Cảnh sát thông qua video xác nhận kẻ trộm bản thiết kế của Tiết Giai Duyệt là Khuông Vạn Dũng - đồng nghiệp ở văn phòng bên cạnh. Mọi người gọi hắn là A Dũng, hắn không làm chức vụ gì liên quan đến thiết kế, càng không biết mấy cái gọi là thiết kế trang phục, có chăng thì chỉ là làm những công việc xung quanh một chút thôi.
Biết được ai là người lấy bản thiết kế, nhưng Tiết Giai Duyệt lại không nghĩ ra lý do gì để hắn làm vậy.
"Tại sao anh phải ăn trộm bản thiết kế của tôi?" Tiết Giai Duyệt rất muốn biết nguyên nhân hắn ta làm vậy, hay do có người đằng sau sai khiến hắn.
Khuông Vạn Dũng đáp qua loa: "Tôi thấy bản vẽ của cô đẹp mắt, muốn cầm nhìn một chút.".
Nghe qua đã biết đây không phải là thành thật khai báo. Tiết Giai Duyệt muốn hỏi thêm, nhưng Khuông Vạn Dũng vẫn ngậm miệng không nói lời nào, mặc kệ cho cô hỏi thế nào cũng không moi được thêm thông tin gì. Tiết Giai Duyệt không có cách nào chỉ có thể để cảnh sát đem Khuông Vạn Dũng đi, tiếp tục điều tra sau.
"Không nghĩ tới A Dũng đó lại đi trộm bản thiết kế. Cũng may là không phải trộm của tôi. Nếu đấy là của tôi, đảm bảo tôi đánh chết hắn."
Cảnh sát đem Khuông Vạn Dũng đi, Lục Tiểu Vũ bàn bên châm chọc, trào phúng nhìn Tiết Gia Duyệt, tựa như cười nhạo cô.
Tiết Giai Duyệt bình thường dù tốt tính lúc này cũng không có tâm trạng. Cô liếc xéo Lục Tiểu Vũ một cái, lạnh nhạt: "Bất kể là ai, đã trộm của tôi thì tôi sẽ không để cứ vậy mà thoát. Phường trộm cắp cũng nên chuẩn bị tinh thần mà chịu phạt đi.".
Mặc dù Tiết Giai Duyệt đang nói về bản thiết kế nhưng Lục Tiểu Vũ nghe hiểu. Tiết Giai Duyệt đây rõ ràng là một câu hai ý. Còn nghĩ tới năm đó hai người từng xích mích ầm ĩ, sắc mặt liền thay đổi, trong lòng dâng lên một tia oán hận, lại có sợ hãi cùng bối rối. Cô ta khó chịu liếc Tiết Giai Duyệt, sau đó liền quay đầu vờ như bận rộn, không nói thêm gì nữa.
Cảnh sát mấy ngày sau tìm Tiết Giai Duyệt cùng Trình Vĩ hỏi thăm, đồng thời ghi chép lại. Vấn đề là Khuông Vạn Dũng bên kia một mực không mở miệng, cho nên hỏi cung rất nhiều lần cũng chỉ nhận được câu trả lời là hắn hiếu kì, là tự hắn hành động, không ai sai khiến. Cảnh sát cũng không tìm ra được cái khác, mà tội này của A Dũng cũng không thể giam giữ lâu.
Tiết Giai Duyệt có chút ủ rũ. Cô luôn có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Khuông Vạn Dũng bình thường đều là cần cù chăm chỉ làm việc, với đồng nghiệp cũng rất tốt, không giống kẻ trộm đồ. Thế nhưng hắn ta nhất định ôm toàn bộ trách nhiệm, không hé răng nửa chữ, cảnh sát cũng đành bỏ cuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chiều sau khi tan làm, Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn đến bệnh viện bồi Hứa lão gia. Hứa Ngạn Văn tinh ý phát hiện Tiết Giai Duyệt cảm xúc không tốt lắm, liền hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao? Nói thử xem, không biết chừng anh có thể giúp?".
Hỏi ngay trước mặt Hứa lão gia, kỳ thật Hứa Ngạn Văn không hỏi thì Hứa lão gia cũng sẽ hỏi. Chủ yếu là Tiết Giai Duyệt trông ỉu xìu, Hứa lão gia đều nhìn ra.
"Đúng vậy, xảy ra chuyện gì rồi? Nói cho ông nội." Hứa lão gia cũng nói.
Tiết Giai Duyệt không muốn Hứa lão gia lo lắng, liền diếm sự tình nói đơn giản.
