Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Nguyễn Du Du chọn một bộ phim hành động bom tấn, cô cảm thấy đi rạp chiếu phim màn hình lớn phải xứng với phim hành động mới đã ghiền.
Thẩm Mộc Bạch đương nhiên không có ý kiến, nếu là phim kinh dị hắn lo sẽ dọa đến cô, phim ngôn tình quá lâm li bi đát thì sợ cô thương tâm, chọn phim hành động là vừa vặn, vừa náo nhiệt lại sảng khoái, xem xong trong lòng cũng không thấy khó chịu.
Còn một lát nữa mới đến giờ chiếu phim, Nguyễn Du Du tham quan xung quanh đại sảnh.
Bên cạnh bàn ghế nghỉ đều là áp phích tuyên truyền phim, còn có ghế mát xa, trò chơi điện tử, cô cảm thấy hứng thú nhất vẫn là hàng máy gắp thú nhồi bông.
Đứng một bên cẩn thận nghiên cứu, Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch: “Thẩm tiên sinh, tôi muốn chơi cái này.”
“Trước kia em từng chơi cái này chưa.” Thẩm Mộc Bạch hỏi.
Nguyễn Du Du lắc đầu.
Thẩm Mộc Bạch trong lòng hiểu rõ, hắn đổi một đống lớn tiền xu, đứng bên canh kiên nhẫn nhìn Nguyễn Du Du chơi.
Chơi qua mấy lượt, Nguyễn Du Du mới phát hiện cái này khó hơn rất nhiều so với tưởng tượng a. Nín thở ngưng thần, nhắm thật chuẩn xác điều khiển móng vuốt hướng tới, rõ ràng đã tóm được con thỏ bông khả ái nhưng nhấc lên liền rớt xuống, cô căn bản không có biện pháp gắp được thỏ nhỏ ra ngoài.
Cô gái nhỏ mắt tròn xoe chìn chằm chằm không chớp, cánh môi no đủ hồng nhuận gắt gao mím lại, ngón tay nắm nút điều khiển bởi vì dùng sức khớp sương có chút trở nên trắng, nhìn bộ dáng khẩn trương của cô Thẩm Mộc Bạch cũng nhíu mày theo.
Ban đầu Nguyễn Du Du nhìn trúng một bé thỏ bông khả ái bông bông nhung nhung trắng trắng lại mềm mềm, nhưng xài hết mấy tệ cũng không thể đem nó gắp ra, không khỏi có chút nhụt chí, nghĩ nghĩ không cần gắp thỏ ra cũng được, tùy tiện gắp được một con là thấy mãn nguyện rồi.
Nhìn thì cứ tưởng dễ, chơi rồi mới biết nó lại khó như vậy, mắt thấy gấu bông mỗi lần từ móng vuốt của cô chạy thoát, trên trán trắng nõn của Nguyễn Du Du nổi lên mạch máu màu xanh lá nhàn nhạt, khuôn mặt non mềm cũng nhăn hết lại, đỏ bừng, giống như con ếch xanh nhỏ đang tức giận.
Đem đống xu trong tay Thẩm Mộc Bạch xài hết một nửa Nguyễn Du Du vẫn không thu hoạch được gì.
Cô có chút thất bại mà ngẩng đầu lên, âm thanh mềm mại, mang theo một tia ủy khuất, “Thẩm tiên sinh…….”
Thẩm Mộc Bạch có chút buồn cười, lại có chút đau lòng, đem đóng xu trong tay bỏ cho Ngyễn Du Du, bàn tay nắm lấy cần điều khiển, “Du Du, muốn cái nào.”
Đôi mắt hạnh liền sáng lên, như sao băng xẹt qua, hoa lệ mà lộng lẫy, cô nhìn chằm chằm tủ kính, cao hứng mà nói, “Muốn con thỏ nhỏ đằng kia.”
“Được tôi lấy cho em.” Thẩm Mộc Bạch điều khiển móng vuốt hướng tới con thỏ nhỏ, dùng sức nhấc lên, sau đó……… tiểu thỏ khả ái oanh liệt rớt xuống.
