Editor + beta: Tiểu Bạch Liên Hoa
Nguyễn Du Du và Trần Mân cùng được đưa xuống phòng y tế.
Hai người đều bị thương ngoài da. Nguyễn Du Du bị sưng một mảng trên mặt, vừa hồng vừa tím. Trần Mân thì thảm hơn một chút, lúc nãy té ngã bị đá sỏi của sân thể dục trên mặt bị trầy xước không ít, lại thêm trên eo bị Nguyễn Du Du đá cho một quyền, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Thẩm Mộc Dương khóc không ra nước mắt, cảm thấy hắn lần này xong rồi, chị dâu nhỏ ngay trước mắt mà không trông coi cẩn thận, khẳng định ông nội và anh hai sẽ lột da hắn. Chỉ cần tưởng tượng đến những ngày thê thảm trong tương lai, Thẩm Mộc Dương hận không thể lập tức xông đến xử Trần Mân ngay tại chỗ.
Cố tình Trần Mân một bên la to như heo bị chọc tiết: “huhu, mặt của tôi, Nguyễn Du Du cô dám huỷ dung tôi! Aaaaaa, máu, Nguyễn Du Du tôi liều mạng với cô.”
“Đó là máu mũi.” Bác sĩ một bên lạnh lùng chặt một câu, nhanh gọn giúp cô ta xử lý.
Trần Mân lôi di động ra điên cuồng bấm bấm, khóc lóc gào thét: “Ba, mau tới, con bị người ta đánh, bị hủy dung rồi, huhu….”
Thấy Trần Mân kêu người lớn trong nhà, Thẩm Mộc Dương cũng lấy di động ra, do dư một chút.
Nguyễn Du Du nhìn qua, thấy ý định của Thẩm Mộc Dương liền lắc đầu, ý bảo hắn không cần phải nói cho Thẩm Mộc Bạch. Cô bị thương cũng không nghiêm trọng, không cần để Thẩm Mộc Bạch lo lắng.
Chủ nhiệm lớp nghe tin chạy đến, nhanh chóng đuổi những người hóng chuyện ra khỏi phòng y tế, học sinh trở lại tiếp tục huấn luyện. Thẩm Mộc Dương không muốn đi, liền ở lại bên ngoài phòng y tế.
Mặc dù chị dâu nhỏ không cho hắn gọi điện thoại, nhưng việc này không có khả năng giấu được, nếu hắn chậm trễ không báo hậu quả càng nghiêm trọng.
“Anh,…. Cái kia,…… Chị dâu nhỏ…… bị thương rồi, đang ở ở phòng y tế của trường xử lý, không, không nghiêm trọng lắm! Chính..Chính là thoạt nhìn…..” Thẩm Mộc Dương còn chưa nói xong, điện thoại liền cắt đứt.
Thẩm Mộc Dương trợn mắt há mồm mà nhìn di động, nửa ngày chưa kịp phản ứng lại, anh hai đây là….. không tính quản chuyện này sao.
Chủ nhiệm lớp đang kiên nhẫn làm công tác tư tưởng, giải quyết trong hòa bình. Với ông ta ai đúng ai sai không quan trọng, chỉ cần dàn xếp ổn thỏa thì sẽ không ảnh hưởng tới danh tiếng của ông ta. Vốn dĩ chủ nhiệm khoa muốn hòa giải hai bên chỉ là vô ý ngộ thương, nhưng có người thì không muốn vậy.
“Cái gì mà ngộ thương chứ! Lão sư, thầy nhìn đi, mặt của em, huhu, là Nguyễn Du Du cố ý, cô ta không những muốn hủy dung em, còn đá một cước vào eo, đây là cố ý chứ ngộ thương cái gì.”
“Lúc đó em nhớ nhầm động tác, chẳng may đứng không vứng nên ngã về phía Nguyễn Du Du, cô ta rõ ràng thấy rõ vậy mà không tránh ra, còn đá em một quyền nữa.”
Nguyễn Du Du một bên dùng túi chườm đá chườm bên mặt bị thương, mắt hạnh tràn đầy tức giận, “Động tác xoay người đá chân là động tác liền, tôi cũng không phải cao thủ võ thuật gì đó, chân đã phóng ra rồi sao có thể phản xạ mà thu lại kịp. Nhưng ngược lại là cậu, động tác đó vốn dĩ không cần vung tay, chỉ nhớ nhầm thôi thì có thể làm mặt tôi sưng đến mức này sao, đứng không vững nhào vào người khác mà có thể dùng lực làm người ta bị thương, ai có thể tin đây là vô ý chứ, cậu cũng thật lợi hại.”
Chủ nhiệm lớp một trận đau đầu, hai người ai cũng nói mình vô tình còn đối phương là cố ý, đã vậy còn không ai chịu nhượng bộ.
Chân tướng thì ông ta có thể nhìn vào tình hình đoán ra. Có khả năng là Trần Mân mượn cơ hội đánh Nguyễn Du Du, Nguyễn Du Du thuận thế đá trả lại một cái. Kết luận ra thì vẫn là đánh nhau, đây chính là kết quả ông ta không muốn nhất.
Chủ nhiệm lớp xụ măt, “Các em biết đánh nhau trong trường học có hậu quả như thế nào không, chưa đọc qua nội quy của trường sao, nặng thì cưỡng chế thôi học, nhẹ thì đình chỉ học một học kỳ. Nếu các em không chịu giảng hòa, một hai đòi làm cho ra nhẽ, vậy tôi cũng không giúp gì được cho các em, đến tột cùng muốn xử lý như thế nào thì chờ kết quả của ban hội đồng đi.”
