Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Nội dung huấn luyện hôm nay không có vất vả như ngày hôm qua.
Nghỉ, nghiêm, quay trái, quay phải, đi đều bước gì đó, rốt cuộc cũng được chuyển động, so với đứng nghiêm thẳng tắp trong mấy tiếng đồng hồ giống hôm qua thì thoải mái hơn rất nhiều. Huống chi ngày hôm qua chỉ là ra oai phủ đầu một chút, hôm nay các giáo quan đã nhẹ nhàng hơn, chí ít đối với nữ sinh cũng coi như có chiếu cố, chọn một chỗ có bóng cây râm mát để huấn luyện.
Nguyễn Du Du cùng Chử Viện đều mang bình giữ nhiệt, lúc nghỉ ngơi hai người ngồi xuống chỗ đất bên cạnh sân thể dục, Nguyễn Du Du đổ nước lạnh ra nắp, từng ngụm từng ngụm uống vào.
Thẩm Mộc Dương trong tay cầm hai bình nước khoáng từ xa lại, thấy Nguyễn Du Du đã có nước, bước chân dừng lại.
Hôm qua tất cả học sinh coi như nắm được nội dung của huấn luyện quân sự là như thế này, mỗi người đều chuẩn bị nước, nhưng do thời tiết quá nóng, lúc này uống thì đã không còn lạnh. Mọi người đều âm thầm hâm mộ Nguyễn Du Du cùng Chử Viện, quyết định giữa trưa cũng học theo đi mua bình giữ nhiệt.
Trần Mân thấy Thẩm Mộc Dương đến, đem nước của mình cho một bạn học đằng sau, chạy chậm tới chỗ Thẩm Mộc Dương, xa xa vẫy tay với hắn.
Thẩm Mộc Dương làm như không thấy, quay người rời đi.
Sau lưng truyền tới một vài tiếng cười, Trần Mân đột nhiên quay người, lại không biết được là ai đang cười cô ta. Phẫn nộ nhìn xung quanh một vòng, chân thẳng hướng đến chỗ Nguyễn Du Du, phì phì chất vấn: “Vừa rồi người cười tôi là cô đúng không.”
Nguyễn Du Du không thể hiểu được mà ngẩng đầu, “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sao tôi lại muốn cười cô?”
Trần Mân đương nhiên không thể nói lại chuyện cô ta nhiệt tình mà chạy về hướng Thẩm Mộc Dương kết quả lại bị người ta không lưu tình quay đầu bỏ đi cho ăn một ký bơ, lại nghi ngờ Nguyễn Du Du đang cố ý hỏi vậy để cô ta bẽ mặt, tức giận đến vành mắt đỏ hồng, oán hận trừng Nguyễn Du Du, “Cô đừng có mà đắc ý quá sớm!”
Nguyễn Du Du trợn mắt há mồm nhìn Trần Mân đã đi xa, chớp chớp mắt, không để trong lòng, quay qua tiếp tục nói chuyện với Chử Viện: “Giữa trưa mình nghỉ ngơi ở gần đây, trong nhà có tủ lạnh, có muốn mình giúp cậu đổ thêm nước lạnh vào bình giữ nhiệt không?”
“không cần phiền vậy đâu” Chử Viện cười: “Ở cửa hàng tiện lời trong trường tùy tiện mua một cai nước lạnh, trước khi huấn luyện rót vào là được rồi.”
……...........
Huấn luyện buổi sáng coi như là nhẹ nhàng, sau khi kết thúc, Nguyễn Du Du cùng Chử Viện cùng đi ăn cơm trưa.
“Ngày hôm qua mình đi nhà ăn ăn thử rồi, hương vị quả nhiên bình thường, cậu thì sao, ăn ngon không?” Nguyễn Du Du hỏi Chử Viện.
Chử Viện lắc đầu “Mình đi nhà ăn phía nam, đây là lần đầu tiên mình ăn ở căn tin trường học, hương vị …… một lời khó nói, cậu biết nơi nào ăn ngon không?”
