Edit: Vincent
Beta: Vân Nhi
Trong phòng làm việc, Hứa Ngạn Văn nhận được điện thoại của Tiết Giai Duyệt.
"Hứa Ngạn Văn, chiếc vòng tay anh mua cho em đã bị Tiểu Lâm vứt đi, ông nội đang rất tức giận."
Hứa Ngạn Văn biết tính tình Hứa Ngạn Lâm rất ương bướng, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? "
Tiết Giai Duyệt tóm tắt kể lại choi Hứa Ngạn Văn những chuyện Hứa Ngạn Lâm đã làm.
"Ông nội rất tức giận, đang nhốt nó ở trong thư phòng."
"Bây giờ em chăm sóc cho ông nội, anh lập tức trở về." Hứa Ngạn Văn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nhanh chóng đi ra ngoài.
Bước ra khỏi văn phòng, đi ngang qua bàn thư ký, Hứa Ngạn Văn lại đụng phải Lâm Đạt, trên tay cô đang ôm mấy văn kiện như thể sắp ra ngoài.
"Hứa tổng." Lâm Đạt ngọt ngào gọi anh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh.
Hứa Ngạn Văn nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Có việc gì? "
"Anh phải ra ngoài sao? Em phải đi Hải Đạt để gửi tài liệu, anh có thể cho em đi nhờ xe được không?" Lâm Đạt thầm nghĩ, trên đường về nhà thể nào Hứa tổng cũng đi ngang qua Hải Đạt, thuận tiện cho cô ta đi nhờ xe.
Thật không may, Lâm Đạt đã suy nghĩ rất tốt, nhưng nó không như mong muốn của cô ta.
Chỉ nghe thấy Hứa Ngạn Văn thản nhiên nói: "Tôi không đi ngang qua Hải Đạt, cô muốn đi sang đấy đưa văn kiện có thể gọi tài xế của công ty đưa cô đi. "
Lâm Đạt cứng ngắc, khó khăn nở nụ cười, "Thì ra Hứa tổng không đi qua Hải Đạt..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
......
Hứa Ngạn Văn lái thẳng xe về nhà cũ.
Tiết Giai Duyệt vẫn luôn ở bên cạnh Hứa lão gia tử, lại nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt mới dỗ được tâm tình ông nội Hứa tốt hơn một chút.
Lúc Hứa Ngạn Văn vào phòng, liền nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang cùng Hứa lão gia tử chơi cờ vua, thực lực hai bên ngang nhau, chém giết đến khó phân thắng bại.
"Ông nội." Hứa Ngạn Văn đi qua kêu một tiếng.
Hứa lão gia tử liếc nhìn anh một cái, giận dữ ném con cờ trong tay hướng về phía Hứa Ngạn Văn trách cứ: "Anh còn biết đường trở về? Có phải tôi không gọi cho anh, anh liền không quan tâm đến ông già này sao? Cũng mặc kệ vợ anh có bị bắt nạt hay không? "
Hứa Ngạn Văn dừng một chút nói: "Không có chuyện đấy đâu ạ. "
Hứa lão gia bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái, "Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, trong lòng anh nghĩ cái gì tôi rất rõ ràng. "
Hứa Ngạn Văn không nói nên lời.
Tiết Giai Duyệt vụng trộm nhìn anh một cái, cảm thấy anh cũng có chút đáng thương, rõ ràng là cô gọi điện thoại bảo anh trở về, anh còn chưa làm gì cả, đã bị ông nội Hứa mắng một trận, đúng là họa vô đơn chí.
Nhận thấy được ánh mắt đáng thương của Tiết Giai Duyệt nhìn anh, Hứa Ngạn Văn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lại thấy vẻ mặt của cô, bình tĩnh đến mức kỳ lạ, không hề lôi kéo anh kể khổ hay oán giận như trước kia, cũng không có ý muốn kiện cáo, quả thực tựa như biến thành một người khác.
Hứa Ngạn Văn thu hồi suy nghĩ, hỏi: "Hứa Ngạn Lâm đâu? "
Hứa lão gia tử nghiêm mặt chỉ vào thư phòng trên lầu, "Tên tiểu tử thối Hứa Ngạn Lâm kia còn đang quỳ trong thư phòng, anh lên dạy dỗ thằng nhóc đó đi, không biết lớn nhỏ, vô pháp vô thiên, Duyệt Duyệt là chị dâu của nó mà nó còn dám mở miệng chửi Duyệt Duyệt, đúng là không dạy dỗ không được!"
Hứa Ngạn Văn rũ mắt nói: "Cháu biết rồi. "
Anh biết ông nội nói những lời này, rõ ràng là đang mắng Hứa Ngạn Lâm, trên thực tế cũng chính là mắng anh. Chỉ vì anh làm không đủ tốt, Hứa Ngạn Lâm mới dám đối với Tiết Giai Duyệt không biết lớn nhỏ.