Thẩm Mộc Bạch: “………..”
Nguyễn Du Du: “…………”
(Editor:…………)
“Thẩm tiên sinh, anh…. Cũng chưa từng chơi trò này sao?” Nguyễn Du Du nghiêng đâu nghi hoặc àm nhìn Thẩm Mộc Bạch.
“Không có.” Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm con thỏ bị rớt nằm úp xuống, con ngươi đen sì hiện lên một tia không vui, loại trò ấu trĩ này sao có thể là khó hắn, chẳng qua bởi vì là lần đâu chơi, cho nên mới thất thủ.
Cũng may cô gái nhỏ cũng không thất vọng với hắn, còn dùng ánh mắt nóng bỏng cổ vũ, “Kia Thẩm tiên sinh đừng gấp, phải nắm bắt thời cơ, chúng ta còn rất nhiều xu nha.”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ đem con thỏ kia lấy ra cho em.” Thẩm Mộc Bạch vô cung tin tưởng với năng lực của mình, hắn cùng Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong,Tống Cẩm Minh bốn người từ bé đến lớn có loại kích thích nào mà chưa trải qua, mấy năm nay vì vụ của Triệu Húc Phong bốn người mới thu liễm, nhưng loại trò chơi con nít này muốn qua mặt hắn, nằm mơ.
“Ân ân.” Đôi mắt thanh triệt của Nguyễn Du Du cong thành vầng trăng, dùng sức gật đầu hai cái, ngữ khí thập phần khẳng định, “Tôi tin tưởng Thẩm tiên sinh.”
“Chờ.” Bàn tay to của Thẩm Mộc Bạch dừng trên đầu Nguyễn Du Du, nhẹ nhàng sờ sờ. Tóc cô trơn mượt, đen nhãnh mềm mại xõa tung tới tận eo, sờ lên vô cùng tinh tế mềm mại, sờ sờ cảm xúc thật tốt.
Thẩm Mộc Bạch cầm cần điều khiển, cảm giác thất bại của lần thứ nhất đã biến mất, lần thứ hai nhắm tới thỏ con úp mặt đang vểnh mông nhỏ lên, kết quả…….Lại thất bại.
Đôi mắt đen thuần một mảnh sâu thẳm, Thẩm Mộc Bạch từ trước đến nay đều không có thói quen để lộ cảm xúc trên mặt, hắn không nhìn biểu tình của Nguyễn Du Du, thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn không thành công.
Mái tóc đen dừng trên chân mày, môi mỏng khẽ mím, mắt phượng dài hẹp hiện ra vài phần sắc bén, Thẩm Mộc Bạch cái gì cũng không nói.
Nguyễn Du Du thấy bộ dáng hắn liền biết hắn sinh khí rồi, vội vàng an ủi, “ Hay là bỏ đi, gắp thú bông không có gì thú vị hết, chúng ta đi chơi cái khác, bên kia còn có ném bóng rổ, anh muốn qua chơi không, hoặc là Thẩm tiên sinh mệt mỏi vậy liền qua ghế mát xa nghỉ ngơi chốc lát đi.”
Qua ghế mát xa nghỉ ngơi không phải nói hắn là bảy tám chục tuổi đi không nổi sao.
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt mà liếc Nguyễn Du Du một cái, không nói chuyện tiếp tục hăng hái chiến đấu gắp con thỏ trắng kia.
Nguyễn Du Du có chút hối hận về chủ ý của mình, tại sao cứ phải một hai đòi gắp thú bông, cô gắp không được lại còn kéo Thẩm Mộc Bạch xuống nước, hiện tại thì hay rồi, vốn dĩ tâm tình hắn đang tốt để bồi cô xem phim điện ảnh, giờ bị cái máy thú bông kia chọc cho sinh khí luôn rồi.