Nguyễn Du Du nở nụ cười, vừa thấy Chử Viện liền biết điều kiện của cô ấy rất khá giả, cấp ba đều học ngoại trú, khẳng định giống như cô không thể ăn cơm tập thể, “Vậy chúng ta đi nhà hàng đi, nghe nói trừ bỏ đông tây nam bắc bốn cái nhà ăn còn có ba cái nhà hàng được nhà trường cho phép xây dựng trong khuôn viên.”
Nguyễn Du Du vừa nói, tay lấy di động nhìn nhìn bản đồ, chọn cái cách các cô gần nhất, đưa cho Chử Viện coi, “Chúng ta đi cái này nhé.”
Chử Viện vui vẻ đồng ý, “Đi.”
Nhà hàng trong này cũng giống bên ngoài, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, có điều các cô tới có chút chậm, bàn nào cũng đều có người.
Chử Viện rất tiếc nuối, “Tin tốt chính là nhà hàng này khẳng định rất nhiều món ngon, nên người mới chật ních thế này, tin xấu chính là, sau này nếu đến đây sau mười hai giờ thì cả chỗ đứng cũng không có, bảo bối à số chúng ta thật khổ .”
Nguyễn Du Du cũng tiếc nuối bỏ thêm một câu, “Mình xem thời khóa biểu rồi, từ thứ hai đến thứ sáu đều học tới quá mười hai giờ, lại còn là những môn bắt buộc.”
Chử Viện bi thương tổng kết: “Nói cách khác học kỳ này chúng ta đừng nghĩ có thể ăn cơm trưa ở đây.”
Nguyễn Du Du càng thêm buồn rầu, “Cậu còn có thể ghé qua đây ăn tối, mình chỉ có thể chờ học kỳ sau, lại nói có khi học kỳ sau nữa cũng chưa chắc có hy vọng, nghe nói toàn bộ năm học chương trình học tương đối nhiều.”
Hai người thất vọng mà liếc nhau, chuẩn bị tinh thần nhai cơm ở căn tin.
“Du Du!” Một giọng nam trong sáng vang lên.
Nguyễn Du Du theo âm thanh nhìn lại, thấy học trưởng mắt đào hoa đang vẫy tay với cô.
“Học trưởng.” Nguyễn Du Du lôi kéo Chử Viện đi qua.
“Du Du, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Thẩm Mộc Dương đang ngồi bàn bốn người, hiện tại chỉ có một mình hắn, hắn chỉ chỉ hai vị trí đối diện, “Đây là bạn học của em sao, cũng ngồi xuống đi.”
Nguyễn Du Du không ngồi xuống, mày nhăn lại, hỏi: “Học trưởng, sao anh lại biết tên của tôi.” Cô nhớ rõ hai người đều chưa có giới thiệu tên với nhau, cô cũng chưa biết tên của hắn.
Mắt đào hoa đựng đầy ý cười, Thẩm Mộc Dương nói: “Hiện tại nhà ăn đang đông người, em cứ ngồi xuống đi, anh sẽ nói cho.”
Nguyễn Du Du lôi kéo Chử Viện ngồi xuống, ánh mắt còn đang nhìn Thẩm Mộc Dương, chờ hắn giải thích.
Chử Viện vốn dĩ muốn chạy, khỏi cần nhìn cũng biết, đây là học trưởng muốn theo đuổi tiểu khả ái, tự nhiên sẽ tìm mọi cách biết được tên người ta. Nhưng bộ dạng tiểu khả ái lại tương đối đề phòng, cô quyết định trước lưu lại, làm một cái bóng đèn to, chờ đến lúc tiểu khả ái chấp nhận học trưởng, sau đó lặng lẽ lui ra cũng không muộn.
