Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Không cần lo lắng chuyện lái xe về nhà, Nguyễn Du Du cũng thả lỏng, cô nhìn nhìn bình Louis XIII, tò mò hỏi: “Thẩm ca, cái đó uống ngon không?”
“Không ngon chút nào.” Thẩm Mộc Bạch đơn giản trực tiếp dội gáo nước lạnh, dập tắt ý tưởng của Nguyễn Du Du.
Triệu Húc Phong tặc lưỡi, vẻ mặt thật muốn đánh, rung đùi đắc ý, nỗ lực làm một dáng đặc biệt say mê. Hắn cảm thấy nếu Nguyễn Du Du thích Louis XIII, khẳng định Thẩm ca sẽ cho cô uống, nói vậy, hắn cũng có thể tùy thời hưởng ké rồi, haha.
Biết rõ Triệu Húc Phong đang cố ý dụ dỗ mình, nhưng Nguyễn Du Du vẫn có chút động tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Thẩm Mộc Bạch, “Tôi nếm thử được không.”
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt liếc cô một cái, “Con nít không thể uống rượu.”
“Nhưng tôi đã kết hôn rồi nha, sao còn có thể là con nít a.” Nguyễn Du Du không phục.
“Phụt” Triệu Húc Phong phì cười, tiến đến thì thầm bên tai Ngô Trung Trạch “Thẩm ca gặp được đối thủ rồi.”
Thẩm Mộc Bạch bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, “Được rồi, em có thể uống, nhưng về sau chỉ khi nào có tôi bên cạnh em mới có thể uống rượu, biết chưa.”
“Ân,ân.” Nguyễn Du Du cao hứng gật đầu lia lịa, đi đến một bên lấy cái ly sạch sẽ, hướng tới phía Thẩm Mộc Bạch, trông mong mà nhìn hắn rót rượu cho mình.
Chỉ đổ một chút, uống xong bất quá cũng giống như một ngụm trôi qua đầu lưỡi.
Nguyễn Du Du cũng không chê ít, một hơi uống hết, nghêng đầu tinh tế đánh giá.
“Thế nào, uống ngon không?” Triệu Húc Phong háo hức trông mong nhìn, nếu cô nhóc này thích uống thì tốt rồi, về sau Thẩm ca tới thì kêu mang cô vợ nhỏ này theo, như vậy hắn cũng có thể thường xuyên được hưởng lộc.
Nguyễn Du Du chậm rãi lắc đầu, “Dư vị không tệ, nhưng không thể nói là thích.”
“Sao có thể, rõ ràng là uống rất ngon a.” Triệu Húc Phong khổ sợ lại thất vọng kêu ngao ngao, “Nếu không, cô nếm thử một ngụm nữa xem.”
Thẩm Mộc Bạch đã sớm dự đoán cô gái nhỏ không thích, lần đầu uống rượu rất ít người có thể thưởng thức mỹ vị của nó, cô bé khẳng định vẫn là thích bánh kem điềm mỹ kia đi, “Du Du, ở đây còn có bánh kem Crepe, đặc biệt ngon, em muốn ăn không?”
Quả nhiên Nguyễn Du Du lập tức rời sự chú ý, “Có sao, tôi muốn ăn!”
Sau khi xử lý một cái bánh dung nham khác, Nguyễn Du Du nhanh gọn giải quyết thêm chiếc bánh Crepe.
Thẩm Mộc Bạch đã sớm lĩnh giáo được lượng ăn của cô, cũng không còn hiếm lạ, đám Ngô Trung Trạch lại là lần đầu thấy, xem đến trợn mắt há mồm, hắn lớn như vậy, cũng chưa thấy cô gái nào có sức ăn như vậy. Các thiên kim tiểu thư vây bên người hắn, trên bàn ăn bày một đống lớn cũng chỉ động động hai cái, còn cô nhóc trước mặt không nói hai lời liền giải quyết ba cái bánh lớn.
Nguyễn Du Du buông nĩa, thập phần thỏa mãn cong môi, mềm mại nói, “Thẩm ca, tôi ăn no rồi.”
“Ân, uống nước đi.” Thẩm Mộc Bạch rót cho cô một ly nước trái cây.