“Cái kia….” Nguyễn Du Du cẩn thận mở miệng, “Không cần con thỏ kia, tùy tiện gắp một con là được rồi.”
Thẩm Mộc Bạch không nói chuyện, móng vuốt xoay tới xoay lui nhằm hướng con thỏ. Đây là đồ vợ hắn muốn, sao có thể tùy tiện gắp cái khác thay thế.
Khí thế trên người hắn bắt đầu sắc bén nguy hiểm, lộ ra cỗ hàn khí lạnh lẽo người sống chớ lại gần, Nguyễn Du Du ngoan ngoãn ngậm miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm móng vuốt bằng sắt kia.
Bên cạnh có hai cô gái ăn mặc thời thượng nhìn bọn họ một hồi lâu, rốt cuộc cũng có một người lấy hết dũng khí đi tới, cười nói: “Tiểu ca ca, gắp thú bông cũng phải có bí quyết a.”
“Nga, vậy sao, bí quyết gì vậy?” Nguyễn Du Du tò mò mở to hai mắt.
Hai cô gái kia cũng không nhìn Nguyễn Du Du, mắt lăm lăm dán trên mặt Thẩm Mộc Bạch, mở miệng trả lời: “Tiểu muội muội, đây là anh trai em sao.”
Nguyễn Du Du lập tức sáng tỏ, thì ra các cô muốn tiếp cận Thẩm Mộc Bạch a.
Cánh môi no đủ hồng nhuận bất mãn mà mím lại, khuôn mặt nhỏ cũng nhíu theo, “Không phải, anh ấy, anh ấy là tôi, tôi---- ”
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn, cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ bừng, lông mì thật dài chớp chớp, môi hồng mấp mày nhưng không nói nên lời.
Cô gái tủm tìm cười nhìn Thẩm Mộc Bạch, “tiểu ca ca, tương phùng chính là duyên, thêm cái Wechat, chúng ta có thể giao lưu kỹ thuật gắp thú a.”
“Không thêm.”Thẩm Mộc Bạch lạnh nhạt mở miệng, không chút lưu tình hắt cho người ta một gáo nước lạnh, sau đó ngón tay nhẹ nhàng đặt trên đầu Nguyễn Du Du xoa xoa, âm thanh vô cùng ôn nhu sủng nịnh, “Bà xã tôi sẽ tức giận.”
Bà, bà xã!!!!!
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Du Du liền bạo hồng, tim trong lồng ngực đập đến kịch liệt, ánh mắt đảo liên hồi không biết nên nhìn chỗ nào.
Thẩm Mộc Bạch đem mấy đồng xu còn lại trong tay Nguyễn Du Du tùy tiện đặt ở máy gắp thú bên cạnh, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy bả vai cô, ngọt ngào mà gọi, “Bà xã, đi thôi, sắp tới giờ chiếu phim rồi.”
Trong đầu Nguyễn Du Du rối như tơ vò, mơ mơ màng màng bị hắn ôm đi, cánh táy hữu lực vòng qua, cảm thấy vô cùng ấm áp.
(Bản edit được đăng duy nhất tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Chân thành cảm ơn)
Mắt thấy sắp đển cửa phòng chiếu, Thẩm Mộc bạch đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn cô, “Du Du, tôi phát hiện ra một chuyện.”
“Cái, cái gì.” Nguyễn Du Du còn đang chìm đắm trong từ “Bà xã” kia, ba hồn bảy vía không biết bay đi nơi nào, nghe thấy tiếng Thẩm Mộc Bạch nói chuyện, ngẩng khuôn mặt nhỏ, mờ mịt hỏi.
Thẩm Mộc Bạch vẻ mặt đứng đắn, ngữ khí nghiêm túc, “Chúng ta còn chưa mua đồ uống cùng bắp rang bơ.”
“A” Nguyễn Du Du như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức liền nóng nảy, “Như vậy sao được! Xem phim điện ảnh không thể thiếu hai cái đó a.”
