Xuyên Thành Cô Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 8


trước sau


Edit: Vincent

Beta: Vân Nhi

Trong phòng làm việc, Hứa Ngạn Văn nhận được điện thoại của Tiết Giai Duyệt.

"Hứa Ngạn Văn, chiếc vòng tay anh mua cho em đã bị Tiểu Lâm vứt đi, ông nội đang rất tức giận."

Hứa Ngạn Văn biết tính tình Hứa Ngạn Lâm rất ương bướng, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? "

Tiết Giai Duyệt tóm tắt kể lại choi Hứa Ngạn Văn những chuyện Hứa Ngạn Lâm đã làm.

"Ông nội rất tức giận, đang nhốt nó ở trong thư phòng."

"Bây giờ em chăm sóc cho ông nội, anh lập tức trở về." Hứa Ngạn Văn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bước ra khỏi văn phòng, đi ngang qua bàn thư ký, Hứa Ngạn Văn lại đụng phải Lâm Đạt, trên tay cô đang ôm mấy văn kiện như thể sắp ra ngoài.

"Hứa tổng." Lâm Đạt ngọt ngào gọi anh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh.

Hứa Ngạn Văn nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Có việc gì? "

"Anh phải ra ngoài sao? Em phải đi Hải Đạt để gửi tài liệu, anh có thể cho em đi nhờ xe được không?" Lâm Đạt thầm nghĩ, trên đường về nhà thể nào Hứa tổng cũng đi ngang qua Hải Đạt, thuận tiện cho cô ta đi nhờ xe.

Thật không may, Lâm Đạt đã suy nghĩ rất tốt, nhưng nó không như mong muốn của cô ta.

Chỉ nghe thấy Hứa Ngạn Văn thản nhiên nói: "Tôi không đi ngang qua Hải Đạt, cô muốn đi sang đấy đưa văn kiện có thể gọi tài xế của công ty đưa cô đi. "

Lâm Đạt cứng ngắc, khó khăn nở nụ cười, "Thì ra Hứa tổng không đi qua Hải Đạt..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
......

Hứa Ngạn Văn lái thẳng xe về nhà cũ.

Tiết Giai Duyệt vẫn luôn ở bên cạnh Hứa lão gia tử, lại nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt mới dỗ được tâm tình ông nội Hứa tốt hơn một chút.

Lúc Hứa Ngạn Văn vào phòng, liền nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang cùng Hứa lão gia tử chơi cờ vua, thực lực hai bên ngang nhau, chém giết đến khó phân thắng bại.

"Ông nội." Hứa Ngạn Văn đi qua kêu một tiếng.

Hứa lão gia tử liếc nhìn anh một cái, giận dữ ném con cờ trong tay hướng về phía Hứa Ngạn Văn trách cứ: "Anh còn biết đường trở về? Có phải tôi không gọi cho anh, anh liền không quan tâm đến ông già này sao? Cũng mặc kệ vợ anh có bị bắt nạt hay không? "

Hứa Ngạn Văn dừng một chút nói: "Không có chuyện đấy đâu ạ. "

Hứa lão gia bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái, "Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, trong lòng anh nghĩ cái gì tôi rất rõ ràng. "

Hứa Ngạn Văn không nói nên lời.

Tiết Giai Duyệt vụng trộm nhìn anh một cái, cảm thấy anh cũng có chút đáng thương, rõ ràng là cô gọi điện thoại bảo anh trở về, anh còn chưa làm gì cả, đã bị ông nội Hứa mắng một trận, đúng là họa vô đơn chí.

Nhận thấy được ánh mắt đáng thương của Tiết Giai Duyệt nhìn anh, Hứa Ngạn Văn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lại thấy vẻ mặt của cô, bình tĩnh đến mức kỳ lạ, không hề lôi kéo anh kể khổ hay oán giận như trước kia, cũng không có ý muốn kiện cáo, quả thực tựa như biến thành một người khác.

