*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phùng Kiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Thiếu soái, thật lâu sau, đột nhiên nhướng mày nhếch miệng: "Cậu nói, tất nhiên tôi tin."
anh cúi đầu bắt đầu tiếp tục ăn, nói: "không phải là tôi không tin cậu, chủ yếu là tôikhông yên tâm về ba cậu. Ba cậu ấy à? Dễ sa vào tà đạo, ai biết ông ấy có vì muốn Bạch Tu Nhiên đến Lục hệ, mà có thể xuất ra chiêu trò mờ ám gì không chứ?"
Lục Thiếu soái hừ một tiếng, dựa vào ghế, nghiêm túc: "Dù ba tôi dễ sa vào tà đạo, nhưng cũng có não, biết người nào nên động, người nào không nên động. Bạch Tu Nhiên quá thông minh, dùng loại thủ đoạn này có khác gì tự đưa đầu mình cho người ta đâu chứ. không có đầu óc mới làm như thế."
"Haiiiz, bởi mới nói, gần đây tôi và A La nhà tôi luôn chơi đùa với nhau kiểu này, quả nhiên thân thủ cũng bén nhạy không ít nhỉ. Có điều động tác của anh nhẹ một chút, nếu không anh không kiếm đâu ra một người đàn ông tốt như tôi để bồi thường cho A La nhà tôi đâu."
Lục Thiếu soái liếc mắt một cái, bóp bóp ngón tay: "Đánh chết trước rồi nói sau!"
Động tác của hai người rất nhanh, sĩ quan phụ tá đứng ở cửa phòng VIP thấy hai người đánh nhau nhưng làm như không phát hiện. Quả nhiên, thấy cảnh này riết nên quen rồi.
anh thản nhiên nói tiếp: "Tóm lại phải bảo đảm an toàn cho A La của chúng tôi trước, còn những thứ khác, người cũng ở trong tay chúng ta rồi, cũng không quá khó khăn đâu đúng không?"
Từ Tiến Minh: "Vậy tôi sẽ đi xử lý ngay bây giờ."
Phùng Kiêu: "Cám ơn."
Từ Tiến Minh đứng dậy, thẳng thừng: "Nên thế, chúng tôi không thể để bất kỳ người nào lợi dụng cơ hội này để lôi kéo khỏi Bạch Tu Nhiên khỏi Bắc Bình."
Cho nên Phùng Kiêu kết luận, mấy cửa tiệm này có vấn đề.
Lời của Phùng Kiêu khiến Tạ Tam gia lập tức cảnh giác, ông ta không phụ trách việc kinh doanh trong nhà, nhưng nếu việc kinh doanh của gia tộc xảy ra chuyện như vậythì rắc rối lớn. Khóe miệng của ông mím chặt: "Cám ơn cậu đã nhắc nhở cho nhà chúng tôi, ân tình này của cậu, chú Ba nhận. Cậu có chuyện gì, cứ nói với chú Ba."
Phùng Kiêu: "..............."
anh xuýt xoa một tiếng, kêu đau bị cô kéo vào phòng.
Vừa vào phòng, Phùng Kiêu tựa người vào cửa, anh mỉm cười: "Tôi nên cởi quần áo trước hay tắm trước đây?"
Quả đấm của Bạch Khởi La trực tiếp vung tới, không thể nhịn được nữa cũng khôngcần nhịn nữa.
Phùng Kiêu đoán được cô muốn động thủ, nhanh chóng tránh được, cười ha hả: "Em đoán xem nếu chúng ta đánh nhau, bên ngoài sẽ suy đoán thế nào?"
anh làm bộ suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đoán bọn họ chắc chắn sẽ không cảm thấy chúng ta đang đánh nhau, hẳn sẽ cảm thấy việc chúng ta làm là... yêu tinh đánh nhau?"
Bạch Khởi La: "Tôi không quan tâm các dì ấy nghĩ như thế nào, không dạy dỗ anh mộttrận, thì tôi không thể tha thứ cho bản thân!"
cô vốn có ý định nói chính sự, nhưng Phùng Kiêu thật là đáng ghét quá đi.
Quả nhiên hai người nhanh chóng ra tay, Nhị di nương đứng ở đầu cầu thang, thì nghe tiếng rầm rầm kêu to không ngừng từ trong phòng, trần nhà rung rắc kịch liệt muốn sụp xuống, Nhị di nương rất do dự, cắn môi, bối rối không biết mình có nên bước lên hay không.
"Chị Hai, có chuyện gì thế? Sao em nghe giống như là có người đánh nhau vậy!" Tam di nương cau mày bước ra cửa, không vui.
Nhị di nương không đáp lời, Tứ di nương cũng đi từ trong phòng ra ngoài, thấp giọngnói: "Phùng công tử tới."
Bởi vì thanh âm bên này quá lớn quá kịch liệt. Mấy di nương đứng hết ở cửa, quang minh chính đại nghe lén.
Lục di nương cảm thán: "Đúng là trẻ tuổi mà, thật sự quá kịch liệt!"
Thất di nương lo lắng: "Như thế này thì làm sao báo cáo với lão gia đây!"
