Edit: Anita
Sau trận mưa xuân là một ngày nắng ấm, đêm qua vừa đổ trận mưa rào thì sáng nay ánh nắng lại lấp lánh sáng rọi.
"Bang bang!"
"Đoàng đoàng đoàng!"
Tiếng súng liên tiếp vang lên, ngoài bãi bắn bia hai người không ai nhường ai, đến nay chưa từng phân ra thắng bại.
Lục Mỹ Lệ ngồi ở khu nghỉ ngơi của trường tập bắn, nhìn đám trẻ đang tỷ thí từ đàng xa, chậc chậc mộttiếng, cúi đầu uống một ngụm cà phê.
Cậu thanh niên bên cạnh cô khẽ nghiêng người rót thêm cà phê vô tách của cô, mỉm cười: "Phùng thiếu cùng Bạch tiểu thư đúng là tâm đầu ý hợp, chỉ có thể than hai người chúng ta vô dụng ngồi ở chỗ này, tự dưng thấy kì quá."
Lục Mỹ Lệ khẽ nhướng mày nhìn qua: "Như thế nào? Để cậu ngồi chung với tôi làm mất thân phận của cậu phải không?"
"nói lời đó là sai rồi, tất nhiên không phải mất thân phận của tôi, mà là tôi làm cho Lục đại tiểu thư mất thể diện."
"Từ Tiến Minh, cậu rảnh quá thì bớt nói mấy câu nhảm nhí đó đi, nếu không phải một mình tôi đi theo hai đứa nó thì ngại quá, cậu cho là tôi muốn tới nơi này làm bóng đèn sao? Bất quá chỉ kéo cậu đanglàm bóng đèn thôi, cậu giống như các bà các chị, nói đâu đâu không dứt." Lục Mỹ Lệ không nhịn được trợn trừng mắt, còn nói: "Nếu không phải Bắc Bình không có thích hợp, thì tôi cần tìm cậu làm gì?"
Người này không phải ai xa lạ, đúng là Từ Tiến Minh.
Từ Tiến Minh: "Lục đại tiểu thư tìm tôi, tất nhiên tôi vô cùng nguyện ý rồi. Nhưng tiểu thư bảo tôi đến đây với tiểu thư, không phải chỉ là vì chuyện này chứ?"
anh ta cúi đầu nhấp một miếng cà phê, thập phần bình tĩnh: "Tuy rằng tôi đã từng đến Bạch gia để cầu hôn, nhưng Bạch thúc thúc cự tuyệt và cự tuyệt, mà nay quan hệ của tôi với Phùng lão ngũ xem như cũng hòa thuận. không phải chị cố ý muốn để tôi xem bọn họ xứng đôi với nhau đến mức độ nào đấy chứ?"
Lục Mỹ Lệ cười lạnh, "Đây là do cậu bụng dạ hẹp hòi suy nghĩ nhiều, tôi cũng đâu có ý đó. Vả lại Tiểu Ngũ Tử cũng đâu có biết chuyện cậu lén đi hỏi cưới, tôi cần làm thế làm chi?”
cô lắc nhẹ cái chén, mặt tươi cười cảm khái: "Cậu nhìn bọn họ kìa, xứng đôi biết bao nhiêu. Đúng là duyên trời định, duyên trời định mà!"
Từ Tiến Minh nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của cô.
Hai người bên này đấu khẩu không ai thua ai, Bạch Khởi La cùng Phùng Kiêu bên kia lại thẳng thắn gọn lẹ hơn nhiều, đến cuối cùng, bởi vì một sai lầm nhỏ mà Phùng Kiêu bại bởi Bạch Khởi La.
Bạch Khởi La hôm nay mặc chiếc quần Âu dài, nhưng cũng không phải kiểu dáng của nam, ngược lại là dáng nữ, hiếm có nhất hiện nay cùng chiếc áo sơmi cùng màu được đóng thùng hẳn hoi, tư thế oai hùng hiên ngang. Nhưng ăn diện kiểu nam tính thế này cũng không làm cho thân thể cô trở nên vạm vỡ hơn, với mái tóc dài xõa tung trên vai đã làm nét nam tính kia mềm mại không ít.
Tất nhiên, tuy rằng mềm mại không ít, lại mang theo mấy phần anh thư sắc bén.
Giống như hoa hồng, vừa nhìn đã thấy cực đẹp nhưng lại đầy gai nhọn.
“Tài bắn súng này của em, ít nhất cũng luyện hơn mười năm nhỉ?" Phùng Kiêu cất súng đi, nhưng ngoài miệng cũng không dừng.
