Editor: Typard
Mặc dù Phùng Kiêu không quen thuộc Bắc Bình, nhưng làm loại chuyện như thế này, anh lại cực kỳ quen thuộc.
anh chỉ cần liếc một cái đã tính toán xong: “Chúng ta đi vòng qua đường phía sau, mấy quán trà này đều có cửa sau. Nếu không có cũng không sao, chỉ có hai ba tầng, cũng không khó lắm. Chẳng qua chúng ta phải lái xe đi trước, ngoài ra còn phải cắt đuôi bọn theo dõi.”
Bạch Khởi La chớp mắt mấy cái: “anh lái xe rời đi, tôi xử lý phóng viên báo lá cải theo dõi. Sau đó chúng ta sẽ hợp lại ở ngõ sau quán trà nhé?”
Phùng Kiêu nhướng mày, nhìn sâu Bạch Khởi La một cái, bật cười: “không cần, em nhìn tôi nè.”
anh chỉnh áo khoác một chút, khom người lịch sự nói: “Bạch tiểu thư, mời.”
Bạch Khởi La nhếch miệng, xuống lầu cùng với anh, hai người đi tới quầy.
Phùng Kiêu dựa vào quầy như không có xương: “Tính tiền.”
Ông chủ trả lời ngay: “Tổng cộng ba đồng.”
Phùng Kiêu ném năm đồng xuống, nói: “Còn lại hai đồng mua một cái thùng nước đá.”
Trong mùa đồng đều phải cạy băng, gần như quán cơm nào cũng cần, mấy mao tiền một người mộtngười, cũng không phải vật gì quan trọng. Ông chủ tất nhiên mừng rỡ bán lại giáo cao, vui muốn chết: “Ngài chờ một chút.”
Ông taquay đầu đi vào nhà bếp phía sau, không lâu sau xách một cái cục nước đá ra: “Đây đây, tiên sinh, gửi ngài, ngài cẩn thận bị thương.”
Phùng Kiêu phì cười một tiếng, xách cục nước đá ra cửa.
Quả nhiên, Phùng Kiêu ra cửa thì cởi áo khoác xuống đưa cho Bạch Khởi La: “Cầm giúp anh một chút.”
Sau đó vén tay áo sơ mi lên quyết đoán... Đâm thủng bánh xe!
Bạch Khởi La: Cái tên Phùng Kiêu này đúng là muôn đời không đổ mà!
“Các người làm gì vậy?”
Hai người đàn ông ra cửa, một người trong đó chừng ba mươi tuổi, mang mũ lưỡi trai; một người khác trẻ tuổi hơn chút, cầm máy chụp hình. Nghĩ đến thì ra hai vị này là người theo dõi bọn họ, bây giờ thấy bọn họ đi ra ngoài, lại đi theo.
Bạch Khởi La không có chút cảm tình nào với thứ người như vậy, cô nhướng mày: “Làm gì ấy à? Các người không nhìn thấy à?”
“Các người thật là quá đáng, đúng là không có chút...” Vị lớn tuổi kia đang muốn “dạy dỗ” người, thìthấy một cây súng lục đang nhắm ngay hắn, trong lòng hắn giật mình một cái, im bặt.
Súng lục trong tay Bạch Khởi La không chút do dự nhắm ngay bọn họ, lập tức hai người ngay cả rắm cũng không dám phóng, dù sao, vị đại tiểu thư này có thể sẽ nổ súng thật lắm.
Có điều, trời ơi, con gái nhà ai lại mang thứ này theo trong người chứ, lỡ cướp cò thì sao đây!
“cô, cô, cô, cô đừng kích động...”
Bạch Khởi La quay đầu nhìn Phùng Kiêu, chỉ thấy trong lúc bọn họ nói chuyện, anh đã phá hư một cái bánh xe. Bây giờ anh đang phá hoại bánh xe sau.
cô nhẹ giọng: “Còn đi theo xe chúng tôi nữa, tôi sẽ chocác người đi gặp Diêm vương.”
Bạch Khởi La lạch cạch lên nòng súng lục, trực tiếp cướp máy chụp hình trong tay bọn họ, rút cuộn phim ra.
“Tịchthu.”
“Ầm!” Cái bánh xe thứ hai cũng tuyên bố nhắm mắt xuôi tay.
Phùng Kiêu mỉm cười đứng dậy, vỗ vỗ tay, thuận tay ném cục nước đáqua một bên, “đã xong.”
Bạch Khởi La xoay người lên xe cùng Phùng Kiêu, nghênh ngang rời đi.
Bạch Khởi La nhìn gương chiếu hậu, thấy hai phóng viên giậm chân kịch liệt, cô phì cười, nói nhỏ: “Cho bọn họ nếm chút dạy dỗ, coi thử sau này còn dám đi theo tôi nữa không.”
