Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Thẩm Mộc Bạch đem công việc chưa đươc xử lý phân bố ổn thỏa, một bên ấn ấn di động, một bên lưu ý động tĩnh trong phòng tắm, đoán chừng hôm nay cô gái nhỏ thẹn thùng, hắn không thấy cô vui vẻ ngân nga nữa.
Qua một hồi lâu, Nguyễn Du Du cuối cùng cũng ra.
Cô cẩn thận đẩy cửa phòng tắm, thấy Thẩm Mộc Bạch dựa đầu vào giường xem di động, không hề có chú ý qua đây, lúc này cô mới rón rén đi đến tủ quần áo.
Thẩm Mộc Bạch kỳ thật đã phát hiện con mèo nhỏ lén lút, thấy cô dùng một khối khăn lông che ngực, tuy mắt không có nhìn trực diện, nhưng dư quang nơi khóe mắt thì vẫn luôn đặt trên người cô gái nhỏ, chờ Nguyễn Du Du đứng trước tủ quần áo, đưa lưng về phía hắn, lúc này mới nâng mí mắt lên nhìn tới.
Cô gái nhỏ mặc một kiện váy ngủ bằng tơ tằm tinh xảo, đai đeo hơi lỏng, lộ ra mảng lớn sống lưng, mặc dù có mái tóc dài xõa tung đằng sau, Thẩm Mộc Bạch vẫn thấy được con bướm ren như ẩn như hiện trên dây áo.
Váy ngủ thật ngắn, bởi vì làm bằng tơ tằm, chất liệu mượt mà làm phô ra toàn bộ đường cong trên thân thể cô.
Vòng eo mảnh khảnh chỉ một tay ôm hết, hai chân giống bút chì thẳng tắp, vì hơi khom lưng mà vải lụa đỏ thẫm kề sát cái mông, hình dạng phác họa rõ ràng, no đủ lại xinh đẹp.
Ấn đường Thẩm Mộc Bach nhảy dựng, trách không được cô lấy khăn lông che ngực, đoán chừng đằng trước váy ngủ cũng mát mẻ không kém sau lưng. Lúc cô gấp gáp chạy vô phòng tắm hẳn là không thèm nhìn mà vơ đại nên không thấy rõ được kiểu dáng.
Nhìn cô lấy một bộ áo ngủ ra, đóng cửa tủ liền xoay người, Thẩm Mộc Bạch rũ mắt xuống, dừng trên di động.
Nguyễn Du Du ôm áo ngủ về phòng tắm, lúc đóng cửa còn trộm nhìn về phí Thẩm Mộc Bạch, thấy hắn vẫn luôn nhìn di động không có chú ý đến cô, âm thầm cảm thấy may mắn.
Lần này cô cố ý chọn một bộ quần áo bảo thủ, phía dưới là quần đùi bí ngô, bên trên là áo không tay.
Cô không dám chọn váy ngủ, buổi tối ngủ chung với Thẩm Mộc Bạch, nếu mặc váy ngủ bị tốc lên khẳng định sẽ vô cùng nguy hiểm, có quần ngủ liền không có cái tai họa ngầm nữa.
Lần này cô thoải mái nghênh ngang từ phòng tắm đi ra, Thẩm Mộc Bạch cũng liền quang minh chính đại mà ngẩng đầu lên.
Cô mặc một bộ quần áo ngủ không tay, cánh tay trắng như tuyết lộ ra, trước áo thêu một con thỏ trắng, không phải là in, mà là dùng một tầng lông trắng tinh tế thêu lên, nhìn qua tựa như một con thỏ trắng thật sự nằm trong lòng cô, hai tai thỏ dựng dài vừa vừa vặn dừng trước ngực cô, còn móng vuốt thỏ trắng dừng ở chỗ ống quần.
Thẩm Mộc Bạch xoa xoa thái dương, bộ đồ ngủ yêu kiều đỏ thẫm lúc nãy thì vô cùng gợi cảm mị hoặc, trang phục thỏ trắng này lại đáng yêu đến phạm quy.
Đặc biệt cô gái nhỏ mới tắm xong, tóc mềm xõa tung, da thịt trắng nõn hồng hồng, cánh môi no đủ trơn bóng, đôi mắt tròn xoe nhiễm nước, mềm mại hỏi hắn: “Thẩm tiên sinh, chúng ta đi ngủ được chưa?”
