Editor: Typard
Beta-er: Hằng Lê
Vận số gần đây của Chương Cảnh trưởng cực kỳ tệ!
Tệ đến mức nào? Buổi chiều sòng bạc bị người ta gây rối, buổi tối bị đánh vào bệnh viện. Nếu là người bình thường, gã sẽ băm thành tám khúc làm mồi cho cá. Nhưng nguyên nhân khiến gã xui xẻo hết lần này đến lần khác như vậy lại là người nhà họ Bạch.
Đúng là... chỉ có thể nuốt răng gãy và máu vào lòng.
Mà càng làm cho gã tức giận là, người ngoài lại không cảm thấy là người nhà họ Bạch sai, chỉ cảm thấy gã bị xui xẻo!
Trong lòng Chương Cảnh trưởng âm u nghĩ, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, đợi đến mấy ngày nữa gã sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần, bất kể là con đàn bà ngu xuẩn Trần Mạn Du, hay là người nhà họ Bạch. Gã đã bày mưu tính kế hoàn hảo, ngày tân hôn đó, lạy thiên địa xong sẽ sắp xếp người bắt Trần Mạn Du đi, đến lúc đó trực tiếp mang người bắt được đến Thiên Tân, chỉ cần hãm hại tên ngu xuẩn nhà họ Tạ kia, gã sẽ có lý do ra tay với sản nghiệp nhà họ Tạ ở Bắc Bình.
Nhà họ Tạ là thế gia vọng tộc ở Thiên Tân vệ, sản nghiệp phong phú, nếu Trần Mạn Du bị “Tạ lão Nhị” xâm phạm, vậy thì bọn họ đi Thiên Tân vệ làm khó dễ, cũng có thể lột một lớp da của nhà họ Tạ. Lợi ích trong đó, có thể tưởng tượng được.
Rồi sau đó gã sẽ không so đo việc Trần Mạn Du thất thân, vẫn đối xử tốt với cô ta như cũ, như thế tất nhiên Trần Mạn Du cũng cảm động. Phải biết Trần Mạn Du chỉ là hạng đàn bà con gái, nhưng lúc cô ta lấy chồng thì nhà họ Trần vẫn còn giàu mạnh, đồ cưới của cô ta cũng phong phú. Sau đó cô ta lại lấy chồng thêm bốn lần nữa, tài sản trong tay khiến người ta đỏ mắt. Nếu tính kĩ Chương Cảnh trưởng tự nhận cẩn thận mưu đồ nhiều năm như vậy, cũng chưa chắc có tiền tài và tư sản bằng được cô ta. Mà đợi đến lúc sáp nhập tư sản của Trần Mạn Du vào danh nghĩa của mình, gã sẽ không bỏ qua cho con đàn bà kia, mặc kệ gã bóp tròn bóp dẹp, hẳn là cô ta cũng không dám ra ngoài nói tiếng nào.
Trừ hai chỗ tốt này, thì chính là nhà họ Bạch, bọn họ sẽ vì để gã đối xử tốt với Trần Mạn Du đã thất thân, mà không ly dị, tất nhiên sẽ cực kỳ nhượng bộ. Nhà họ Trần càng dễ nói, gia thế đã không lớn bằng lúc trước, cho dù vắt sạch cũng chỉ nặn được chút xíu mỡ. Nhưng nhà họ Bạch lại khác, Bạch Tu Nhiên là một thần tài kiếm tiền, rất bảo vệ Trần Mạn Du, nếu có thể nghiêng về phía gã thì lợi ích trong đó, càng không đếm xuể, không thể đo lường.
Nghĩ đến đây, Chương Cảnh trưởng hết sức hài lòng. Cũng chỉ có nghĩ tới những chuyện này, gã mới có thể thoải mái một chút, không đến nỗi vì mình bị quấn thành xác ướp mà căm ghét con đàn bà ngu đần như heo Trần Mạn Du kia.
“Lão Chương!” Chương Cảnh trưởng đang mưu tính, thì thấy cửa phòng được đẩy ra, ngoài cửa cô gáitoàn thân mặc sườn xám tinh xảo không phải ai khác, chính là Trần Mạn Du.
Hôm nay Trần Mạn Du mặc đồ thanh nhã màu xanh da trời, tóc búi cẩn thận, ngay cả trang điểm cũng điềm đạm hơn, tương đối ôn nhu uyển chuyển, cô xách hộp thức ăn vào phòng, ôn nhu: “Hôm nay thân thể có khỏe hơn không?”
Chương Cảnh trưởng đè không vui trong lòng xuống, ôn hòa: “Sao em lại đến?”
Trần Mạn Du liếc gã một cái, dịu dàng: “Xem anh nói gì vậy, anh bị thương thành dạng này, em khôngtới chăm sóc anh, thì ai chăm sóc anh đây?”
cô đặt hộp thức ăn xuống, lại nói: “Bác sĩ nói, dù anh không bị thương nặng, nhưng phải kiêng ăn, không thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ. Em đặc biệt bảo vú Ngô nấu cháo trắng cho anh.”
cô ngồi ở trước giường, nhẹ nhàng khuấy cái muỗng, mỉm cười: “Đến đây, em đút cho anh.”
Chương Cảnh trưởng: “không cần...”