“Ai, vốn dĩ muốn chị kêu “học trưởng” thêm mấy ngày nữa, chiếm chút tiện nghi.” Thẩm Mộc Dương bất đắc dĩ thở dài, “Du Du, em tự giới thiệu, em tên------ Thẩm Mộc Dương.”(*)
“A!” Nguyễn Du Du đứng bất dậy, ngón tay mảnh khảnh thanh tú chỉ vào khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Mộc Dương: “Anh anh anh--- ”
(*)Vì Mộc Dương đã giới thiệu tên rồi nên tui đổi xưng hô luôn, anh này thuộc kiểu nam phụ ấm áp nên tui nghĩ để “chị - em” chắc không vấn đề, còn Du Du thì biết Mộc Dương lớn tuổi hơn mình nên tui vẫn để xưng hô của bả là “anh- tôi”. Thực ra chỗ này còn nhiều băn khoăn nên mỹ nữ nào có góp ý nhớ thả nhẹ cho tui tham khảo với nha. Iu
Mọi người xung quanh lập tức nhìn qua, Chử Viện nhẹ nhàng kéo kéo Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du không nhanh không chậm ngồi lại xuống ghế, đôi mắt còn chưa hoàn hồn, không dám tin tưởng mà nhìn Thẩm Mộc Dương, lại nói tiếp, cô xác thật không hỏi tên hắn, hơn nữa hắn lớn lên cũng không giống ông nội cùng Thẩm Mộc Bạch.
“Du Du, làm sao vây, có phải anh ta có gì không ổn không?” Chử Viện nói nhỏ bên tai Nguyễn Du Du, thấp giọng hỏi.
Biểu tình Nguyễn Du Du một lời khó nói hết, ấp úng, “Anh ấy là, là ……. Em chồng của mình.”
Chử Viện: “……”
Tiểu khả ái thế mà đã kết hôn, học trưởng còn là em chồng của tiểu khả ái…….Cô không biết mình nên tiêu hóa chuyện nào trước đây, nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi một câu mấu chốt, “vậy rốt cuộc anh ta có nguy hiểm không?”
“Yên tâm đi, anh là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, một chút nguy hiểm cũng không có.” Thẩm Mộc Dương giơ hai tay lên, làm một biểu tình vô tội.
“Anh đã sớm biết tôi là ai đúng không” đôi mắt đen lúng liếng của Nguyễn Du Du trừng trừng Thẩm Mộc Dương, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Em, chồng”
Thẩm Mộc Dương cười nói: “Đúng a, là ông nội cho em xem ảnh chụp chị ngồi ở đình nghỉ mát tử đằng cắm hoa. Cho nên ngày báo danh đó, chị vừa tới cổng em liền nhận ra.”
Nguyễn Du Du không nhớ rõ mình có cho ông nội bức hình nào, nghe ý tứ của Thẩm Mộc Dương, hẳn là ông nội chụp lén rồi.
“Chị không biết ông nội có bao nhiêu đắc ý, ông nói chị là tiểu cẩm lý của nhà chúng ta là tiểu phúc tinh của ông, bắt em tới trường học chiếu cố, không để chị chịu ủy khuất.
“Vậy tại sao anh làm bộ không quen biết tôi” cánh môi no đủ hồng nhuận của Nguyễn Du Du mím lại, khuôn mặt nhỏ nhìn là biết tức giận rồi.
“Này còn phải hỏi sao…..... nghe chị dâu gọi ‘học trưởng’, cơ hội ngàn năm có một này, sau này làm sao nghe được nữa.” Thẩm Mộc Dương cười tủm tỉm, “Đương nhiên, nếu về sau Du Du muốn tiếp tục kêu ‘học trưởng’ , em một chút ý kiến cũng không có.”
“Hừ!” Nguyễn Du Du hơi hất cằm, làm một bộ dáng ‘trưởng bối’ bễ nghễ hướng Thẩm Mộc Dương, “Nếu anh đã biết tôi là ai, còn tùy tiện gọi ‘Du Du’ như vậy sao.”