Hứa Ngạn Văn thu hồi suy nghĩ, hỏi: "Hứa Ngạn Lâm đâu? "

Hứa lão gia tử nghiêm mặt chỉ vào thư phòng trên lầu, "Tên tiểu tử thối Hứa Ngạn Lâm kia còn đang quỳ trong thư phòng, anh lên dạy dỗ thằng nhóc đó đi, không biết lớn nhỏ, vô pháp vô thiên, Duyệt Duyệt là chị dâu của nó mà nó còn dám mở miệng chửi Duyệt Duyệt, đúng là không dạy dỗ không được!"

Hứa Ngạn Văn rũ mắt nói: "Cháu biết rồi. "

Anh biết ông nội nói những lời này, rõ ràng là đang mắng Hứa Ngạn Lâm, trên thực tế cũng chính là mắng anh. Chỉ vì anh làm không đủ tốt, Hứa Ngạn Lâm mới dám đối với Tiết Giai Duyệt không biết lớn nhỏ.

Hứa lão gia tử không vui hừ một tiếng.

"Cháu lên xem nó một chút." Hứa Ngạn Văn nói một tiếng, xoay người đi lên lầu.

Hứa Ngạn Lâm không cam tâm tình nguyện quỳ gối trong thư phòng của Hứa lão gia tử, nếu không phải bên cạnh còn có một vệ sĩ cao lớn ở đây canh giữ, cậu nhất định sẽ chạy trốn.

Hừ, Tiết Giai Duyệt, nữ nhân xấu xa kia, khó trách anh trai không thích cô ta! Đợi đến khi cậu đi ra ngoài, nhất định làm cho cô đẹp mặt!

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, Hứa Ngạn Lâm quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy cửa thư phòng mở ra, Hứa Ngạn Văn mặc âu phục màu xám nhạt đi vào.

"Anh trai..." Theo bước chân Hứa Ngạn Văn đi vào phòng, thanh âm Hứa Ngạn Lâm run rẩy theo.

Hứa Ngạn Văn đi vào thư phòng, ra lệnh cho vệ sĩ đi ra ngoài trước, sau đó đi tới trước mặt Hứa Ngạn Lâm, từ trên cao nhìn xuống.

Hứa Ngạn Lâm sợ hãi nuốt nước miếng, thấp thỏm bất an nhìn Hứa Ngạn Văn.

"Anh, anh trai..."

Qua cặp kính không gọng, Hứa Ngạn Văn dùng đôi mắt trong veo lạnh lẽo nhìn chằm chằm cậu, thanh âm khi nói chuyện cũng rất lạnh.

"Cậu dám bắt nạt vợ anh sau lưng anh, lá gan rất lớn nhỉ?"

Hứa Ngạn Lâm rất ủy khuất, "Em cũng chỉ muốn giúp anh, rõ ràng anh không thích chị ta. "

"Ha!" Hứa Ngạn Văn cười lạnh một tiếng, "Ai bảo cậu? "

Hứa Ngạn Lâm ngẩn người, há miệng nói: "Lúc trước anh cũng không muốn cưới chị ta, mẹ em cũng nói như vậy, người trong nhà đều biết, chẳng qua chị ta chỉ là người ông nội nhận nuôi về..."

"Hứa Ngạn Lâm!" Không đợi Hứa Ngạn Lâm nói xong, Hứa Ngạn Văn lên tiếng cắt ngang lời của cậu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cậu ta, tựa hồ còn đang khắc chế tức giận trong lòng.


Hứa Ngạn Lâm sững sờ nhìn anh, trong lòng liền sinh ra một nỗi sợ hãi không tên.

Hứa Ngạn Văn nói: "Cô ấy là vợ anh! "

Hứa Ngạn Lâm: "..."

"Bản thân anh còn không dám bắt nạt cô ấy, em rất có bản lĩnh!"

"Em, em..." Hứa Ngạn Lâm muốn giải thích, muốn nói lời tốt, muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng đối với gương mặt lạnh lùng của Hứa Ngạn Văn cùng với khí thế đáng sợ trên người anh, trong đầu Hứa Ngạn Lâm ong ong một mảng trống rỗng, giống như trong nháy mắt liền mất đi năng lực nói chuyện, sợ tới mức oa một tiếng liền khóc.

......

Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng thư phòng, cũng không biết Hứa Ngạn Văn đã làm gì với Hứa Ngạn Lâm, tại sao cậu lại khóc thảm như vậy? Tiếng khóc cũng sắp làm hất bay mái nhà.