"Cháu luôn cảm thấy hắn trộm bản thiết kế là có uẩn khúc. Hắn nói hắn tự làm, nhưng công việc của hắn không dính dáng với thiết kế, chỉ là làm mấy chuyện hậu trường thì cầm thiết kế làm gì? Không phải có người giật dây hắn chứ?" Tiết Giai Duyệt nói ra nghi ngờ trong lòng, từ khi bắt Khuông Vạn Dũng, cô luôn có suy nghĩ, cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản.
Hứa Ngạn Văn suy nghĩ: "Hay hắn trộm để bán cho đối thủ?"
"Em cũng nghĩ vậy." Tiết Giai Duyệt nhíu mày nói: "Nhưng xưởng này vừa mới thành lập, công việc đơn giản, còn chưa có danh tiếng gì. Từ Hà tổng đến nhân viên đều rất Phật, không có đoạt lấy miếng cơm của người khác. Cho dù phòng làm việc phát triển hơn nữa thì với những kẻ lão làng kia cũng chẳng có uy hiếp gì, mắc gì phải trộm đồ chứ?"
"Vậy em cảm thấy là nội bộ làm ra sao?" Hứa Ngạn Văn lại hỏi.
Tiết Giai Duyệt dừng một chút, nghĩ đến Lục Tiểu Vũ, lại không có chứng cứ, đành nói: "Em không chắc lắm."
"Cái này giao cho tôi." Hứa Ngạn Văn vì Tiết Giai Duyệt mà mở phòng làm việc, vốn muốn Tiết Giai Duyệt vui vẻ chứ không phải để Tiết Giai Duyệt chịu ủy khuất. Hiện tại có kẻ ở nơi của hắn lại dám đánh chú ý lên người cô, làm thế nào cũng không thể chịu nổi, hắn nhất định phải bảo vệ lợi ích của Tiết Giai Duyệt.
"Ừm?" Tiết Giai Duyệt không biết Hứa Ngạn Văn nghĩ như vậy, cũng không biết X.W chính là Hứa Ngạn Văn vì cô mà mở, càng không nghĩ tới Hứa Ngạn Văn nói cứ để hắn lo. Hắn còn không đến chỗ đó bao giờ thì quản kiểu gì?
Hứa Ngạn Văn nhìn ra Tiết Giai Duyệt lo lắng: "Em yên tâm, tôi sẽ tìm người giúp, rất nhanh cho em một câu trả lời."
Bên cạnh, Hứa lão gia cũng nói: "Cháu cứ để nó đi thăm dò, người nó quen biết nhiều, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua những kẻ kia."
Hứa lão gia cũng nói như vậy, Tiết Giai Duyệt cũng không cự tuyệt, đáp ứng Hứa Ngạn Văn hỗ trợ tra chuyện này.
. . .
Ban đêm, đến giờ hẹn Tống Nghĩa Khôn vào game, Tiết Giai Duyệt đăng nhập liền thấy "Sát Thiên hạ" đang online, liền nhanh chóng nhắn cho hắn.
"Sát Thiên hạ" rất nhanh trả lời, "Hôm nay Trình Vĩ cũng vào, chúng ta cùng đi soát mấy vùng hoang, lập đội đi."
Tiết Giai Duyệt: "Được."
Lập team xong, Tiết Giai Duyệt liền cưỡi ngựa chạy như bay vào hoang nguyên phó bản, tìm Sát Thiên hạ cùng Thiên hạ đệ nhất đao .
"Ta đến rồi." Tiết Giai Duyệt chào hỏi.
Sát Thiên hạ nhắn "Ngươi mang nhiều một chút máu, đừng để bị giết."
Tiết Giai Duyệt: ". . ."
Đừng xem thường người choie game bằng nhân dân tệ, kỹ thuật cô đúng là kém một chút, nhưng không đến mức kém như vậy, quái vật đánh cô cũng biết chạy.
Trong lòng nghĩ là nghĩ như vậy, Tiết Giai Duyệt vẫn là ngoan ngoãn đi tiệm tạp hóa mua một đống lớn máu mang ở trên người, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Tận lực bồi tiếp "Sát Thiên hạ" ấn mở phó bản trò chơi tiến vào nút bấm, mang theo đội ngũ tiến vào hoang nguyên phó bản.
Hoang nguyên liền phó bản liền như là tên của nó đồng dạng, toàn bộ một cát vàng đầy đất, liền cỏ