Bạch Khởi La đúng lý hợp tình: "Luyện sau khi xuất ngoại."
cô đương nhiên sẽ không nói, lúc gần mười tuổi tôi đã bắt đầu luyện, từng đoạt không ít giải quốc tế. Ba cô tuy rằng tìm không ít "Cao thủ võ lâm" dạy con gái cưng công phu, nhưng cũng không có dạy côphương pháp bắn súng.
cô tuy rằng tùy tiện, nhưng cũng không sẽ để bất cứ cơ hội để lộ tẩy nào.
"Thiệt hay giả thế?" Phùng Kiêu cười liếc nhìn Bạch Khởi La.
Bạch Khởi La nghiêm trang khoác lác: "anh cứ đi điều tra đi, tôi có học bắn súng hay không, không phải quá dễ để điều tra sao? Tôi nói với anh rồi, trên đời này có 1 số người có thiên phú thì dù cho anh có thúc ngựa cũng không đuổi kịp."
cô mở một chai nước, mỉm cười: "Và, người đó chính là tôi."
Phùng Kiêu: "......"
Ờ, đứng yên nghe anh khoác lác đây!
“Em thấy đó, trùng hợp quá trời luôn, anh cũng mới học bắn súng y như em luôn, em xem có phải chúng ta là duyên trời định không?” anh dựa vào trên bàn, nói tiếp"Haiiiz, nghe cha anh nói, hôm qua bọn họ đã định ngày đính hôn rồi?”
không đề cập tới ngày hôm qua thì thôi, nhắc tới ngày hôm qua, Bạch Khởi La nhíu mày:
"anh còn không biết xấu hổ dám nhắc đến ngày hôm qua? Hôm qua không phải anh nói sẽ gọi điện thoại sao? Có gọi sao? anh thấy tôi dễ ăn hiếp lắm đúng không?”
Chuyện này không nhắc đến thì cô đã quên mất rồi, nhắc tới liền muốn đánh người.
Bạch Khởi La nắm quả đấm, cảm thấy mình có chút ngứa tay.
Phùng Kiêu lập tức nói: "Tôi muốn giải thích, tôi bị oan, tôi thực sự có gọi mà. Mới reo có một tiếng là đã có người nhận, là ba em nhận điện thoại đó. Lúc ấy tôi sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức ném luôn cái điện thoại, sau đó làm sao tôi dám gọi lại chứ? Đây không phải là muốn chết sao? Nhưng có chuyện này tôi nên làm sáng tỏ, tuy rằng không gọi lại, nhưng tôi có tìm hiểu tin tức cho em nha. Chúng ta đã hứa chia sẻ tin tức với nhau rồi, tôi đâu gài bẫy em làm chi.”
Bạch Khởi La cười lạnh, " Được, vậy anh nói đi!"
Phùng Kiêu: "Tôi thấy em, nhìn cũng không muốn nhìn Bát phu nhân gì đó nhà em, đây không phải là tôi đang tận tâm tận lực trút giận thay em sao? Kỳ thật, hôm đó Bát phu nhân vừa đến gần tôi, tôi đãcảm thấy cô ta rất quen.
"Hừ, còn rất quen, chiêu này cũ quá rồi anh bạn. Nếu anh thích cô ta, cứ tận tình mà xông tới đi. Tôi không ngại, đúng dịp tôi còn chưa có lý do gì để từ hôn đây." Tuy Bạch Khởi La đang mỉm cười, nhưng Phùng Kiêu lại rất yêu quý mạng sống của chính mình, anh lập tức nói ngay: “Tôi đâu có mù đâu mà coi trọng cô ta chứ. Tuy nói Phùng lão ngũ tôi không là chính nhân quân tử gì, nhưng không bao giờ làm loại chuyện thế này? Với lại, có ai làm con gái như em không? Còn cổ động chồng chưa cưới của mình đicướp vợ bé của cha ruột mình, đúng là uổng công nuôi con bé lưu manh như em mà.”
Bạch Khởi La nắm quả đấm, " anh nói nhiều quá, có muốn nói tiếp hay không!"
Phùng Kiêu: "Hôm qua lúc em đang ở trên lầu đếm tiền, không phải tôi đang ở dưới lầu để bị khinh bỉ sao? Bát phu nhân nhà em liền õng ẹo đi tới. không nói chuyện khác, chỉ riêng việc cô ta bước xuống lầu đã làm nhóm người đi chung với ba tôi kinh hoàng. Trong lúc đó, Lương bát thúc của tôi còn buột miệng gọi ‘Tiểu Phượng tiên’. Sau đó tôi ngồi ngẫm lại, sao tôi lại cảm thấy Tiểu Phượng tiên mà bọn họ nói chính là cô đào nổi tiếng mấy năm trước ở Phụng Thiên Hứa Phượng Di. Hứa Phượng Di, Hứa Giai Di, có cảm thấy thú vị không?”
Bạch Khởi La rất giỏi về nắm bắt trọng điểm.