Trần Mạn Du lập tức rơi lệ, cô nhẹ giọng: “Nhất định là anh đang trách em, nếu không phải vì em, anhcũng sẽ không đến dự tiệc nhà họ Bạch; nếu không đi dự tiệc nhà họ Bạch, anh cũng sẽ không gặp phải chuyện anh rể đánh đứa nhỏ; nếu không phải anh gặp anh rể đánh đứa nhỏ, anh cũng sẽ không bất ngờ ngã xuống mà bị thương. Đều là em sai, tất cả đều là em sai...”
Chương Cảnh trưởng tức giận thở mạnh, nhưng nếu để gã nói trắng ra là người nhà họ cố ý, thì gã lại không nói thành lời!
Trong lúc nhất thời kìm nén đến mặt bỏ bừng, rất tức!
Nhưng bất kể gã kiềm nén đến đỏ bao nhiêu, bị bọc như xác ướp, nhìn chỗ nào ra được?
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Mạn Du lập tức quay đầu: “Ủa? Là A La và tiểu Ngũ tử à!”
cô cười dịu dàng, ôn nhu: “Sao các con lại tới?”
Nhìn ra phía sau, thấy mấy chục người của cục cảnh sát, mặt tối thui.
Bạch Khởi La giòn giã: “Dù sao dượng rể bị thương ở nhà họ Bạch tụi con, sao tụi con có thể khôngquan tâm được? Chứ đừng nói tới chúng ta còn là thân thích! À đúng rồi, vừa rồi con ở dưới lầu gặp bọn họ đến thăm bệnh, nên dẫn mọi người cùng tới.”
Mọi người thấy Chương cảnh trưởng bị quấn thành như vậy, sợ hết hồn: “Trời ơi, Cảnh trưởng, ngài bị thương nặng như vậy sao?”
Chương Cảnh trưởng uy nghiêm: “Tàm tạm, không đáng là bao. Nhưng Mạn Du không yên tâm, nên bác sĩ mới quấn kín một chút.”
Trong lòng mọi người: Đây không phải là kín, mà là quá kín rồi.
Phùng Kiêu cười nhắc nhở: “Dì nhỏ, cũng không thể để mọi người đứng ở hành lang nha.”
“À đúng đúng, mọi người mau vào đây ngồi. Ôi, cậu xem các cậu đó, tới thì được rồi, mang nhiều đồ thế làm gì.” Trần Mạn Du mời đoàn người vào, nói: “Mau ngồi đi.”
Trong phòng lập tức đông nghìn nghịt, giống như đàn kiến.
“Cảm ơn Cảnh trưởng phu nhân.”
Trần Mạn Du dịu dàng: “Nhìn các cậu xem, gọi kiểu gì vậy. Các cậu cũng theo lão Chương vào sinh ra tử, mọi người đều là anh em, kêu Cảnh trưởng phu nhân không khỏi quá lạnh nhạt. Từ nay về sau cứ gọi tôi là chị dâu. Nếu không tôi sẽ tức giận. anh nói đúng không?”
nói tới đây, Trần Mạn Du quay đầu hỏi một tiếng, Chương Cảnh trưởng nhếch miệng, ừ một tiếng.
Cho dù bất mãn trong lòng, nhưng cũng không tiện lộ ra quá mức trước khi cưới.
Con đàn bà ngu xuẩn Trần Mạn Du này, đúng là khiến người ta coi thường!
Chương Cảnh trưởng là ai, người đi theo gã sao mà không biết, nhưng lúc này cũng không vứt mặt mũi của Trần Mạn Du, cũng cười mang theo mấy phần lúng túng: “Chị dâu.”
Trần Mạn Du đáp một tiếng, mỉm cười: “Tôi đi lấy trái cây cho các cậu.”
Phó Cảnh trưởng dẫn đầu, vội cản: “Chị dâu đừng khách sáo, chúng tôi đều đã ăn cơm rồi mới tới, ăn không trôi đâu.”
Cảnh trưởng phu nhân mới nhiệt tình ôn nhu như vậy, lại khiến bọn họ không biết nói thế nào cho phải, hơn nữa rõ ràng Cảnh trưởng không muốn gặp bọn họ, mọi người dứt khoát đưa tiền rồi đi.
hắn suy nghĩ một chút, móc bao tiền lì xì ra, nói: "Đây là một chút tâm ý của tôi và các anh em, phía trên là tôi, phía dưới là các anh em cùng nhau góp chút lòng thành, cái này..."
Đặc điểm lớn nhất của gã Chương Cảnh trưởng này chính là tham tiền, một giọt nước cũng không lọt, ngay cả bọn họ cũng không buông tha. Coi như là mổ bụng, cũng phải lột một lớp mỡ thăm bệnh này từ bọn họ. Nhất quyết không tha, vì vậy lần này bọn họ cũng chỉ có thể đau khổ chuẩn bị tiền.
Mà Phó Cảnh trưởng như hắn, lại phải nhiều hơn người ngoài không ít.
Nhưng khi hắn vừa móc tiền ra, thì thấy sắc mặt Trần Mạn Du lập tức lạnh xuống, cô nặng nề hừ mộttiếng, nói: "Mau cất tiền ngay!"
Chương Cảnh trưởng: "!!!"
Trần Mạn Du: "Các cậu làm gì vậy! Xem lão Chương là ai? anh ấy là Cảnh trưởng, kiếm nhiều hơn các cậu biết bao nhiêu. Sao còn có thể lấy tiền của các cậu?"