Những lời này của cô thật dễ làm người ta hiểu sai mà, Thẩm Mộc Bạch trầm mặc một cái chớp mắt.
Hắn dựa đầu vào giường, mái tóc đen đáp ở lông mày, môi mỏng khẽ mím, nhìn giống như có chút không vui. Đôi mắt hắn hẹp dài, vốn có cảm giác cao lãnh xa cách, lúc này trong con ngươi đen kia sâu thẳm không gợn sóng, nhìn kỹ lại mang theo một tia cảm xúc khó tả.
Nguyễn Du Du cho rằng mình nói sai rồi. Cô luôn có quy luật nghỉ ngơi, đến giờ liền buồn ngủ, nhưng hắn không nhất định giống cô nha.
Vừa định sửa miệng, liền nghe tiếng Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Nguyễn Du Du đi đến một bên tắt đèn, cô xoay người sang chỗ khác, Thẩm Mộc Bạch liền phát hiện quần đùi nhỏ của cô có một cái đuôi ngắn ngủn xù xù màu trắng, giống như quả cầu lông nho nhỏ, vị trí cũng vô cùng vi diệu.
Sách, một cái đuôi thỏ con a.
Khẳng định cô gái nhỏ cũng không phát hiện.
Đèn vừa tắt, trong phòng tối sầm lại, bóng đôi thấy không rõ biểu tình của hắn, Nguyễn Du Du cảm thấy tự tại một chút.
Cô nhát gan mà nép ra mé giường.
Thẩm Mộc Bạch đem di động đặt tới một bên, cũng nằm xuống.
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, thấy cô gái nhỏ nằm ở mép giường, đưa lưng về phía hắn, giường rộng hai mét, mà khoảng cách giữa hắn với cô cũng phải một mét năm, cho dù tay có dài cũng mơ tưởng mà đụng tới cô.
Thẩm Mộc Bạch nhắm hai mắt, không có mở miệng. Hắn cảm thấy hắn có làm cái gì, đều sẽ làm cô khẩn trương.
Hắn cho rằng cô gái nhỏ khẳng định sẽ không ngủ được, không nghĩ tới chưa quá mười phút, liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Thật đúng là con nít dễ ngủ.
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng tay chân mà trở mình.
Nguyễn Du Du cũng trở mình, theo sau…. “Đông” một tiếng, giống như cái gì đó vừa rơi xuống đất.
Thẩm Mộc Bạch xoay người ngồi dậy, dựa vào ánh sánh lờ mờ ngoài cửa sổ, chỉ thấy cô gái nhỏ mờ mịt ngồi dưới đất, xoa xoa đôi mắt, lại xoa xoa cái mông, không rên một tiếng bò lại lên giường, xem động tác hẳn là không có bị thương.
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng thở ra, may mắn thảm trong phòng thật dày.
Cô hẳn là ngủ có chút mơ hồ, không cùng hắn nói chuyện, trực tiếp nằm xuống liền ngủ, lại nằm sát mép giường, trở mình một cái liền rơi xuống đất.
Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía Thẩm Mộc Bạch, an an tĩnh tĩnh.
Nhưng Thẩm Mộc Bạch biết cô chưa có ngủ, chắc bị té tỉnh luôn rồi, cô cố gắng thở thật nhẹ, như sợ hắn phát hiện.
Con thỏ nhỏ đang giả bộ ngủ.
Thẩm Mộc Bạch cũng không vạch trần, hôm nay cô đã đủ thẹn thùng, nếu chuyện rớt xuống giường bị hắn vạch trần, phỏng chừng sẽ thẹn đến mức bị nướng chín mất.
Không đến mười lăm phút sau, con thỏ giả bộ ngủ đã ngủ thật rồi.
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng lật người qua đối diện với mặt cô.
Ánh sáng chiếu vào có chút mông lung, tóc dài của Nguyễn Du Du tán loạn trên gối, bởi vì nằm nghiêng, đường cong eo nhỏ càng lộ rõ, mông cũng phác họa ra hết, nhìn qua thập phần mê người.
Cô nghiêng người, hơi hơi duỗi eo, để lộ cái đuôi bông bông đằng sau, theo hô hấp đều đều của cô mà run lên.
Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm cái đuôi bông nhỏ kia một lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn vươn tay ra, nhéo nhéo.
Xù