"Ngay cả khuê danh của cô ta anh cũng biết luôn nhỉ." cô như cười như không, mang theo mấy phần nguy hiểm.
Phùng Kiêu: "Hôm đó lúc mới gặp, cô ta đã tự giới thiệu tên cô ta như thế, trí nhớ tôi quá tốt nên đành chịu thôi.”
anh nghiêng tới trước vài phần, cách cô rất gần, mởi mỉm cười hỏi: "Em có muốn nghe thêm tin tức hay không đây? Hay tôi không nói nữa nhỉ? Tối qua tôi thức suốt đêm để uống rượu với Lương bát thúc mới nghe được cái tin này đó.”
Bạch Khởi La dùng ngón tay đâm đâm lên bờ vai của anh: “anh nói chuyện thì cứ nói, bại tướng dưới tay tôi thì đừng có đứng quá gần tôi, không xứng."
Phùng Kiêu: "......Là tôi nhường em thôi mà?
Bạch Khởi La cầm súng lên, "Vậy đến đấu tiếp nhỉ? Ha ha! Bại tướng thì nhận đại đi, mạnh miệng làm gì.”
Phùng Kiêu: "Nếu em không muốn nghe, thì tôi..." Giả vờ xoay người muốn đi.
Bạch Khởi La lập tức giữ chặt tay áo của anh lại, Phùng Kiêu lập tức bật cười, "Vậy xem như nể mặt em vậy.”
Bạch Khởi La cảm thấy, nếu quả như thật sự bị buộc kết hôn cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này, một ngày nào đó có lẽ cô sẽ mang tiếng góa chồng.
không đánh chết anh ta, thì thực sự quá có lỗi với bản thân đã phải chịu đựng anh ta.
Cũng may, Phùng Kiêu rất nhanh lại xoay vào chính đề: "Lúc Tiểu Phượng tiên còn nổi tiếng, tôi chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, khi đó mẹ tôi còn sống, lúc đấy không phải bà ấy canh chừng tôi cực chặt chẽ sao? Cho nên bản thân tôi không biết về cô ấy nhiều lắm. Nhưng nghe nói không ít quan lại quyền quý ở thành Phụng Thiên đều là khách quen trên giường cô ta. Mấy … Chú, bác của tôi, ba tôi, khụ, khụ người này cho qua đi. Nhưng bọn họ vẫn không phải là người nổi tiếng nhất. Người nổi tiếng thứ nhất chính là Lục đại soái, người còn lại chính là người anh em của tôi, Lục thiếu soái."
Bạch Khởi La mở to hai mắt, khó tin, nhưng cũng không ngắt lời Phùng Kiêu, chờ anh nói tiếp.
"Tiểu Phượng tiên là vì bị đại soái phát hiện cô ta câu dẫn thiếu soái, nên mới bị ông ta đập chết. Tôi thấy dáng dấp giống, họ tên cũng gần giống, nói không chừng Bát phu nhân nhà em cùng Tiểu Phượng tiên Hứa Phượng Di là hai chị em. Nếu như thế thì mọi chuyện trở nên thú vị hơn nhiều rồi, ba em năm xưa không phải không từng gặp qua Tiểu Phượng tiên, chẳng lẽ ông ấy không thấy bộ dạng của bọn họ giống nhau như đúc sao? Còn dì nhỏ của em nữa, năm xưa chồng trước của dì ấy cũng từng tằng tịu với Tiểu Phượng tiên mà? Chẳng lẽ cô ấy không nhận ra mặt của Tiểu Phượng tiên? Ngoài ra còn chị cả nữa…”
Phùng Kiêu xề gần
Bạch Khởi La, nhìn về phía Lục Mỹ Lệ: "Em nói xem, chẳng lẽ chị cả có thể khôngnhận ra người phụ nữ từng câu dẫn cha chị ấy cùng em trai chị ấy sao? Tối hôm qua tôi đã xác thực qua, Hứa Giai Di cùng Hứa Phượng Di có bộ dạng giống nhau như đúc. Em nói, có phải câu chuyện càng ngày càng trở nên thú vị hơn rồi không?”
Bạch Khởi La trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Phùng Kiêu: "Tất cả mọi người bọn họ hi vừa gặp Bát phu nhân Hứa Giai Di đều biết ít nhất có tám chín phần mười là cô ta chắc chắn có quan hệ gì đó với Tiểu Phượng tiên, nhưng cố tình không nói. Thậm chí còn đang gạt em, thú vị không? Mặc dù không biết trong đó có nội tình gì, nhưng tôi cảm thấy, sự tình thật không đơn giản."
"Chuyện này, anh coi như chưa từng nói tôi nghe." Giọng của Bạch Khởi La rất nhẹ.
Phùng Kiêu: "Vậy em hôn tôi một cái, tôi sẽ hứa với em.”