Chương Cảnh trưởng: "!!!"
Bạch Khởi La ở bên cạnh cười híp mắt bổ sung: "Dì nhỏ của tôi nói đúng, dượng rể luôn là tấm gương thanh liêm, quan tâm cấp dưới, tất nhiên sẽ không nhận tiền của các anh. Với lại, chẳng lẽ dượng rể tôi còn thiếu chút tiền kia của các anh sao?"
Chương Cảnh trưởng cảm thấy mình có chút khó thở, ánh mắt gã nhìn chằm chằm hai bao tiền lì xì đỏ chót kia, liếc mắt thôi cũng đủ ước lượng bên trong có ít nhất một ngàn khối!
Ánh mắt thèm khát nham hiểm của ra nhìn mãi không dời nổi mắt!
“Tấm lòng của các anh em sao mình có thể phụ được, anh thấy..." Chương Cảnh trưởng mới nói phân nửa.
Phùng Kiêu đã đặt mông ngồi ở mép giường, anh thấu hiểu vỗ lên vai Chương Cảnh trưởng, nói cực kì có thâm ý: "Tôi biết tâm tư của dượng mà."
anh quay đầu: "Cháu thấy, dì còn chưa hiểu hết tâm tư dượng rể đâu. Vẫn là đàn ông càng hiểu đàn ông. Các anh em tới đã tới rồi, hơn nữa mọi người đều mang tấm lòng đến, nếu không nhận lấy, khôngphải phụ lòng của mọi người sao?"
Chương Cảnh trưởng lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng! Chính là ý này!"
Mọi người yên lặng gật đầu, à à.
Phùng Kiêu tiếp tục: "Đến đây, tôi làm chủ nhận giúp dượng rể cho!”
Phùng Kiêu đứng dậy rút bao lì xì trong tay Phó Cảnh trưởng ra, anh quay đầu nhìn về phía Chương Cảnh trưởng, cả hai đều nhìn nhau cười.
Nhưng khi xác ướp cười lên thật là vừa quỷ dị vừa kinh khủng, Phùng Kiêu cũng không giao bao lì xì cho Chương Cảnh trưởng, mà lại là trực tiếp rút tiền ra, đứng đếm ngay trước mọi người.
Mọi người: Mẹ kiếp! Gã kì quái này ở đâu chui lên thế?
Phùng Kiêu đếm xong, quay đầu lại nói: "Dượng rể, tổng cộng một ngàn."
Chương Cảnh trưởng hơi híp mắt, kiểm tra lại một cái, cảm thấy số tiền này cũng tàm tạm, coi như bọn họ biết điều.
"Lòng thành của mọi người, tôi sẽ nhận."
Phùng Kiêu mỉm cười: "Thấy chưa, dượng rể đã nhận lòng thành của mọi người rồi, mọi người có thể yên tâm!"
anh chỉnh sửa tiền một chút, xoay lại đưa cho Phó Cảnh trưởng: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, vừa rồi dượng rể có nói đã nhận tấm lòng thành của các anh. Còn đây là thứ mà Chương Cảnh trưởng đáp lại tấm lòng của các anh. Đây, đây, mấy anh em cầm tiền này đi mua chút đồ ăn đi!"
Mọi người: "!!!"
Chương Cảnh trưởng ngơ ngẩn không tin nổi: "Chờ một chút, chờ..."
Phùng Kiêu như vừa chợt hiểu: "À à, đúng rồi, xem tôi này! Sao có thể xử lý chuyện này như vậy! thậtđúng là mất mặt mà."
anh quay đầu đi đến vách tường bên cạnh, lập tức tìm được quần áo của Chương Cảnh trưởng, thuận tay móc bóp da của gã ra.
Cuối cùng Chương Cảnh trưởng yên tâm lại, bây giờ mới đúng! Nên để tiền của tôi vào trong đó!
Phùng Kiêu lấy tất cả tiền trong bóp da ra đếm, không thể không nói, Chương Cảnh trưởng mang theo người tương đối không ít, lại có ba trăm khối.
Phùng Kiêu rút tiền ra, cùng bỏ vào một ngàn vừa rồi kia, lúc này mới đưa cho Phó Cảnh trưởng: "Đây đây đây. Dượng rể là Cảnh trưởng, các anh cho một ngàn, nếu dượng chỉ có thể đáp lại một ngàn, đây không phải là đánh vào mặt dượng hay sao? Nào có chuyện như thế! không ổn, hết sức không ổn! Đây là một ngàn ba, đến đây, người anh em, anh cầm đi. Trở về phân cho các anh em mua một phần đồ ăn sáng, tuy nói một ngàn này ba cũng không nhiều, nhưng dù sao cũng là một chút tâm ý của Cảnh trưởng các anh! Mọi người đừng bao giờ chê ít nhé. không lấy chính là xem thường Cảnh trưởng của các anh!"
Lúc này mọi người đã thật sự không dám nhìn sắc mặt của Chương Cảnh trưởng nữa, có điều... À, thậtra thì cũng không thể nào nhìn thấy sắc mặt được, vì đã được quấn băng kín như thế cơ mà!
Phùng Kiêu nghiêm túc: "Các anh xem thường Cảnh trưởng của các anh đúng không!"
Phó Cảnh trưởng: "...... không phải!"
