“Được rồi, lúc ngủ đừng đá chăn, ngủ sớm đi.” Anh xoa đỉnh đầu cô nói.
Tiết Giai Duyệt phản ứng hơi chậm, cô không tránh được bàn tay to của anh, chỉ có thể để anh thoải mái xoa xoa đỉnh đầu.
Hứa Ngạn Văn đột nhiên cảm thấy Tiết Giai Duyệt đang ngái ngủ thế này thực sự rất đáng yêu, thậm chí còn dễ thương hơn khi cô ấy thức.
Nhưng điều Tiết Giai Duyệt đang nghĩ trong lòng là cô mong anh mau chóng rời đi, cô không nghĩ đến việc nửa đêm khuya khoắt lại ở cùng phòng với anh, đặc biệt là vừa rồi cô còn lao vào vòng tay anh. Mặc dù đây chỉ là ngoài ý muốn nhưng nó vẫn khiến người ta đỏ mặt.
“Anh ra ngoài đây, ngủ ngon, đừng lăn xuống giường nữa.” Hứa Ngạn Văn không đợi Tiết Giai Duyệt nhảy dựng lên đuổi anh đi, anh mở miệng trước, lại nhìn thoáng qua bộ dạng nghe lời của Tiết Giai Duyệt, căn dặn vài câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Hứa Ngạn Văn bước ra ngoài, Tiết Giai Duyệt sửng sốt một lúc, sau đó chợt nhớ ra điều gì, cô nhảy từ trên giường xuống như tia chớp, lao đến khóa trái cửa cạch một cái.
Trước đó, vì cô quên khóa cửa, nên Hứa Ngạn Văn mới có cơ hội vào phòng cô lúc nửa đêm, nên lúc cô ngủ mơ mơ màng màng, cô mới coi Hứa Ngạn Văn đứng trước giường là anh trai mình rồi dại dột nhào vào vòng tay anh. . .
Thật mất mặt, cô sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa! Tiết Giai Duyệt đem mình quăng lên giường, kéo chăn che kín người, giống như trốn vậy, cô sẽ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nửa đêm, Tiết Giai Duyệt trằn trọc trên giường rất lâu mới lại chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói trầm ấm du dương như tiếng đàn Cello của Hứa Ngạn Văn từ ngoài cửa truyền vào.
"Giai Nguyệt, đến giờ dậy rồi, còn không dậy sẽ trễ giờ làm, anh đã làm món sandwich em thích, dậy ăn đi."
Giọng nói dịu dàng giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, Tiết Giai Duyệt vốn muốn cuộn mình trong chăn không nghe không nghe, nhưng cô phải đi làm, cô không thể lười biếng, cô còn có việc quan trọng phải làm, nhất định phải rời giường, cuối cùng cô chỉ có thể ậm ừ chui ra khỏi chăn, ở ngoài cửa nghe tiếng Hứa Ngạn Văn "Dậy đi", Hứa Ngạn Văn mới không gọi cô nữa.
Nghe thấy tiếng Hứa Ngạn Văn rời khỏi cửa, Tiết Giai Duyệt đưa tay xoa xoa cái trán đau nhức, hôm nay cô có một việc rất quan trọng phải làm, cô phải đến trường quay để bắt hung thủ đã đánh cắp thiết kế của cô!
Nghĩ đến đây, Tiết Giai Duyệt lấy lại sức sống, toàn thân tràn đầy cô lượng, cô nhanh chóng đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng.
Về bữa sáng, Hứa Ngạn Văn làm cho cô ấy một chiếc bánh sandwich với một cốc sữa nóng, vì rất ngon nên Tiết Giai Duyệt đã ăn nó một cách nhanh chóng.
Thấy cô ăn từng ngụm lớn, Hứa Ngạn Văn tựa hồ