Phùng Kiêu lại thẳng thừng: “sẽ còn đi theo, thời buổi bây giờ, rất nhiều người cần tiền không cần mạng. Chụp em nhiều, báo bán tốt, đó chính là tiền. Có điều, em ra ngoài với tôi mà mang súng hả?”
Bạch Khởi La mỉm cười: “Dùng đểđề phòng anh.”
Phùng Kiêu: “Vô cùng vinh hạnh.”
Bạch Khởi La: “...... Mặt dày!”
Phùng Kiêu cười một tiếng, queo xe vào một con hẻm, ngừng lại.
“Được rồi, đi thôi.”
Phùng Kiêu lựa chọn vị trí rất tốt, cực kỳ khuất lấp, lại cách quán trà không xa, vì lúc nãy làm trễ nãi chút thời gian, hai người nhanh chóng đến, chẳng qua là không nhu bọn anh tính trước có cửa sau, sau đường lại có một tường cao chừng hai thước.
Phùng Kiêu: “Em đạp lên tay tôi leo lên đi.”
Bạch Khởi La: “Phí sức như thế làm gì?”
cô lùi về sau mấy bước, nhanh chóng chạy, động tác nhạy bén, chỉ đêm một bước đã nhảy lên đầu tường.
Phùng Kiêu sờ mũi một cái, cảm thấy mình chẳng biết gì về sức chiến đấu của vị hôn thê cả. anh xoay người đi xa xa, lấy đà lên tường, hai người rất nhanh tiến vào sân, sân sau rất yên tĩnh, dường như không có ai.
Phùng Kiêu giật giật miệng, nhưng không lên tiếng: “Tách ra tìm.”
Bạch Khởi La gật đầu, cô leo theo đường ống đến lầu hai, dựa vao cửa sổ nhẹ nhàng di chuyển, khôngthể không nói, làm ăn rất giống nhau, nhanh gọn lẹ.
“Chương thự trưởng, chúng ta hợp tác lâu như vậy, vẫn luôn rất vui vẻ, ngài yên tâm, bên này chúng tôi đã chuẩn bị ổn thỏa, tuyệt đối không có chỗ sơ xuất.” Giọng nam rõ ràng nịnh hót. Bạch Khởi La lập tức biết, chính là chỗ này.
cô cau mày vẫy vẫy tay, Phùng Kiêu xa xa đang tìm lập tức tới, hai người rón rén dọc theo cửa sổ, mộttrái một phải dán vào trên vách tường.
Bên Bạch Khởi La vừa đúng có một cái cây, cành lá sum xuê, cô hơi nhích gần vào trong, để ẩn nấp.
cô còn tốt, có thể che lại, mà bên Phùng Kiêu trống trơn dựa vào tường. Nhưng Phùng Kiêu cũng khôngthèm để ý, anh đưa tay làm động tác “Suỵt”, im lặng nghe lén.
“Tôi cũng rất muốn tin tưởng các anh, nhưng chuyện lần này liên quan đến nhà họ Trần, Bạch và Chu, liên lụy quá nhiều. Sao tôi có thể bảo đảm, các anh sẽ tuân thủ cam kết chứ?” Giọng Chương thự trưởng nham hiểm, hắn quái dị cười một tiếng: “Hơn nữa Trần Mạn Du là vị hôn thê của tôi, đến lúc đó phải ngủ với Đại đương gia của các người, vậy chẳng phải tôi mang giày rách của ông ấy hay sao. Chương tôi cũng là nhân vật có tiếng ở thành Bắc Bình, tôi làm việc bị cắm sừng này, Đại đương gia các người không đến nỗi không chích được tí máu nào chứ?”
Giọng nam nịnh hót nói nhỏ: “Nhưng nếu Đại đương gia không ngủ với Trần Mạn Du, đến lúc đó làm sao hãm hại thằng ngốc nhà họ Chu kia chứ? Hơn nữa nếu cô ấy không thất thân, thì sao ngài có thể bắt chẹt nhà họ Trần và nhà họ Bạch đây? không nói đâu xa, tài sản tren tay Trần Mạn Du cũng đã đếm không xuể. Vừa hay ngài có thể thừa cơ cướp lấy trái tim cô ấy, thu những thứ đó vào trong tay. Ngài xem, chẳng phải chúng ta đều vì đại cuộc hay sao?”
Chương thự trưởng: “anh tính toán giùm tôi rất tốt.”
Nam nịnh hót nghe giọng điệu sai sai, lập tức bổ sung: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám. Chúng ta trước nay đều chia bốn sáu. Nay đột nhiên Chương thự trưởng thay đổi, chúng tôi cũng khó ăn nói với các anh em...”