Cô gái nhỏ giống như được giả trừ phong ấn, mắt hạnh nhìn xung quanh đại sảnh, đảo mắt liền thấy chỗ bắp rang, nắm tay hắn kéo thẳng qua.
Nguyễn Du Du mua hộp bắp lớn nhất, mua cho mình một ly nước táo, cho Thẩm Mộc Bạch một chai nước khoáng.
Thẩm Mộc Bạch chọn phòng chiếu phim có màn hình cực lớn, có ghế dựa vô cùng thoải mái, Nguyễn Du Du một bên nằm lên một bên ăn bắp rang, mắt hạnh nhìn hai chiếc xe đang rượt đuổi trên màn ảnh.
Chỉ là thính giác của cô quá nhạy bén, trừ bỏ âm thanh của phim, âm thanh ăn đồ ăn vặt, cô còn có thể nghe được âm thanh thấp giọng của người khác, cũng may âm thanh nói chuyện cũng thực mau liền ngừng lại, nhưng qua một lát lại nghe được chuỗi âm thanh vô cùng mờ ám, nghe như đang mút mút thứ gì vậy.
Nguyễn Du Du tò mò, thứ gì lại ăn ngon như vậy a, còn phát ra cả tiếng kêu như vậy, cô xoay đầu nhỏ, nhìn đông nhìn tây trong chốc lát, rốt cuộc phát hiện nơi âm thanh phát ra.
Trong bóng tối, một nam một nữ ôm nhau, không có xem phim mà tình tứ hôn môi. Cô gái nằm trong khuỷu tay chàng trai, ngửa đầu, chàng trai ôm chặt lấy cơ thể cô gái, cúi đầu hôn môi cô, hổn cổ, thậm chí hôn xuống…….Ngực.
Nguyễn Du Du như bị điện giật, theo bản năng xoay đầu, thiếu chút nữa bị sặc nước táo trong miệng, che miệng ho một hồi lâu.
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng giúp cô vỗ vỗ lưng, theo ánh mắt vừa rồi của cô nhìn qua, mày nhíu lại một chút.
Cái này Nguyễn Du Du không còn biện pháp tập trung xem phim được, cô biết mình không được nhìn chuyện của người khác, nhưng vẫn luôn không nhịn được, liền mặc niệm 7749 lần “Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe”, chính là ánh mắt không chịu nghe lời như có như không đảo qua đôi nam nữ ở đằng xa, nhìn nhìn một vòng rồi lại đảo lên màn hình lớn.
Như thế nào, như thế nào lại có thể ở nơi công cộng làm những chuyện như vậy a………
Cô một bên tâm thần bất an xem điện ảnh, một bên máy móc mà đem bắp rang bỏ vào miệng.
Đột nhiên cô bắt được một bàn tay trong túi bắp rang lớn. Nguyễn Du Du giật mình một cái, giống như là làm chuyện xấu đúng lúc bị người ta bắt quả tang, nhanh chóng đem ánh mắt từ đôi nam nữ kia thu hồi lại, nhìn xuống túi bắp liền thấy ngón tay trắng nõn thon dài gắt gao quấn lấy ngón trỏ của cô.
Nguyễn Du Du từ từ nhìn lên, ngón tay, bàn tay, cánh tay rồi tới bả vai, cuối cùng dừng trên khuôn mặt đẹp trai, Thẩm Mộc Bạch cười như có như không nhìn cô, đôi mắt đen thuần sâu thẳm như mang một thâm ý.
Nguyễn Du Du muốn rút ngón tay về, ngón tay Thẩm Mộc Bạch liền hơi dùng chút lực, đem cô gắt gao quấn lấy, đào tẩu không thành công.
Nguyễn Du Du mắt hạnh tròn xoa nhìn hắn, tựa như mèo con tò mò
“Du Du.” Thẩm Mộc Bạch đột nhiên nghiêng sát người qua, tiến tới bên tai cô, thanh âm trầm thấp dụ hoặc, “Nếu em muốn, chúng ta cũng có thể.”
Âm thanh điện