Đội trưởng mập đi theo sau lưng Phó Cảnh trưởng:... Cả cái nhà này hình như không biết giá của mộtbữa điểm tâm sáng là bao nhiêu à?
"Cầm đi, cầm đi, dượng rể, vẫn là tôi hiểu ý ngài nhất đúng không ?" Phùng Kiêu mỉm cười, Chương Cảnh trưởng đã giận đến mức không thể nói thành lời. Gã tức nhìn như con cóc, phập phà phập phồng!
"Nhìn dượng rể cảm động kìa, chỉ có tôi mới biết tâm tư của dượng rể nghĩ thế nào thôi."
Phó Cảnh trưởng: "......"
một đám cảnh sát: "......"
Đây tuyệt đối tuyệt đối không phải cảm động!
Bạch Khởi La đi vào trong đứng một chút, mắt nhìn thấy Phùng Kiêu lại all kill lần nữa, loại người ăn chơi phong lưu như anh mà lại luôn có thể all kill tất cả đàn ông trong phòng này hay ở bất kỳ trường hợp nào, lại là vị hôn phu của cô, ánh mắt ba cô quả nhiên quá chất mà!
cô nhìn lướt qua Chương cảnh trưởng, suy đoán khả năng Chương cảnh trưởng có thể bị tức chết hay không?
Nhìn lướt qua, cũng có thể lắm chứ!
Phùng Kiêu: "Các người mau..."
"Chờ một chút!" Trần Mạn Du lên tiếng: "một ngàn ba thì sao coi được chứ!"
cô quay đầu mở chiếc ví da nhỏ tinh xảo lóe sáng của mình ra, xoạt xoạt móc ra thêm bảy trăm, đặt chung một chỗ: "Mới ba trăm, không phải đánh vào mặt lão Chương nhà tôi sao? Dù sao tôi cùng lão Chương là người một nhà, tiền này tôi cho."
"không..." Chương Cảnh trưởng đang hấp hối kinh hoảng ngồi dậy.
Bạch Khởi La đưa tay đè người lại, mỉm cười: "Dượng rể không cần khách sáo!"
Trần Mạn Du kín đáo đưa tổng cộng hai ngàn đồng cho Phó Cảnh trưởng: "Được rồi, được rồi, đều cầm lấy đi, mua chút đồ ăn sáng!"
Đồ ăn sáng, lại là đồ ăn sáng!
Phó Cảnh trưởng yên lặng nhận lấy tiền, trong lòng có chút huyễn hoặc, không biết tại sao, hành động này của Trần Mạn Du lại khiến bọn họ có một loại ảo giác Cảnh trưởng đang được bao nuôi.
Cho nên mới nói, tìm một người phụ nữ có tiền quan trọng đến nhường nào!
Cảnh trưởng của bọn họ... Đào được mỏ vàng rồi!
Trần Mạn Du cảm thán: "Từ nay trở về sau, các anh cũng săn sóc Cảnh trưởng của các anh cho thật tốt, vận khí của Cảnh trưởng các anh gần đây thật sự không tốt."
Trần Mạn Du lo lắng, nhìn như sắp khóc!
một đám cảnh sát: Nhìn xem gã Cảnh trưởng đê tiện kia của chúng ta tìm được một người phụ nữ tốt biết bao!
Bạch Khởi La nhẹ nhàng nắm bờ vai Trần Mạn Du, nhỏ giọng: "Dì đừng lo lắng, dượng rể nhất định sẽgặp dữ hóa lành."
nói xong, Bạch Khởi La đưa tay vỗ mạnh lên vai Chương Cảnh trưởng, nói: "Dượng rể, từ nay về sau dượng không thể làm dì đau lòng vì dượng, nếu không, cháu gái này là người đầu tiên không chấp nhận!"
Chương Cảnh trưởng bị cô vỗ thiếu chút nữa không thở nổi, cô gái này có bàn tay gấu sao!
Chương Cảnh trưởng miễn cưỡng ngồi dậy: "Con đừng vỗ..."
Bạch Khởi La: "Dượng rể..."
"Cẩn thận!" Đột nhiên Phùng Kiêu liền ôm lấy Bạch Khởi La, nhào sang bên cạnh...... "Pằng!"
một tiếng súng vang lên.
"A a a a a!"
Chương Cảnh trưởng phát ra tiếng thét chói tai như gà tây.
Bạch Khởi La ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy cánh tay gã bị súng bắn trúng.
A La: "......"
Trời đất chứng giám, lần này thực sự là ngoài ý muốn!
"Pằng! Pằng!"
Phùng Kiêu ôm Bạch Khởi La vào lòng trốn vào sát cạnh giường, đám cảnh sát lúc này đã gào khóc rối loạn.
Có người dũng cảm đã bắt đầu bắn trả, hiện trường lúc này giống như cái chợ cá, nên không ai quan tâm đến Chương Cảnh trưởng.
Người có mắt đều nhìn ra được, có người muốn giết Bạch tiểu thư!
Mà giải thưởng cao ngất ngưỡng của Bạch gia vẫn còn dán khắp mọi nơi đó!
Nên hiện tại cái bọn họ nhìn thấy không phải là nghi phạm, mà là tiền giấy sáng bóng đó!
Trong phòng nhiều người nên không tiện cho mọi người phát huy, nên hầu hết mọi người đều xông thẳng ra ngoài, hiện trường loạn thành một nùi.