Thẩm Mộc Dương nghĩ nghĩ,nghiêm trang mà mở miệng, “Em kêu chị là ‘chị dâu nhỏ’ đương nhiên không vấn đề, chính là sợ chị ngại ngùng. Tới, chúng ta thử một lần.”
(Bản edit được đăng duy nhất tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Chân thành cảm ơn)
Hắn giơ tay lên kêu người phục vụ, “mang thực đơn lại đây cho chị dâu nhỏ của tôi gọi món.”
Nguyễn Du Du lập tức đỏ mặt, đem đầu chôn vào vai Chử Viện, giấu mặt đến kín mít, ai cũng không chịu nhìn.
Chử Viện cười đến run người, Thẩm Mộc Dương thấy Nguyễn Du Du làm con rùa đen, cũng không làm cô khó xử, tự mình gọi vài món ăn.
“Thêm cái cay nữa.” Nguyễn Du Du vẫn dính mặt trên bả vai Chử Viện, âm thanh trong trẻo truyền tới.
Thẩm Mộc Dương làm bộ không nghe rõ: “Cái gì, chị dâu nhỏ nói gì cơ?”
“Cay! Cay!”
Thẩm Mộc Dương bật cười, cũng không đùa dai nữa gọi thêm cá hầm, gà kho, khoai tây hầm, tất cả đều là cay.
Chờ người phục vụ đi rồi, Nguyễn Du Du mói ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe trừng Thẩm Mộc Dương, giống như con ếch xanh nhỏ, phồng má trợn mắt, “Không được kêu là ‘chị dâu nhỏ’ nữa!” Đây mới chỉ là trước mặt một người phục vụ xa lạ mà cô đã xấu hổ muốn chết đi được, nếu để bạn học của Thẩm Mộc Dương nghe thấy hắn gọi cô là “chị dâu nhỏ” , vậy cô khỏi cần gặp người nữa.
“Đã biết, Du Du.” Đôi mắt đào hoa của Thẩm Mộc Dương tất cả đều là ý cười.
Chử Viện tò mò hỏi: “Tiểu khả ái, cậu thật sự kết hôn rồi sao?”
Nguyễn Du Du gật gật đầu, “Ừ, anh ấy tên Thẩm Mộc Bạch, còn đây là em trai anh ấy Thẩm Mộc Dương.” Cô lại quay qua giới thiệu, “Mộc Dương, đây là bạn học của tôi, tên Chử Viện.”
“Xin chào.” Hai người chào hỏi.
Nguyễn Du Du rất có tự giác mà nói, “anh là em trai Mộc Bạch, vậy bữa này tôi mời anh.”
Thẩm Mộc Dương nở nụ cười, “Không cần a, chúng ta cứ ăn thoải mái, anh hai sẽ trả tiền.”
“A, hôm nay anh ấy cũng tới đây sao” Nguyễn Du Du không có nghe Thẩm Mộc Bạch nói hôm nay muốn tới trương đại học.
“Không phải.” Thẩm Mộc Dương giải thích nói: “Lúc em khai giảng năm nhất, là anh trai đưa tới, giữa trưa đi ăn cơm tới chỗ này, lại không còn bàn trống, liền dứt khoát đặt cọc bao trọn một bàn, cũng không biết tốn bao nhiêu tiền, đồ em ăn ở đây mỗi tháng đều gửi hóa đơn đến chố anh ấy.”
“Thì ra là thế.” Trên bàn xác thật có một bảng kim loại nhỏ, khắc dòng chữ “chỗ ngồi dành riêng cho Thẩm thị”, hôm Nguyễn Du Du báo danh đã cự tuyệt Thẩm Mộc Bạch đưa đi, nếu không có khả năng cô cũng có một chỗ độc quyền như thế này.
Thẩm Mộc Dương chỉ chỉ cái bàn, “Cho nên a, Du Du về sau tới