Chương thự trưởng cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: “anh phải biết, không có tôi, Bát Long Sơn các người đã sớm là bình vỡ. Chia bốn sáu là nhớ tới ân cứu mạng năm đó của Đại đương gia các người. Các người không thể xem thiện tâm của tôi thành chuyện đương nhiên.”
Gã gõ mặt bàn, càng hùng hổ dọa người: “Các người nên hiểu rõ, người muốn hợp tác với tôi, xếp hàng từ Bắc Bình
đến Thiên Tân vệ, không đến lượt Bát Long Sơn các người.”
“Chương thự trưởng ngài bớt giận, bớt giận đi, tôi không có ý đó, như vậy, như vậy. Chuyện lớn như vậy, tôi cũng không quyết định được, hay ngài nói vài chuyện, tôi lại về thương lượng với Đại đương gia.”
hắn còn nói: “Chuyện gì cũng có thể thương lượng được đúng không?”
Chương thự trưởng: “Các người chỉ trói người trong ngày hôn lễhôm đó, rồi mang đến Thiên Tân vệ, Sau đó những chuyện khác, chẳng liên quan xu nào đến các người. Làm chút chuyện như vậy mà đòi bốn phần, tôi thấy khẩu vị các người cũng quá lớn rồi!”
Giọng Chương thự trưởng ngày càng lạnh, gã châm chọc nói: “một phần, trị nhà họ Chu, nhiều nhất là một phần.”
“Chương thự trưởng, nhưng bấy nhiêu đó cũng ít hơn quá nhiều...”
“Có làm hay không, anh về hỏi Đại đương gia các anh. Nên nhớ, tôi có thể hợp tác với các người, cũng có thể san bằng các người.”
Chương thự trưởng đứng dậy, giống như không muốn thảo luận tiếp nữa, gã nói: “Tóm lại, khôngthương lượng gì nữa.”
Theo tiếng đóng cửa, trong phòng truyền ra tiếng đập bàn cái rầm: “Tên khốn kiếp này!”
Người trong phòng cực kỳ tức giận, Bạch Khởi La cũng tức giận đến phát run, nếu không phải hôm nay tình cờ đến nghe lén, ai có thể nghĩ tới bọn họ chuẩn bị giở trò quỷ trong hôn lễ.
“Mày là ai?”
một âm thanh bén nhọn vang lên.
Bạch Khởi La cúi đầu nhìn một cái, thấy một người đàn ông mặc đồ thời Đường chẳng biết đến sân sau từ lúc nào, cuối cùng phát hiện Phùng Kiêu.
Phùng Kiêu nhanh chóng ra hiệu, Bạch Khởi La lập tức lui về sau ẩn nấp, mượn cành lá che chở, nên không bị phát hiện.
Phùng Kiêu vội chạy về hướng ngược lại, theo tiếng kêu trên đường, cửa sổ trong phòng mở ra rầm mộttiếng, một cái mặt đàn ông hung ác đầy thịt thò đầu gọi với: “Bắt hắn.”
Phùng Kiêu nhanh chóng chạy tới vách tường bên kia, lúc này đã có mấy người đuổi theo, anh nhảy nhanh xuống tường.
Nhưng không nghĩ tới, trong sân này có cửa ngầm, nên không cắt đuôi được người, mà lại bị giơ đao đuổi theo.
Bạch Khởi La lập tức nhảy xuống bên kia vách tường, cô không hề nghĩ ngợi nhiều, đuổi theo bọn chúng. nói chung cô không thể để Phùng Kiêu đối mặt với nguy hiểm một mình như vậy.
Đường mòn khúc khuỷu nhiều ngã rẽ, Bạch Khởi La vốn xuống từ bên kia, trong lúc nhất thời bị bọn họ bỏ xa một khoảng. cô tính toán một chút, leo lên vách tường, thân thể to lớn nhắm ngay hướng bọn chúng, thấy những người này đúng là đuổi sát Phùng Kiêu không ngừng.
Mà xe của bọn cô lại cách đó không xa, Bạch Khởi La lập tức hiểu Phùng Kiêu muốn chạy tới đó.
cô vội chạy tới xe trước, vừa chạy đến, thì thấy Phùng Kiêu cũng đã chạy đến, anh ném chìa khóa mộtcái, Bạch Khởi La lập tức mở cửa xe.
Động tác Phùng Kiêu cực nhanh, chui vào xe như bay, anh không chút do dự cởi áo khoác ra, kéo áo sơ mi, động tác quá mau, làm văng mấy nút áo sơ mi. anh cũng không quan tâm nhiều, đè Bạch Khởi La xuống, lập tức hôn lên môi cô...