Phùng Kiêu kêu: "Dì, dì cách A La xa một chút sẽ an toàn hơn!"
Trần Mạn Du lập tức hiểu ngay, chạy sang chỗ khác núp.
hiện trường hỗn loạn khiến người ta hoảng hốt, nhưng thời khắc như vậy cũng không kéo dài lâu lắm. không lâu sau, tất cả đã bình tĩnh trở lại.
Đánh chịu thôi, cảnh sát quá nhiều!
Phùng Kiêu ôm Bạch Khởi La, vỗ về cô hỏi: "Sao rồi?"
Bạch Khởi La khẽ gật đầu, cô ngước mắt nhìn về phía Phùng Kiêu, chỉ thấy mặt mũi anh nghiêm túc, lúc này đã không còn nụ cười bất cần thường thấy. Mà thêm mấy phần nghiêm túc.
Quỷ xui ma khiến, cô đột nhiên nói: "Có phải đời trước anh thiếu nợ tôi không?"
Phùng Kiêu "Hả?" một tiếng, nhướng mày.
"Nếu không, sao mỗi lần tôi xảy ra chuyện, anh cũng có thể cứu tôi trong phút nguy hiểm nhất vậy!"
Phùng Kiêu mỉm cười: "Vậy em lấy thân báo đáp nhé?"
Bạch Khởi La trực tiếp trợn trắng mắt, "Cút sang một bên đi!"
"A a a a a..." Tiếng thét thảm thiết của con gà tây Chương Cảnh trưởng lại vang vọng khắp bên trong phòng lần nữa, Phó Cảnh trưởng vội vàng nói: "Cảnh trưởng, ngài không sao chứ?"
Gã quay đầu hét to: "Bác sĩ, bác sĩ mau đến xem..."
Bác sĩ nhanh chóng vào cửa, không lâu sau, Chương Cảnh trưởng bị đẩy tới phòng phẫu thuật.
Sau đó tất cả bình tĩnh lại, những người trong phòng trố mắt nhìn nhau.
Trần Mạn Du đột nhiên òa khóc, cô lấy khăn che mặt, bờ vai run rẩy kịch liệt, "Vận số của lão Chương, sao cứ xấu như vậy chứ! Mọi người nói xem sao lại xấu như vậy... Cả phòng đầy người, sao hết lần này tới lần khác là chỉ mình anh ấy bị bắn trúng chứ!"
Tiếng khóc nghẹn ngào đó, nghe thôi đã đủ biết cô ấy đã đau khổ đến chừng nào.
Mỹ nhân khóc nức nở như thế, thật khiến người ta đau lòng.
Phó Cảnh trưởng muốn an ủi chút gì đó, nhưng cuối cùng hóa thành một câu: "Chùa lần trước hai người lạy đó, tên là gì?" )))
Bờ vai Trần Mạn Du run rẩy càng thêm kịch liệt: "... Chùa Triêu Dương."
Phó Cảnh trưởng rất trịnh trọng gật đầu, nên đến đó nghiêm túc cúng kiếng rồi!
Đội trưởng mập chủ động dẫn người đuổi theo rất nhanh trở lại, hắn thở hồng hộc, nói: "Người tìm được rồi, có điều..."
hắn hơi cau mày, nói: "đã chết."
Phùng Kiêu lập tức: "Xảy ra chuyện gì!"
Gương mặt đội trưởng mập bối rối, nói: "Tất cả mọi người cùng nổ súng, cũng không biết ai có kỹ thuật bắn súng không giỏi, trực tiếp bắn chết..."
thật ra thì chuyện này thật không trách được bọn họ, ai biết sát thủ sẽ tới giết Bạch Khởi La vào lúc này, mà hiện trường có chừng ba mươi bốn mươi cảnh sát. Đây không phải là Độc cô Cầu Tử (*) sao? Ai lại không muốn thừa cơ hội này bắt người nhận tiền chứ.
(đoạn này nghĩa là: tự mình đi vào chỗ chết, nhưng do tác giả cố tình viết kiểu mượn nhân vật Độc côCầu Bại (1 nhân vật võ hiệp cực nổi tiếng) nên mình giữ nguyên tác để giữ độ hài hước mà tác giả muốn nói)
Mọi người cũng quá dũng mãnh, kết quả nhất thời lỡ tay, giết chết sát thủ!
Phùng Kiêu VS Bạch Khởi La: "..."
Phùng Kiêu: "Chết cũng không sao, hẳn là kẻ đích thân hạ thủ cũng không phải chủ mưu. Đầu tiên các anh kiểm tra xem trên người hắn có vết thương cũ do đạn bắn hay không, nếu không có thì không phải cùng một người lần trước. Ngoài ra phải tìm được thân phận người này. Tôi tin rằng nhất định vẫn còn chủ mưu sai khiến ở phía sau. Tóm lại tìm được một sát thủ cũng không phải mục đích cuối cùng, người giật dây mới là cực kỳ quan trọng. Tôi nghĩ rằng ý của cha vợ đại nhân cũng giống như thế."
"Đúng, đúng, đúng, Phùng công tử nói đúng."