Mấy người kia nhìn Thất di nương giống như nhìn một đứa thiểu năng, Tam di nương kinh ngạc: "Em điên rồi sao? nói cho lão gia biết? Em muốn tìm chết sao? Em đoán xem khi em nói xong sẽ có kết quả gì? Em bị mắng chưa đủ đúng không?"
Thất di nương: "Vậy không nói ạ?"
Lục di nương trực tiếp liếc mắt một cái: "Dù sao tôi không biết gì hết! Tôi không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết."
Lời là nói như vậy, nhưng Lục di nương chiếm cứ địa hình tương đối có lợi, dán sát lỗ tai lên trên cửa nghe lén.
Mọi người: "........."
Mẹ nó, cô không nghe vậy cô tránh ra đi!
Đúng là giỏi làm bộ làm tịch!
Ngay lúc mấy người đang nghe vui vẻ, cửa phòng bị kéo ra cái roẹt, mấy di nương đều mang giày cao gót, đồng loạt ngã xuống đất.Bạch Khởi La: "...... Các dì làm gì vậy!"
Thần sắc cô hơi lạnh, từ trên cao nhìn xuống: "Ai cho các dì lá gan dám nghe lén ở nơi này của tôi hả?"
Mấy di nương rướn cổ nhìn vào trong, chỉ thấy Phùng Kiêu đang sửa sang áo sơ mi, mà rất rõ ràng, quần áo tiểu tổ tông nhà bọn họ đang xốc xếch.
Nhị di nương quả quyết: "Mới vừa rồi lão Tam nhìn thấy có con chuột trong hành lang, chúng tôi đangbắt chuột mà! A, ha ha! Bắt chuột mà! Chỉ trùng hợp thôi mà? Dì thấy, có lẽ các dì không bắt được rồi, hay là để cho quản gia tìm đi."
nói xong, lập tức chật vật đứng phắt dậy, "Dì xuống lầu trước chờ ba con!"
Nhị di nương nhanh chân chạy khỏi chiến trường đầu tiên, mấy di nương khác thầm mắng, con ả khôn lỏi này!
Tam di nương lập tức nói: "Ấy cha, tôi cũng phải chờ lão gia! Tôi cũng xuống lầu."
"Tôi cũng vậy..."
Trong lúc nhất thời, mấy di nương liên tiếp chạy trốn, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Phùng Kiêu thâm trầm cảm thán: "Ba em sẽ không giết tôi chứ?"
Bạch Khởi La trấn định lại bình tĩnh: "Các dì ấy sẽ không mách lại ba tôi đâu."
nói xong cũng khép cửa phòng lại, cô ôm ngực nói chính sự: "Chương Cảnh trưởng biết chuyện bị trộm rồi, cực kì cuống cuồng, thậm chí gã còn xuất viện muốn tìm thứ hắn bị trộm nữa, dì út muốn biết bên trong có phải là có món đồ gì đặc biệt quan trọng không."
Phùng Kiêu: "Tiền của em bị trộm thì em có nóng nảy không?"
anh đặt mông ngồi ở trên giường thiếu nữ màu hồng phấn, nói: "Chương Cảnh trưởng tham tiền như vậy, tôi cầm ba trăm của gã cho người ta, gã còn nhớ mãi không quên. Bị trộm bao nhiêu tiền như thế, nổi điên cũng là bình thường. Em và dì không thể dùng ý nghĩ của người bình thường phán đoán cách sống của gã ta. Nhưng nếu em và dì muốn, tôi có thể giao hết đồ cho dì út của em. Sao hả? Tri kỷ không ? Đúng rồi, dì đâu rồi?"
Bạch Khởi La: "Tôi không tìm thấy anh, nên dì đi trước. Đến với Chương tiện nhân rồi, dì nói phải luôn là người đầu tiên nắm giữ tin tức riêng."
Phùng Kiêu bật cười: "Dì út em nhẫn nhịn giỏi thật."
Bạch Khởi La nhướng mày: "Liên quan gì đến anh!"
cô tựa vào trên bàn trang điểm, đột nhiên kịp phản ứng: "Sao anh lại ngồi trên giường của tôi chứ, đáng ghét, mau đứng dậy đi."
Phùng Kiêu: "Xa cách thế này em làm tôi đau lòng quá."
Tuy nói như vậy, nhưng vẫn đứng lên, anh đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ cái roẹt, tối nay không có ánh trăng, mây đen giăng đầy, chằng chịt giống như muốn mưa, khí áp rất thấp.
"Em nói, đêm nay có thể gọi là giết người vào đêm không trăng không?”
Bạch Khởi La nghe ra điều bất thường, lập tức hỏi: "Giết ai? Tối nay anh hơi lạ nha."
Phùng Kiêu quay đầu, anh cười nhẹ: "Tối nay Từ Tiến Minh dẫn người đi bắt sát thủ."
anh nhướng mày, cảm thán: " Tôi đây không phải là lo lắng không bắt được người sao? Dẫu sao, cũng liên quan đến an nguy của A La nhà chúng ta.."
Bạch Khởi La hừ một tiếng, nói: "anh nói chuyện đàng hoàng đi."