Trần Mân và Nguyễn Du Du đều trầm mặc.
Ai cũng không muốn bị xử phat, Nguyễn Du Du càng lo lắng, mãi mới có cơ hội được đi học liền như vậy mất đi.
Chủ nhiệm lớp thấy hai người buông lỏng, liền hạ giọng , “Trần Mân, Nguyễn Du Du xác thật là không cố ý, em thấy đúng không.”
Trần Mân cắn răng gật đầu.
Chủ nhiệm lớp lại quay qua Nguyễn Du Du, “Nguyễn Du Du, Trần Mân xác thật là đứng không vững, cũng không phải cố ý, em cảm thầy đúng không.”
Nguyễn Du Du bỏ túi chườm đá xuống, lông mi dài chớp chớp vài cái, cánh môi hồng nhuận cuối cùng chấp nhập nhẹ nhàng “ân” một tiếng.
Thấy hai người “giải hòa” thành công, chủ nhiệm lớp cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu hai người không chịu nhượng bộ, lát nữa phụ huynh hai bên tới thấy con mình đứa thì bị thương đứa thì ủy khuất ngồi một góc, khẳng định ông ta có phân thân cũng không thể can ngăn được. Chỉ cần mấy đứa nhỏ không nháo thì phụ huynh cũng sẽ không làm căng.
Bên ngoài phòng y tế truyền đến âm thanh kinh hỉ cũng thấp thỏm của Thẩm Mộc Dương: “Anh hai, anh tới ----”
“Phanh----“ một tiếng, cửa phòng y tế bị đẩy ra, Thẩm Mộc Bạch tiến nhanh vào.
Đôi mắt đen thuần một mảnh lạnh lẽo, môi mỏng hơi mím lại, Thẩm Mộc Bạch ai cũng không thấy, đi thẳng một đường đến chỗ Nguyễn Du Du, ngón tay thon dài nắm lấy túi chườm đá trên mặt cô, nhẹ nhàng kéo ra.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị thương kia, âm thanh Thẩm Mộc Bạch cũng thực nhẹ, trầm thấp không nghe ra hỉ nộ: “Đau không?”
Nghe hắn hỏi, vành mắt Nguyễn Du Du có chút hồng, mặc kệ lúc nãy có bao nhiêu bình tĩnh, thấy hắn xuất hiện trong lòng lại có chút ủy khuất.
Cô lắc đầu, “Lão sư nói, đánh nhau ẩu đả sẽ bị đình chỉ học, cho nên, chúng tôi giải hòa rồi.”
Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu nhìn Trần Mân cùng chủ nhiệm lớp đang đứng một bên.
Đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng, âm trầm lạnh lẽo, Trần Mân không tự chủ được mà co rúm lại, trong lòng chủ nhiệm lớp cũng có chút bất an.
Thẩm Mộc Bạch đem túi đá chườm lại lên mặt Nguyễn Du Du, nhẹ giọng nói : “Không sao, đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Hắn rất hiểu ý của chủ nhiệm lớp, chuyện lớn thì biến thành chuyện nhỏ, mà đã là chuyện nhỏ thì bỏ qua coi như không có gì xảy ra, đây chính là thủ đoạn thường dùng của các giáo viên, bọn họ không hi vọng lớp mình quản lý lại xảy ra tai tiếng gì.
Tốt, trên đời này cũng phải chỉ có một con đường để đi, Trần Mân không xin lỗi vậy để Trần gia tới bồi tội vậy. Chủ nhiệm lớp chỉ nói vợ hắn cùng đối phương hòa giải, lại không có nói hắn phải đi hòa giải với Trần gia.
……..
Bởi vì Nguyễn Du Du cùng Trần Mân đều chịu bắt tay “giảng hòa”, lại có chủ nhiệm lớp trấn an, ba của Trần Mân tới đón người cũng không làm loạn, chỉ liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch một cách khinh thường rồi đưa con gái đi.
Thẩm Mộc Bạch cũng không muốn ở lại đây lâu, trực tiếp mang Nguyễn Du Du về nhà.
Thẩm Mộc Dương từ bên ngoài phòng y tế chạy vào, còn chưa kịp hỏi thăm đã bị Thẩm Mộc Bạch liếc cho một cái lạnh sống lưng.
Thẩm Mộc Dương : “…..”
Xong rồi, toang thật rồi, chỉ cần nhìn nửa con mắt cũng biết anh trai có bao nhiêu tức giận, chờ lo cho chị dâu nhỏ xong xuôi, hẳn là ngày chết của hắn đã tới.
Thẩm Mộc Bạch trực tiếp lái xe đưa Nguyễn Du Du về nhà, dọc đường đều không có nói nửa lời, đôi mắt sâu thẳm một mảnh chăm chú nhìn phía trước.
“Cái kia, Thẩm tiên sinh….” Tuy rằng cái gì hắn cũng chưa nói, nhưng Nguyễn Du Du biết hắn tức giận rồi, liền thành thật đem quá trình tóm tắt kể lại một lần: “Sự việc hôm nay cũng không có gì to tát lắm, tôi cũng không chịu thiệt, Trần Mân không nhưng té trầy mặt mũi, còn bị tôi đá vào bụng, ăn đau không ít.”
Thanh âm cô mềm mại, nhu nhu, không nghe ra là có giận hay không, nhưng trong lòng Thẩm Mộc Bạch có chút không thoải mái, cô như vậy sau này sẽ rất dễ bị bắt nạt.
“Du Du,