"Tiểu Ngũ, dì thấy, hay là con mang A La trở về nhà họ Bạch đi? Có người muốn giết A La, tóm lại đây không phải chuyện nhỏ, các con cũng không thể đi lơ ngơ để làm mục tiêu sống cho người ta ngắm bắn được. Các con có thể tránh được một lần, hai lần, nhưng chưa chắc lần nào cũng có thể tránh khỏi. Hay là trở về trước, chuyện bên này, các con không cần quan tâm." Lúc này Trần Mạn Du đã buông khăn xuống, trên mặt không hề có nước mắt, cô thật sự lo lắng cho cháu gái, nói: "Nghe dì đi, trở về đi."
Đội trưởng mập lập tức nói: "Chúng tôi sẽ hộ tống hai người trở về."
Phùng Kiêu nhìn Bạch Khởi La một chút, sau đó nói: "Được!"
Hai người cũng không trì hoãn nữa, được một đám cảnh sát hộ tống rời đi.
Chẳng qua là chân trước bọn họ vào cửa, chân sau đã thấy xe cha cô cũng vào sân.
Ấn đường của Bạch Tu Nhiên nhíu chặt, cực kì nghiêm túc.
Nếu nói là lần đầu tiên vội vàng như sấm rung chớp giật, thì lần này chính là bình yên trước giông bão.
Bạch Tu Nhiên: "Làm phiền nâng tất cả tiền thưởng lên gấp bội cho tôi."
Lúc đi ngang qua đội trưởng mập, y trực tiếp dặn dò, nói xong liền vào cửa.
Đội trưởng mập: "........."
Mẹ ơi!
Có tiền thật tự do phóng khoáng!
hắn gần như không dám nghĩ gấp bội là bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy Bắc Bình sắp nổ tung rồi!
hắn cũng không dám trì hoãn, lập tức đáp: "Tôi trở về sẽ xử lý ngay đây."
Đoàn người đội trưởng mập nhanh chóng rời đi.
Bạch Khởi La nhẹ giọng: "Ba."
Bạch Tu Nhiên: "Mấy ngày sắp tới không nên đi ra ngoài."
Bạch Khởi La: "Cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn."
Ba người cùng vào cửa, Bạch Tu Nhiên hết lòng khuyên cô: "Ba biết trói buộc con như vậy cũng khôngtốt lắm, nhưng con cố kiên nhẫn chút được không? Ít thì cùng lắm là năm ba ngày, nhiều lắm là bảy tám ngày. Có lẽ đã đủ để có kết quả. Đến khi bắt được hung thủ, con muốn sao cũng được, nha?"
Bạch Khởi La nhướng mày: "Cha có chắc đúng như thế không?"
Bạch Tu Nhiên: "Cha đã nâng tiền thưởng lên gấp bội! Với số tiền thưởng hiện tại, thì đừng nói Bắc Bình, dù là Thượng Hải và Phụng Thiên cũng chưa từng có. không đến thời
gian một ngày, những tay thợ săn tiền thưởng trên toàn quốc nhất định sẽ đồng loạt đến Bắc Bình. Dám khi dễ con gái của Bạch Tu Nhiên ta, cũng phải nghĩ xem có cái mạng đó không."
Sau đó lại xoay sang chuyện khác, y lại mở miệng nói: "A La, coi như con tội nghiệp người cha già nua, đầu đã hai thứ tóc như cha có được không con? Nếu con có mệnh hệ gì, cha cũng không muốn sống nữa..."
nói tới đây, mắt rưng rưng ngấn lệ.
Bạch Khởi La vội vàng nói: " Được."
cô nhẹ giọng: "Cha, cha đừng đau lòng, con hứa với cha, được không?"
Bạch Tu Nhiên gật đầu: "Cha biết A La của cha luôn là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời nhất mà."
Vị cha già đầu đã hai thứ tóc nào đó vui vẻ gật đầu.
Phùng Kiêu ngồi ở một bên, mở miệng nói: "Cha vợ thưởng bao nhiêu tiền, thì con thưởng bấy nhiêu. Cha bảo họ tăng thêm gấp đôi tiền thưởng nữa đi, A La là hôn thê của con, ra tay liên tiếp như vậy, không chỉ là không nể mặt nhà họ Bạch, mà cũng không hề nể mặt nhà họ Phùng. Mặc dù cha con đãkhông còn là tướng soái chiếm cứ một phương, nhưng cũng không có nghĩa là nhà họ Phùng chúng con hoàn toàn sa sút. Nếu Phùng Kiêu con ngay cả vợ cũng không che chở được, thì còn có thể làm chuyện gì nên hồn."
Bạch Tu Nhiên hài lòng gật đầu, y mỉm cười nói: "Vậy mới là đàn ông."
Bạch Khởi La nhìn bên này một chút, nhìn bên kia một chút, đau lòng ôm đầu: "Con không thấy các người có bao nhiêu khí khái đàn ông, chỉ thấy các người lại đang khoe giàu!"
Phùng Kiêu cực kì nghiêm túc: "Chúng ta không cần khoe, vì vốn đã giàu."
Bạch Khởi La lườm anh một cái, hừ một tiếng, nói: "anh thì hay rồi."
Phùng Kiêu dựa vào ở trên ghế sa lon, nhìn cô cười ôn hòa, Bạch Khởi La khó hiểu cũng có chút đỏ mặt, cô lập tức hung hăng: "anh nhìn cái gì vậy!"
cô vụt đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi đi lên lầu thay đồ đây."