Hứa lão gia tử không vui hừ một tiếng.
"Cháu lên xem nó một chút." Hứa Ngạn Văn nói một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Hứa Ngạn Lâm không cam tâm tình nguyện quỳ gối trong thư phòng của Hứa lão gia tử, nếu không phải bên cạnh còn có một vệ sĩ cao lớn ở đây canh giữ, cậu nhất định sẽ chạy trốn.
Hừ, Tiết Giai Duyệt, nữ nhân xấu xa kia, khó trách anh trai không thích cô ta! Đợi đến khi cậu đi ra ngoài, nhất định làm cho cô đẹp mặt!
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, Hứa Ngạn Lâm quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy cửa thư phòng mở ra, Hứa Ngạn Văn mặc âu phục màu xám nhạt đi vào.
"Anh trai..." Theo bước chân Hứa Ngạn Văn đi vào phòng, thanh âm Hứa Ngạn Lâm run rẩy theo.
Hứa Ngạn Văn đi vào thư phòng, ra lệnh cho vệ sĩ đi ra ngoài trước, sau đó đi tới trước mặt Hứa Ngạn Lâm, từ trên cao nhìn xuống.
Hứa Ngạn Lâm sợ hãi nuốt nước miếng, thấp thỏm bất an nhìn Hứa Ngạn Văn.
"Anh, anh trai..."
Qua cặp kính không gọng, Hứa Ngạn Văn dùng đôi mắt trong veo lạnh lẽo nhìn chằm chằm cậu, thanh âm khi nói chuyện cũng rất lạnh.
"Cậu dám bắt nạt vợ anh sau lưng anh, lá gan rất lớn nhỉ?"
Hứa Ngạn Lâm rất ủy khuất, "Em cũng chỉ muốn giúp anh, rõ ràng anh không thích chị ta. "
"Ha!" Hứa Ngạn Văn cười lạnh một tiếng, "Ai bảo cậu? "
Hứa Ngạn Lâm ngẩn người, há miệng nói: "Lúc trước anh cũng không muốn cưới chị ta, mẹ em cũng nói như vậy, người trong nhà đều biết, chẳng qua chị ta chỉ là người ông nội nhận nuôi về..."
"Hứa Ngạn Lâm!" Không đợi Hứa Ngạn Lâm nói xong, Hứa Ngạn Văn lên tiếng cắt ngang lời của cậu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cậu ta, tựa hồ còn đang khắc chế tức giận trong lòng.
Hứa Ngạn Lâm sững sờ nhìn anh, trong lòng liền sinh ra một nỗi sợ hãi không tên.
Hứa Ngạn Văn nói: "Cô ấy là vợ anh! "
Hứa Ngạn Lâm: "..."
"Bản thân anh còn không dám bắt nạt cô ấy, em rất có bản lĩnh!"
"Em, em..." Hứa Ngạn Lâm muốn giải thích, muốn nói lời tốt, muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng đối với gương mặt lạnh lùng của Hứa Ngạn Văn cùng với khí thế đáng sợ trên người anh, trong đầu Hứa Ngạn Lâm ong ong một mảng trống rỗng, giống như trong nháy mắt liền mất đi năng lực nói chuyện, sợ tới mức oa một tiếng liền khóc.
......
Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng thư phòng, cũng không biết Hứa Ngạn Văn đã làm gì với Hứa Ngạn Lâm, tại sao cậu lại khóc thảm như vậy? Tiếng khóc cũng sắp làm hất bay mái nhà.
Hứa lão gia tử đối diện ngược lại rất bình tĩnh, "Đừng để ý bọn họ, chúng ta chơi cờ tiếp. "
"À." Tiết Giai Duyệt đáp một tiếng, một lần nữa nhìn về phía bàn cờ.
Qua vài phút, tiếng khóc trên lầu dần dần nhỏ đi, lại qua hơn mười phút, trên lầu một lần nữa truyền đến động tĩnh, Hứa Ngạn Văn dẫn Hứa Ngạn Lâm từ trên lầu đi xuống.
Hứa Ngạn Văn sải bước đi ở phía trước, Hứa Ngạn Lâm giống như đứa trẻ đáng thương cúi đầu đi theo phía sau.
Tiết Giai Duyệt và Hứa lão gia tử vừa vặn mới đánh xong một ván cờ.
Hứa Ngạn Lâm hai mắt đỏ hoe, lo sợ đi tới trước mặt Tiết Giai Duyệt, cắn cắn môi, một lúc lâu mới lên tiếng, "Chị dâu, em xin lỗi. "
Tiết Giai Duyệt nhìn thoáng qua Hứa Ngạn Văn, không biết anh đã làm gì với Hứa Ngạn Lâm, tự nhiên có thể làm cho đứa bé bướng bỉnh này trở nên thành thật như vậy, còn ngoan ngoãn xin lỗi cô.
Hứa Ngạn Văn