Sau khi kết thúc nụ hôn, Hứa Ngạn Văn áp vào trán cô nói: "Nếu em không muốn chiến đấu trong biển máu, tốt nhất nên ngoan ngoãn đi ngủ đi. Đừng có làm loạn nữa."
Không biết có phải do ảo giác của Tiết Giai Duyệt hay không, nhưng câu nói cuối cùng của Hứa Ngạn Văn thực sự là một lời cầu xin.
Cô cảm nhận được có thứ đó gì cứng rắn đáng sợ đè lên đùi mình, khuôn mặt nóng như lửa đốt, vô thức gật đầu, không dám cử động nữa, càng không dám đi khiêu khích
Hứa Ngạn Văn.
"Đi ngủ thôi." Hứa Ngạn Văn xoa má cô, giọng điệu dịu đi mấy phần.
Tiết Giai Duyệt lại gật đầu.
"Nhắm mắt lại." Hứa Ngạn Văn lại nói.
Tiết Giai Duyệt vội vàng nhắm mắt lại.
Hứa Ngạn Văn ôm cô trong lòng, Tiết Giai Duyệt yên lặng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng thở dài hài lòng của anh.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Tiết Giai Duyệt duy trì tư thế nằm gọn trong lòng Hứa Ngạn Văn, không lâu sau mí mắt nặng trĩu, hơi thở nhịp nhàng từ từ chìm vào giấc
Hứa Ngạn Văn cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng, nở nụ cười chua xót, "Em ngủ say, anh phải làm sao bây giờ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người trong lòng ngủ say, không thể trả lời câu hỏi của anh.
Ôm chặt lấy Tiết Giai Duyệt, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, đúng là bài kiểm tra khảo nghiệm tính chịu đựng. Hứa Ngạn Văn không thể nhịn được nữa, sự kiên trì của anh đã đạt đến mức giới hạn. Anh nhẹ nhàng đặt Tiết Giai Duyệt xuống giường, vén chăn lên đứng dậy. Cơ thể cứng nhắc bước vào nhà tắm.
Tiếng nước chảy xối xả trong phòng tắm lại vang lên.
Tiết Giai Duyệt nằm ngủ say trên giường, mơ mơ màng màng xoay người, ánh trăng chiếu vào mặt cô, không biết nằm mơ thấy điều gì, khóe môi nhếch lên.
Hứa Ngạn Văn tắm nước lạnh xong từ trong nhà tắm bước ra, anh nhìn Tiết Giai Duyệt đang cười trong lúc ngủ. Lúc đó anh thực sự không biết mình nên tức giận hay bật cười.
Anh cởi dép ra trèo lên giường, nhẹ nhàng véo má cô, giọng điệu vừa cưng chiều vừa bất lực: "Em đó... dẫn lửa đến lại không chịu dập lửa. Chờ em khỏe lại, xem anh đối phó với em như thế nào."
Tiết Giai Duyệt đang nằm ngủ nên không nghe thấy, cô đang nằm mơ một giấc mơ đẹp, nụ cười ngày càng hiện rõ.
"Em cười gì vui vậy. Không biết là đang nằm mơ thấy điều gì nữa đây?" Hứa Ngạn Văn nhìn thấy nụ cười của cô, không biết có phải nằm mơ thấy anh không? Bất kể thế nào, anh rất vui khi Tiết Giai Duyệt ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Cúi đầu xuống hôn lên khóe môi của cô.
"Chúc ngủ ngon." Hứa Ngạn Văn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Tiết Giai Duyệt, đầu tựa vào đầu cô, từ từ chìm vào giấc ngủ.
. . .
Sáng hôm sau, Hứa lão gia tử vừa mới thức dậy. Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn đi xuống gặp ông lão.
Tiết Giai Duyệt vừa bước vào phòng của Hứa lão gia tử, nở nụ cười ngọt ngào nói: "Ông nội, tối qua lúc bọn con về thì ông đã đi ngủ. Bọn con không muốn đi đến quầy rầy ông. Đêm qua ông ngủ có ngon không?"
Buổi sáng vừa thức dậy nhìn thấy Tiết Giai Duyệt, Hứa lão gia tử rất vui, nắm tay cô nói: "Ngủ ngon, ngủ rất ngon. Nhìn thấy bọn cháu ở đây, ông cảm thấy rất vui."
"Tí nữa ông cùng cháu đi dạo một vòng trong vườn nhé." Tiết Giai Duyệt bật cười nói: "Cháu thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời tỏa ra ánh nắng rực rỡ."
Hứa lão gia tử quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng óng chiếu vào phòng, nhuộm màu vàng nhạt lên các đồ vật trong phòng. Thời tiết bên ngoài trong xanh không một gợn mây, rất thích hợp đi ra ngoài đi bộ.
"Đi thôi." Hứa lão gia tử nắm tay Tiết Giai Duyệt, Tiết Giai Duyệt đỡ ông lão đi ra ngoài.
"Ông nội cho cháu đi cùng với." Hứa Ngạn Văn đứng bên cạnh tiến lên một bước, nắm lấy cái tay còn lại của Hứa lão gia tử, cùng nhau đỡ ông lão đi ra ngoài.
Hứa lão gia tử quay sang nhìn anh, trong đôi mắt hiện lên ý cười.
Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn cùng Hứa lão gia tử đi dạo trong vườn. Sức khỏe ông lão hồi phục rất tốt. Sau khi đi dạo xong quay trở về phòng khách ông lão không hề cảm thấy mệt mỏi. Đúng lúc chị Trân vừa làm bữa sáng, mời 3 người đi vào ăn sáng.
Hứa lão gia tử ngồi bàn ăn, Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn lần lượt ngồi phía bên trái phía bên phải ông lão. Hứa Ngạn Văn cầm quả trứng luộc lên, cẩn thận lọt vỏ, để vào trong bát của Hứa lão gia tử, lại cầm một quả trứng khác lên, lột vỏ xong đặt vào bát của Tiết Giai Duyệt.
"Cảm ơn." Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu lên mỉm cười với Hứa Ngạn Văn.
Hứa lão gia tử nhìn thấy hành động thân mật của hai người, bật cười nói: "Nhìn thấy hai đứa bây giờ tốt như vậy. Ông yên tâm rồi."
Hứa Ngạn Văn nói: "Quan hệ giữa cháu và Giai Duyệt luôn tốt." Anh còn lâu mới thừa nhận trước đó hai người từng xảy ra xích mích.
Hứa lão gia tử nhìn anh, nghĩ thầm tên nhóc thay đổi tính nết? Điều này rất tốt! Ông lão nói tiếp: "Khi nào hai đứa chịu sinh cho ông một đứa cháu trai."
Hứa Ngạn Văn thuận miệng nói: "Nhanh thôi."
Tiết Giai Duyệt: ". . ."
Hứa lão gia tử lập tức bật cười ha hả.
Hứa nhị phu nhân cùng chú Hứa vừa đi tới cửa, đã nghe được tiếng cười vui vẻ của Hứa lão gia tử, thấy tâm trạng có vẻ tốt. Trong lòng Hứa nhị phu nhân xoay chuyển mấy vòng, đi về phía trước nói: "Hôm nay tâm trạng của ba có vẻ tốt. Vừa gặp chuyện gì vui à?"
Hứa lão gia tử tâm trạng vui vẻ, nhìn Hứa nhị phu nhân cũng thấy thuận mắt hơn, nói: "Vừa nãy Ngạn Văn nói sắp tới cùng Tiết Giai Duyệt sinh em bé."
"Sinh em bé?" Hứa nhị phu nhân nghe thấy vậy rất bất ngờ. Muốn sinh con thì có thể sinh con ra ngay được sao? Mau chóng sinh con?
Sau đó nghĩ lại cảm thấy có gì không ổn. Nếu Hứa Ngạn Văn có con với Tiết Giai Duyệt. Dựa theo sự thiên vị bất công của Hứa lão gia tử, nhà bọn họ kiểu gì cũng không có phần? Vậy Hứa Ngạn Lâm của bà ấy phải làm sao bây giờ? Bà ta nhất định không thể để hai người bọn đạt được mong muốn!
Hứa nhị phu nhân nhìn Tiết Giai Duyệt, trên khuôn mặt để lộ sự quan tâm: "Giai Duyệt, hai đứa chuẩn bị sinh con sao? Cháu bắt đầu thụ