Trong lòng Ngô Trung Trạch có chút khúc mắc, nha đầu này là Chu gia tìm tới lừa gạt Thẩm ca, Thẩm ca còn đối xử tốt như vậy. Đúng rồi, trách không được hắn chưa từng nhìn thấy nhưng cô gái như vậy, nha đầu này tới từ nông thôn a, tham ăn như vậy, nếu đi dự yến tiệc này nọ, không biết có làm Thẩm ca mất mặt không đây.
Nguyễn Du Du thực dễ thỏa mãn, cô ăn ba cái bánh kem, ngồi trên ghế sô pha lười biếng giống con mèo nhỏ, thỉnh thoảng uống một ngụm nước trái cây.
“Mấy anh không chơi trò chơi gì sao?” Nguyễn Du Du nhớ trong tiểu thuyết, đám công tử ăn chơi trác táng tụ họp đều là đánh bài, chơi xúc xắc, chơi trò mạo hiểm nữa.
Ngô Trung Trạch bắt bẻ mà nhìn Nguyễn Du Du, “Thẩm ca không thích náo nhiệt, cô không biết sao?”
Thực ra bọn họ trước kia cũng náo nhiệt quậy tưng bừng, nhưng từ lần đua xe Triệu Húc Phong bị tai nạn, bọn họ liền thu liễm lại không ít.
Nguyên bản là có bốn người, Tống Cẩm Minh đang ở nước ngoài, Triệu Húc Phong bị thương thì không thể chơi cái gì, còn hắn và Thẩm ca nhìn nhau, kêu mấy em gái xinh đẹp lên mua vui cũng không cảm thấy không hứng thú.
(Bản edit được đăng duy nhất tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Chân thành cảm ơn)
“Biết nha, nhưng không phải mọi người là bạn bè sao, đúng không, Thẩm ca?” Nguyễn Du Du nhìn nhìn Thẩm Mộc Bạch, hắn lúc ở chung với bạn bè hiển nhiên so với lúc ở chung với đám họ hàng kia không giống nhau, tâm tình thả lỏng rất nhiều.
Câu “Bạn bè” nhưng thật ra làm Ngô Trung Trạch thật cao hứng, đôi mắt đen sì của Thẩm Mộc Bạch cũng hiện lên ý cười nhợt nhạt, “Em nói đúng lắm, vậy em có muốn chơi không?”
Nguyễn Du Du lắc đầu, “Tôi không chơi đâu, tôi bây giờ chỉ muốn, muốn đi vệ sinh.’
Thẩm Mộc Bạch ho nhẹ một tiếng, “Ra cửa rẽ phải, đi thẳng là tới.”
Nguyễn Du Du buông ly nước xuống, theo lời Thẩm Mộc Bạch, quả nhiên tìm thấy nhà vệ sinh.
Đứng trước gương, một cô gái đang sửa sang lại đầu tóc, tinh tế cầm cây son trang điểm.
Nguyễn Du Du cũng không để ý lắm, tiến vào một phòng vệ sinh trống, giải quyết vấn đề nhỏ, đi ra lại phát hiện, cô gái kia còn chưa đi, nhìn về phía cô qua gương, biểu tình còn có chút kỳ quái.
Vòi nước cảm ứng không quá nhanh nhạy, Nguyễn Du Du mất nửa ngày mới rửa xong tay, cô gái kia vẫn đang nghiên cứu cô, còn khẽ cười một tiếng.
“Nguyễn Du Du.”
Nguyễn Du Du kỳ quái mà chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới nhận ra, thì ra là Chu Dung Dung.
Buổi sáng ngày sinh nhật hôm đó cô tỉnh lại, chỉ ở ngồi ở góc sảnh nhìn thoáng qua, ấn tượng với Chu Dung Dung có chút mơ hồ. Nhưng thật ra Chu Dung Dung đã cùng nguyên chủ tiếp xúc trước đó một ngày.
Lần này đứng gần có thế thấy rõ, Nguyễn Du Du phát hiện Chu Dung Dung lớn lên rất đẹp, làn da tinh tế, ngũ quan tinh xảo, trên người mặc một kiện váy màu vàng ánh kim, có chút chói mắt, nhìn giống như minh