Hứa lão gia tử đối diện ngược lại rất bình tĩnh, "Đừng để ý bọn họ, chúng ta chơi cờ tiếp. "

"À." Tiết Giai Duyệt đáp một tiếng, một lần nữa nhìn về phía bàn cờ.

Qua vài phút, tiếng khóc trên lầu dần dần nhỏ đi, lại qua hơn mười phút, trên lầu một lần nữa truyền đến động tĩnh, Hứa Ngạn Văn dẫn Hứa Ngạn Lâm từ trên lầu đi xuống.

Hứa Ngạn Văn sải bước đi ở phía trước, Hứa Ngạn Lâm giống như đứa trẻ đáng thương cúi đầu đi theo phía sau.

Tiết Giai Duyệt và Hứa lão gia tử vừa vặn mới đánh xong một ván cờ.

Hứa Ngạn Lâm hai mắt đỏ hoe, lo sợ đi tới trước mặt Tiết Giai Duyệt, cắn cắn môi, một lúc lâu mới lên tiếng, "Chị dâu, em xin lỗi. "

Tiết Giai Duyệt nhìn thoáng qua Hứa Ngạn Văn, không biết anh đã làm gì với Hứa Ngạn Lâm, tự nhiên có thể làm cho đứa bé bướng bỉnh này trở nên thành thật như vậy, còn ngoan ngoãn xin lỗi cô.

Hứa Ngạn Văn

ngồi bên cạnh, nói: "Trả vòng tay cho chị dâu. "

Hứa Ngạn Lâm không dám nghịch ngợm nữa, thành thành thật thật đi lấy vòng tay ra trả lại cho Tiết Giai Duyệt, lại cam đoan với Tiết Giai Duyệt, "Sau này em không dám như vậy nữa, chị dâu tha lỗi cho em nhé. "

Ha ha, trong lòng Tiết Giai Duyệt rất cao hứng, hiếm khi được nhìn thấy đứa nhỏ bướng bỉnh này trở nên thành thật, còn xin lỗi cô, có người chống lưng cảm giác thật không tệ.

Suy cho cùng, cô cũng không thật sự so đo với Hứa Ngạn Lâm, nó cũng không phải con ruột của mình, ba mẹ đứa trẻ cũng không quản được, một người chị dâu trên danh nghĩa như cô cũng không có khả năng trách mắng cậu một cách nặng nề, điều đó quá vô liêm sỉ, còn dễ dàng đắc tội với người khác.

Tiết Giai Duyệt nhận lại vòng tay rồi cất đi, rộng lượng nói, "Sau này đừng như vậy nữa, lần này chị tha thứ cho em. "

Hứa Ngạn Lâm nhìn thoáng qua Hứa Ngạn Văn bên cạnh, thấy sắc mặt của anh vẫn như trước, vội vàng tỏ vẻ mình đã biết, về sau tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như hôm nay.

Hứa Ngạn Văn mới mở miệng, bảo cậu đi.

......

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà cũ, Hứa lão gia tử lại bảo Hứa Ngạn Văn cùng ông lên thư phòng, Tiết Giai Duyệt ở bên ngoài đợi nửa giờ mới thấy Hứa Ngạn Văn đỡ Hứa lão gia tử từ trong thư phòng đi ra.

Tiết Giai Duyệt từ trên sô pha đứng lên, Hứa Ngạn Văn giương mắt nhìn thấy cô, con ngươi phía sau kính không gọng nhanh chóng hiện lên một tia sáng.

Hứa Ngạn Văn đỡ ông nội đi đến bên sô pha ngồi xuống, nói: "Ông nội, buổi chiều con còn có việc phải làm, con về công ty trước. "

Hứa lão gia tử gật đầu một cái, lại nói với Tiết Giai Duyệt: "Duyệt Duyệt, con đi cùng Ngạn Văn, để Ngạn Văn đưa con trở về. "

"Con nghĩ..." Tiết Giai Duyệt vừa định mở miệng nói lát nữa cô sẽ đi sau, không đi cùng Hứa Ngạn Văn, liền nghe Hứa Ngạn Văn nói: "Giai Duyệt, đi thôi, anh đưa em về nhà trước. "

Hứa Ngạn Văn đã nói như vậy, Tiết Giai Duyệt cũng không thể không cho anh mặt mũi, đành phải cầm lấy túi xách, nói với Hứa lão gia tử: "Ông nội, vậy cháu đi trước, hôm khác cháu lại trở về thăm ông. "

"Đi đi." Hứa lão gia tử phất tay áo, đưa mắt nhìn Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
......

Chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường.

Tiết Giai Duyệt nhìn thoáng qua Hứa Ngạn Văn bên cạnh, do dự một chút nói: "Anh còn phải trở về công ty làm việc, cứ đưa em đến trung tâm thương mại Khang Ninh là được, em muốn đi dạo phố. "

Hứa Ngạn Văn hiểu được dụng ý vì sao cô nói như vậy, nói: "Chuyện của công ty không vội, anh có thể đưa em về trước. "

Tiết Giai Duyệt mím môi một cái, "Em thật sự muốn đi dạo phố. "

Hứa Ngạn Văn dừng một chút, nói: "Được rồi. "

"Cám ơn." Tiết Giai Duyệt khách sáo.

Thái độ quá mức xa cách, giống như anh là người ngoài, Hứa Ngạn Văn nhịn không được nhìn cô một cái.

Tiết Giai Duyệt đối diện với tầm mắt của anh chỉ biết mỉm cười.

Nụ cười vừa đẹp vừa ngọt ngào, lại làm cho tâm tình Hứa Ngạn Văn trầm xuống, cô thật sự rất khác so với trước kia.

Không còn dính lấy anh như trước nữa...

Tiết Giai Duyệt tính toán trong chốc lát đi dạo phố mua chút gì đó, chợt nghe Hứa Ngạn Văn nói: "Hứa Ngạn Lâm sau này sẽ không tìm em gây rắc rối nữa đâu. "

Tiết Giai Duyệt nghe vậy "Ừ" một tiếng, lập tức cười, "Rốt cuộc anh đã làm gì thằng bé vậy? Tự nhiên lại trở nên thành thật, còn ngoan ngoãn xin lỗi em? "

Hứa Ngạn Văn thừa dịp chờ đèn đỏ quay đầu nhìn về phía cô, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, khóe môi cong lên, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, trong lòng không khỏi rung động.

Lúc này đèn xanh vừa lúc sáng lên, Hứa Ngạn Văn nhanh chóng quay đầu lại lái xe.

"Bí mật." Hứa Ngạn Văn nói.

Tiết Giai Duyệt chớp mắt.

"Bí mật giữa hai người đàn ông." Hứa Ngạn Văn cho rằng cô không hiểu, lại bổ sung một câu.

Tiết Giai Duyệt hồi tưởng lại bộ dạng sợ hãi của Hứa Ngạn Lâm, cười nói: "Em cảm thấy sau này anh nhất định sẽ là một người ba rất nghiêm khắc, con của anh nhất định sẽ rất sợ anh..."

Nói tới đây, Tiết Giai Duyệt lập tức nghĩ đến quan hệ của hai người, lập tức im miệng.

Cô thật sự muốn đánh vào miệng mình một cái, nói chuyện không suy nghĩ, Hứa Ngạn Văn cho dù có con, đó cũng là cùng nữ chính Hàn Mộng Tuyết sinh ra, không có liên quan gì tới nữ phụ là cô đây. Lúc này cô nói ra, thật giống như cô rất muốn cùng anh sinh con, cũng không biết Hứa Ngạn Văn nghe được sẽ nghĩ như thế nào? Thật sự là thất sách thất sách!

Tiết Giai Duyệt vụng trộm nhìn thoáng qua Hứa Ngạn Văn, chỉ thấy anh nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm lái xe, phảng phất như không nghe được lời cô nói.

Nội tâm Hứa Ngạn Văn lại không bình tĩnh như mặt ngoài, trong đầu anh hồi tưởng lại lời cô nói, anh sẽ là một người ba rất nghiêm khắc? Con của anh... Có chút không thể tưởng tượng được lại có chút mong đợi.

Tác giả có lời muốn nói: Hứa Ngạn Văn: Sinh một em bé.

Tiết Giai Duyệt: Anh đẻ con à?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện