Vòng hào môn ở Yến Thành, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng đi một vòng thì bất cứ ai cũng có quan hệ với nhau.
Chu gia ở trước sinh nhật của Chu Dung Dung tìm về một cô con gái ruột, chỉ một đêm, ai cũng biết.
Đám hồ bằng cẩu hữu của Thẩm Mộc Bạch đều ngao ngao tức giận kêu:
" Đây là cái ý gì, mắt thấy Chu Dung Dung có thể gả cho nhà tốt hơn, liền vội vàng tìm một cái mặt hàng rẻ tiền tới lừa gạt Thẩm ca sao?"
"Không cần mặt hàng kia, nhất định phải là Chu Dung Dung, nếu không chúng ta không để yên cho Chu gia."
"Chu gia bất quá mới chỉ là nhà giàu mới nổi, bùn đất bám trên đùi còn chưa có rửa sạch sẽ đâu, vậy mà dám xem thường Thẩm ca của chúng ta."
"Muốn dùng chim sẻ thay cho phượng hoàng sao, Thẩm ca mới không cần."
Chim sẻ? Phượng hoàng?
Ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch gõ gõ xuống bàn, chim sẻ không nhất định là chim sẻ, nhưng cái gọi là phượng hoàng chắc chắn không phải phượng hoàng nha(*) . Khóe môi mỏng cười nhạt, gợi lên một tia ý vị không rõ, " Đi, đi mừng sinh nhật thiên kim Chu gia."
(*) Chỗ này Bạch cũng không hiểu lắm, nhưng Bạch đoán chim sẻ ở đây là chỉ Chu Dung Dung, còn phượng hoàng là Du Du. Vì trong mắt người ngoài thì hai người này bị bế nhầm. Anh Bạch ý đang nói phượng hoàng Chu gia tìm về là đồ giả bịp người.
Bởi vì Thẩm Mộc Bạch đã sớm có hôn ước với Chu gia, nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu của hắn đối với Chu gia cũng rất quen thuộc.
"Đi, đi, đi Chu gia." Mấy thiếu gia ăn chơi trác táng liền lái siêu xe đủ màu sắc, gầm rú chạy vào biệt thự Chu gia.
Chu Quốc Vượng vẫn lòng vẫn không yên, sợ hôm nay Thẩm đại thiếu tới cửa tìm phiền toái, càng sợ Thẩm gia không chấp nhận Nguyễn Du Du. Quả nhiên, xa xa thấy Thẩm Mộc Bạch tới, vội vàng thúc giục Chu Dung Dung, "Mau, mau tránh lên lầu."
Chu Dung Dung thoáng nhìn ra bên ngoài, thấy Thẩm Mộc Bạch mang theo một đám người tiến vào.
Thân hình hắn cao lớn, vai rộng chân dài, một thân m9 tạo thành tỉ lệ vô cùng hoàn hảo. Làn da hắn trắng nõn, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, nghe nói người có môi mỏng thường rất bạc tình. Mái tóc đen cắt gọn, đôi mắt đen thuần khiết hiếm có, khi nhìn vào có ảo giác một loại thâm tình chuyên chú.
Mặt Chu Dung Dung nóng lên, hai nhà vốn có hôn ước, nếu hắn không phải một tên phế vật thì tốt biết bao, cô cũng có thể cùng hắn kết hôn.
Thẩm Mộc Bạch một thân thon dài thẳng tắp tiến vào đại sảnh, mí mắt nâng lên, ánh mắt sâu thảm quét lại.
Chu Dung Dung hoảng sợ, quay đầu kéo mấy người bạn chạy lên phòng ngủ lầu ba, không dám dừng lại.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch vẫn chưa dừng lại trên người Chu Dung Dung, mà tùy ý quét qua ở trong đại sảnh.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, lúc hắn đảo qua, một số người nhìn lén liền dời tầm mắt, làm như không có gì cùng người bên cạnh thì thào to nhỏ.
Xuyên qua ánh đèn, Thẩm Mộc Bạch liếc một cái liền thấy thân ảnh Nguyễn Du Du đang ngồi trong góc.
Cô an tĩnh ngồi chỗ đó, không hề đồng điệu với những người xung quanh.
Phảng phất như cô không có dung nhập vào xã hội thượng lưu này, mà những thứ đó cũng không thể gợi lên sự hứng thú của cô.
Cô bây giờ đang chuyên chú mà thưởng thức khối bánh kem Black Forest, đối với cô mà nói, tựa hồ chủ căn phòng này cũng không quan trọng bằng trái cherry nhỏ đặt trên đĩa kia.
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô ăn trái cherry nhỏ, khóe môi hơi gợi lên, đôi mắt hơi cong cong, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được, cô đối với cái bánh kem này có bao nhiêu hài lòng.
Chu Quốc Vượng niềm nở bước lên, tươi cười hô, "Mộc Bạch đến."
Ngô Trung Trạch một bên cầm tay Chu Quốc Vượng, trên mặt tuấn lãng tươi cười có chút dữ tợn, "Chú Chu, Thẩm ca đã tới rồi, Chu Dung Dung đâu?"
Lực đạo trên tay hắn có chút lớn, làm gương mặt Chu Quốc Vượng thoáng run rẩy, ông ta đúng là sợ tên nhị thiếu ăn chơi trác táng này nháo lên tanh bành, nhưng vô luận thế nào, ông ta rất luyến tiếc con gái gả cho Thẩm Mộc Bạch.
(Bản edit được đăng chính thức tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa)
"Dung Dung cùng bạn của con bé đang ở trên lầu, Mộc Bạch, cháu hình như chưa gặp qua Du Du nhỉ?" Nói xong, Chu Quốc Vượng hướng Nguyễn Du Du vẫy tay, "Du Du, lại đây."
Thẩm Mộc Bạch cùng nhóm nhị đại ăn chơi theo Chu Quốc Vượng cùng nhìn về phía Nguyễn Du Du. Người trong đại sảnh cũng âm thầm chú ý họ, mắt thấy muốn để thiếu nữ thế thân Chu Dung Dung kia gặp mặt Thẩm đại thiếu, không khí trở nên thập phần vi diệu.
Nguyễn Du Du ngước mắt nhìn lại.
Thẩm Mộc Bạch phát hiện, cô có một đôi mắt hạnh to to tròn tròn rất xinh đẹp, nhìn qua giống như con mèo nhỏ tò mò.
Nguyễn Du Du vô cùng tiếc nuối mà đem bánh kem đang cầm trong tay để sang một bên, dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, đứng dậy đi tới bên người Chu Quốc Vượng. Có thể làm Chu Quốc Vượng giới thiệu cô, chắc chắn là Thẩm đại thiếu tới.
"Du Du, đây là Thẩm đại thiếu Thẩm Mộc Bạch, con có thể gọi Mộc Bạch ca ca."
Chu Quốc Vương nói xong, khoa trương mà cười một tiếng, " Ai u, Trương tổng tới, ta phải đi chiêu đãi một chút, các con ở lại nói chuyện vui vẻ."
Chu Quốc Vương rời đi, để lại Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch, Ngô Trung Trạch cùng một đám người.
Ngô Trung Trạch ôm cánh tay, bắt bẻ mà nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du.
Cô gái nhỏ cùng tuổi với Chu Dung Dung, bở vì hoàn cảnh nghèo khổ, làn da có chút khô ráp. Nhưng để ý kỹ, sẽ phát hiện ngũ quan cô thập phần tinh xảo, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay (Ý là bàn tay của mấy ổng), mắt hạnh to tròn lấp lánh, môi hồng nhuận no đủ. Mở miệng, thanh âm cũng vô cùng mềm mại, " Thẩm tiên sinh, ngài khỏe."
Ngô Trung Trạch nhướng mày, " Sao lại không kêu là Mộc Bạch ca ca?"
Thẩm mộc Bạch liếc mắt cảnh cáo nhìn Ngô Trung Trạch một cái, hỏi: " Có mang theo thẻ căn cước không."
Nguyễn Du Du ngửa đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, hắn so với cô cao hơn rất nhiều nha, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt đen nhánh, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt không một tia cảm xúc, cả người đều mang cảm giác lạnh nhạt xa cách.
"Ở trên lầu."
"Đi lấy."
Nguyễn Du Du không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng lần đầu gặp mặt, cô không nghĩ sẽ chọc giận hắn, miễn sau này mình rời đi rồi để cho nguyên chủ một cái phiền toái. (Ý là sau này nếu bả thoát khỏi thân xác này được thì chị nữ phản diện cũ cũng không khó xử)
Cô thuận theo mà lên lầu lấy đồ, thời điểm chuẩn bị mở cửa mới phát hiện Thẩm Mộc Bạch từ lúc nào đi theo ở đằng sau cô.
Nguyễn Du Du chần chờ quay đầu lại nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch duỗi tay dài ra, vòng qua cô cầm lấy tay nắm cửa, đem cánh cửa đẩy ra, " Đem đồ của cô đều