Nhắc tới quần áo, biểu tình của Bạch Tu Nhiên yên lặng thay đổi thêm lần nữa, mắt thấy Bạch Khởi La lên lầu, y hơi híp mắt, nhìn chăm chú vào Phùng Kiêu.
Nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống.
Phùng Kiêu là quỷ nhanh trí, anh lập tức nói: "Cha vợ, con có thể giải thích chuyện hôm qua."
anh đặt hai tay ở trên đầu gối, nghiêm túc: "không che giấu không cắt bớt, nghiêm túc giải thích, bảo đảm khiến ngài hài lòng."
Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Cậu không cần khẩn trương như vậy, tùy tiện nói một chút là được."
Y nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: "Tôi cho cậu thời gian ba tiếng, cậu có thể từ từ nói."
Phùng Kiêu: "......"
Đây đâu phải là tùy tiện nói đâu!
Thời khắc mấu chốt, Bạch Khởi La đã đi mà trở lại, cô nói: "Cha, đột nhiên con nghĩ đến một chuyện."
Bạch Tu Nhiên: "Sao vậy?"
Bạch Khởi La nghiêm túc: "Quà ạ!"
cô cười híp mắt: "Con vẫn chưa đưa quà con chuẩn bị cho ngài!"
cô mang theo khá nhiều lễ vật, vẫn chưa đưa cho ba cô!
Nhắc tới cái này, Bạch Tu Nhiên lập tức đứng dậy: "Đúng!"
Hết sức nôn nóng, chân y bước hơi vội, đợi đi tới đầu cầu thang, có vẻ rốt cuộc cũng nghĩ tới con rể tương lai cũng ở đây, nói: "Phùng Kiêu cùng tôi lên lầu xem một chút đi. Chẳng qua là A La cũng khôngmang quà gì cho cậu, cậu cũng đừng buồn quá."
Phùng Kiêu: "... không dám buồn đâu ạ!"
Cha vợ anh đang... Khoe khoang với anh?
Sở thích của đàn ông trung niên, thật là khiến người ta khó hiểu.
Bởi vì Bạch Tu Nhiên muốn khoe khoang, Phùng Kiêu lại có cơ hội bước vào phòng riêng của Bạch Khởi La, vừa vào cửa đã thấy một cái túi lớn.
Có lẽ là bởi vì Bạch Tu Nhiên trở về, mấy Di phu nhân cũng xuống lầu, thấy bọn họ tụ tập ở bên này, tất cả đều đi theo tới, cũng vây xem bên cạnh.
Bạch Khởi La lảm nhảm: "Vốn con muốn mang quà về cho ba, nhưng không cẩn thận nên đã mua quá nhiều, thật sự là không có cách nào mang được, cho nên gởi qua bưu điện về."
cô lấy một cái hộp hình vuông tinh xảo, đưa cho Bạch Tu Nhiên: "Ba, ba nhìn thử!"
trên mặt Bạch Tu Nhiên cố giữ tỉnh bơ, nhưng ánh mắt y lại bán đứng y, cực kì vui vẻ, trong mắt lóe ánh sao nhỏ.
Mở hộp ra, bên trong vẫn còn có một hộp khác, cái hộp tương đối mắc tiền mặt trên là mảnh vải nhung tơ vàng, y mở ra, ngạc nhiên mừng rỡ: "Là khuy măng sét (nút áo)!"
Bạch Khởi La gật đầu, vui vẻ: "Đúng rồi."
Bạch Tu Nhiên theo thứ tự mở từng cái hộp ra, đều là khuy măng sét cùng kiểu, màu sắc khác biệt, nhưng trong khiêm tốn lộ ra xa hoa.
Bạch Tu Nhiên tương đối thỏa mãn: "Ba rất thích, tốt lắm!"
Bạch Khởi La tiếp tục lục: "Còn gì nữa không nhỉ?"
cô lại móc ra một cái hộp: "Cái này là một bút máy bản số lượng hạn chế, ngài viết chữ nhiều, dùng tốt."
Bạch Tu Nhiên: "!!!!! Đẹp lắm!"
"Còn nữa! Con mua áo sơ mi cho cha nữa nè!" Bạch Khởi La lấy một cái hộp trong chồng hộp ra: "Con mua bảy màu, màu nào cũng rực rỡ chói lóa hết á. Hầu hết âu phục của cha đều là trắng đen u tối, điểm nhẹ chút màu sắc ở trong đó vừa vặn có thể thấy được sức sống của ngài. thật ra thì ba của con không già chút nào, vừa trẻ tuổi lại đẹp trai!"
Ba mươi lăm tuổi, chính là tuổi đẹp nhất của đàn ông!
cô mở một cái... Màu xanh lá cây!
"Ba xem, rất đẹp, rất tươi mát."
Phùng Kiêu nhìn áo sơ mi nào là màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, sờ mũi, không nói gì.
Rốt cuộc anh đã có thể chứng kiến bản hiện thực của màu sắc chiếc cầu vồng!
Có dám mang lương tâm ra nói, cái màu xanh lá cây đó có thể mặc đi ra ngoài hay không!
À đúng, màu xanh lá cây không phải là đáng sợ nhất, màu cam mới là đáng sợ nhất!!! (Typard: Cam xinh mà - 1 thanh niên cuồng cam cho hay.)