Bạch Khởi La lập tức nổi giận đùng đùng, vung chân đạp tới, trên cái quần trắng tinh của Phùng Kiêu lập tức xuất hiện một dấu chân.
anh bật cười ha hả, "Đánh là thân mắng là yêu, em muốn hôn tôi thật rồi, thực đáng giá mà!”
Bạch Khởi La trợn trắng mắt: "anh câm miệng ngay."
Phùng Kiêu cười đủ, nói: "Được rồi. Em thoải mái đi, ngừng quan tâm chuyện đó nữa, đi bước nào tính bước đấy. Kỳ thật lúc đầu tôi đã cảm thấy ba em vì một người đàn bà mà đưa em ra nước ngoài thì có gì đó sai sai, hiện tại xem ra, thì ra thực sự có ẩn tình.”
anh hảo tâm nhắc nhở: "Đừng vì một người đàn bà không đáng giá mà tranh đấu với cha ruột của mình, không đáng đâu."
Bạch Khởi La nghiêng đầu nhìn anh, nhìn hơn nữa ngày, chậm rãi nói: "Phùng Kiêu, tôi đột nhiên cảm thấy, con người anh hình như có chút thú vị."
Phùng Kiêu nghiêm trang sửa đúng: "Tôi cực kì thú vị, em cứ từ từ khai quật con người tôi đi, cam đoan tràn đầy kinh hỉ."
"Ngừng!"
Bạch Khởi La liếc một cái, dẫn đầu đi về hướng Lục Mỹ Lệ.
"Các em chơi xong rồi à." Lục Mỹ Lệ không đợi cô đi đến liền đứng dậy nở nụ cười: "Vừa rồi chị còn nóivới Tiến Minh. thật sự trong thiên hạ này, sao có người hợp tâm hợp ý, hợp từ dáng vóc đến tính cách như hai em vậy chứ. Nhìn sao cũng thấy hai đứa xứng ơi là xứng. Ai thua ai thắng đây?"
Bọn họ từ xa nhìn sang có thể thấy được dáng vẻ thân mật hỗ động của hai người, cực kì ăn ý nhau.
Lúc này Phùng Kiêu cũng bước đến, anh tùy ý ngồi ở bên cạnh Từ Tiến Minh, cười nói: "Tất nhiên là vợ của em rồi, vợ của em không gì không làm được. Vợ em rất xuất sắc, thiên tư hơn người, bách phát bách trúng. Ai, Tiến Minh, cậu giúp anh đây tuyên truyền với mấy ông anh của chúng ta là, sau này anhđây có núi dựa rồi nhé, về sau các người ai dám chọc tới anh, thì vợ của anh sẽ cho các người biết làm người thì phải như thế nào.”
Từ Tiến Minh cười ôn hòa, liếc mắt nhìn Bạch Khởi La sau đó chuyển tầm mắt rất nhanh: "Bọn tôi sao dám chạm gì vào anh chứ? Vợ của anh lợi hại đến mức nào không phải mọi người đều đã sớm biết sao?"
Phùng Kiêu: "Vậy thì không giống rồi, vợ của anh đây không chỉ lợi hại về quyền cước, mà tài bắn súng cũng cực kì lợi hại nha! Chúng ta thực sự phải ngưỡng mộ cô ấy, tính anh đây không thích khoa trương đâu, nhưng tất nhiên cũng không thể để tài năng của vợ anh bị nói giảm đi. Tài năng của A La nhà anhnhiều đến nỗi không thể kể hết, chuyện này sao lại để ở trong lòng chứ, quá lợi hại nên anh đây mới khen thôi.”
Bạch Khởi La: ".................."
"Được rồi được rồi, biết vợ cậu lợi hại rồi, Tiến Minh còn dám không biết sao? Đều là người ở cái đất Bắc Bình này. đi thôi, chị có đặt trước một nhà hàng Pháp, cùng nhau nếm thử nhé?"
"Vợ của em hình như không thích ăn cơm Tây đâu!" Phùng Kiêu lại lên tiếng.
Bạch Khởi La: "............Chị họ, chị đừng để ý đến anh ta."
Phùng Kiêu nhún nhún vai, đi theo.
Bốn người rời khỏi trường tập bắn, Phùng Kiêu gallant mở cửa xe giúp Bạch Khởi La: "Mời tiểu thư xinh đẹp.”
Vừa dứt lời, đuôi mắt của anh dường như liếc thấy một tia phản quang, không chút do dự, anh ôm cổ Bạch Khởi La, nhào sang một bên..."Phằng!"
Tiếng súng vang lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các ngươi đoán xem, Phùng Kiêu có biết Từ Tiến Minh đã từng đến Bạch gia cầu hôn hay không? Hắc hắc hắc!