Các vị Di phu nhân bị sự thưởng thức thần kỳ này làm sợ ngây người! Hoá ra, quà ngày hôm qua thậtsự không phải là cố ý hành hạ bọn họ đâu!
Bạch Tu Nhiên cảm động muốn khóc: "Vẫn là con gái ba hiểu rõ ba nhất! Chọn màu sắc cũng đẹp mắt như vậy!"
Phùng Kiêu: "......"
"À, đây là một cái mũ phớt màu tím, do một bậc thầy thủ công nổi tiếng ở anh quốc làm ra, con xếp hàng đặt một năm mới được, cha nhìn thử xem có đẹp không?"
Đây là một chiếc mũ cực kì sang trọng! Nhưng mà... Màu tím á hả?
Bạch Tu Nhiên: "A La của chúng ta biết mua đồ ghê, tất cả mọi thứ đều rất hợp ý ba. thật là quá tốt!"
Quà mình mua mà được người khác yêu thích, tâm tình Bạch Khởi La đặc biệt tốt, cô thật vui vẻ: "Còn nữa! Con mua nhiều đồ cho ba lắm!"
Bạch Tu Nhiên liếc con rể một cái, đắc ý: "Có phải con gái tôi là cô gái tốt nhất trong thiên hạ không?"
Phùng Kiêu dứt khoát: "Dạ!"
Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Thằng nhóc cậu may mắn quá trời rồi!”
Phùng Kiêu đang muốn lên tiếng, thì thấy Bạch Khởi La cầm một cái túi ra: "Đây là túi con mua cho ba."
Bạch Tu Nhiên: "Ba đã sớm thích cái kiểu này!!!! Ánh mắt của A La chúng ta thật là quá tuyệt!"
Phùng Kiêu: "..............."
Mẹ tôi ơi!
Lúc này cuối cùng Phùng Kiêu cũng hiểu được thế nào là "Cưng chiều" trong truyền thuyết.
Mà anh cũng thật sự tin rằng, Bạch Tu Nhiên là cảm thấy anh không tệ mới có thể chọn anh làm con rể.
Dẫu sao, đây chính là đứa con gái cưng, mà chỉ trên trời mới có, dưới đất không thể có của bên nhà vợ!!!!!
"Phùng Kiêu, cậu cảm thấy, ngày mai tôi mặc cái áo sơ mi màu nào được hơn?"
Phùng Kiêu: "......"
Câu này, cháu không có cách nào trả lời được!
Mà đám màu sắc rực rỡ đó, không có cái nào là khiêm tốn nhất, Phùng Kiêu cũng cảm thấy mình rất khó nói cái gì, anh yên lặng một chút, kiên định: "Tướng mạo vóc người và khí chất của ngài đều rất tốt, mặc cái gì cũng đẹp. Huống chi, A La mua, có màu nào xấu đâu ạ?"
Bạch Tu Nhiên gật đầu liên tục, đồng ý: "Đúng vậy, dù sao cậu cũng không có."
Phùng Kiêu: "..." thật xin lỗi, cháu không cần đâu ạ!
Bạch Tu Nhiên ướm áo sơ mi lên người khoa tay múa chân, vừa quay đầu hỏi chư vị Di phu nhân: "Các em cảm thấy tôi nên mặc cái nào trước?"
Chư vị Di phu nhân trong nháy mắt sửng sốt một chút, đột nhiên dâng lên một sự oán giận với chính mình. đang êm đẹp, tới xem náo nhiệt làm gì chứ? Sao có thể chọn đây, đều là màu chói mắt, mặc ra ngoài sẽ không bị chê cười hay sao?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhị di nương, đành chịu thôi, ai bảo Nhị phu nhân lớn nhất chứ!
Nhị phu nhân cũng không muốn quan tâm, nhưng Nhị phu nhân cũng không thể coi thường ánh mắt sáng ngời kia của lão Bạch nhà cô, cô cố gắng chống đỡ: "Đỏ, màu đỏ đi."
Tam phu nhân vừa nghe, cảm thấy lời này không đúng! Sao lại phải cùng cùng màu với quà của Nhị phu nhân l chứ?
Hừ, đừng hòng!
Tam phu nhân lập tức nói: "Em thấy hay là màu cam đi!" Giống màu của em thì đẹp hơn!
"Ai nói chứ, màu xanh lá cây mới đẹp!" Lúc này Bát phu nhân cũng nhanh chóng gia nhập vào tranh đoạt.
"Cút con mẹ cô đê, nhất định là màu vàng là đẹp nhất, không chấp nhận phản bác!" Lục phu nhân xuất thân từ chợ búa, nói chuyện cũng không được lịch sự lắm!
"Chị Sáu, chị nói vậy nghe sao được! Em thấy màu xanh lá đẹp nhất..."
"Các cô rốt cuộc có mắt không thế, có thể chọn được không, tôi thấy..."
Trong lúc nhất thời, mọi người vì Bạch Tu Nhiên mặc áo màu gì trước cãi nhau rùm beng.
Bạch Khởi La: "... Cái này, chuyện gì vậy?"
Bạch Tu Nhiên: "Quả nhiên con gái của ba chọn đồ đặc biệt đẹp, mọi người đều cảm thấy đẹp mắt, đãtranh giành rồi!"
Phùng Kiêu, Phùng Kiêu rất muốn châm điếu thuốc, trong lòng có chút mệt mỏi..