Phùng Kiêu lại bắt đầu chơi bật lửa, Bạch Khởi La đột nhiên hỏi: "anh có hút thuốc không?"
Phùng Kiêu: "Em có hả?"
Bạch Khởi La nhếch miệng: "Tôi chỉ tò mò thôi, tôi thường xuyên thấy anh chơi bật lửa, nhưng lại chưa từng thấy anh hút thuốc."
Phùng Kiêu cười như không cười, anh đi tới bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô: "Tôi còn có rất nhiều chuyện mà em chưa từng biết, nhưng, hoan nghênh tới khám phá các mặt bí ẩn của chồng em. Bảo đảm khôngkhiến em thất vọng."
Bạch Khởi La trực tiếp đẩy ra anh, "Tránh sang một bên."
Đột nhiên Phùng Kiêu ôm eo cô, Bạch Khởi La nhấc chân lên không chút do dự, nhưng động tác của Phùng Kiêu nhanh hơn, anh chặn chân cô, hài hước cười: "Tôi đã nói thực chiến của em không ổn mà."
Bạch Khởi La giơ tay lên muốn đánh người, nhưng Phùng Kiêu đã nhanh chóng cầm cổ tay cô, xoay người đặt cô lên giường, hơi thở của anh phả lên trên người cô, Bạch Khởi La nghiến răng, cô lấy lại bình tĩnh, đột nhiên xuất chiêu nhanh nhẹn, không biết đè ở vị trí nào trên cổ tay Phùng Kiêu, lại khiến anh phải buông tay ngay lập tức.
cô lập tức phản kích, chỉ hai chiêu đã đè Phùng Kiêu ở dưới thân, mái tóc dài của Bạch Khởi La đổ nghiêng xuống, trực tiếp bóp cổ anh: "Phùng Kiêu, anh muốn chết đúng không?"
Phùng Kiêu bị cô bóp đỏ mặt, ho khan, thế mà lúc này còn có thể cười được, anh nói: "Tôi sai rồi, sai rồi được chưa?"
anh nhìn hai má cô đỏ bừng vì bị chọc tức, ánh mắt thâm thúy mấy phần.
Ánh mắt anh dán trên mặt cô, lại khiến Bạch Khởi La không biết làm thế nào cho phải, đột nhiên cô thả Phùng Kiêu ra, lui về phía sau một bước, đứng ngay ngắn: "Tự nhiên anh nổi điên làm gì?"
Phùng Kiêu cũng không đứng lên, nằm ở đó mà ho khan, ho khan xong, bật cười: "Tôi chỉ muốn thử xem em có đành lòng giết chết tôi hay không, sự thật chứng minh, A La nhà chúng ta không nỡ nha."
anh chống đầu, nghiêng người nhìn cô nói: "A La thật xinh đẹp."
Bạch Khởi La hít một hơi thật sâu, đi thẳng tới bên cửa sổ kéo cửa sổ ra, ngoài cửa sổ có gió nhẹ thổi qua, cô quay đầu: "Ít lên cơn, nói thẳng đi, anh tra được cái gì? Có phải kẻ núp sau màn muốn giết tôi có liên quan đến anh không?"
Phùng Kiêu vỗ tay, "A La của chúng ta thật thông minh."
Bạch Khởi La dựa trên cửa sổ sát đất, nói: "Thấy anh đột nhiên khác thường như vậy rất không bình thường."
Lông mi Phùng Kiêu thật dài chợt chớp một cái, mỉm cười: "Xem ra A La hiểu tôi rất rõ"
Bạch Khởi La trợn mắt.
Phùng Kiêu: "Được rồi được rồi, đừng trợn mắt nữa, tôi biết mắt em lớn rồi. Tôi hoài nghi là mấy ông chú của tôi, chính là một trong số những anh em kết nghĩa của ba tôi làm. Nhưng vẫn chưa tìm được là ai, tôi đã nói chuyện với Thiếu soái, cậu ta đi bứt dây động rừng một chút. Nếu rắn bị quấy rầy, tôi nghĩ người đó sẽ nhanh chóng có động thái. Tối nay Từ Tiến Minh đi bắt người, người đó muốn tìm sát thủ bị bắt, thì phải có biện pháp khác. Càng rối loạn, thì người đó càng không ngồi yên. Ha ha, bị ép đến bất đắc dĩ, nhất định người đó sẽ nghĩ biện pháp từ chỗ vợ chồng lão Vương."
Bạch Khởi La bắt ngay điểm chính, hỏi: "Tại sao lại xuống tay từ chỗ bọn họ?"
Phùng Kiêu: "Sát thủ được thuê từ bên ngoài, có thể thấy người đó không muốn bại lộ, cho nên người đó nhất định sẽ không dùng người của mình. Mà bây giờ thuê thêm người từ bên ngoài đến là hoàn toàn không thể. Như vậy lợi dụng vợ chồng anh Vương cũng rất dễ dàng. thật ra thì lúc đầu đối tượng tôi hoài nghi nhiều nhất cũng là mấy bác mấy chú, dẫu sao ngày đó bàn xong hôn sự thì em xảy ra chuyện, không hướng về phía chuyện này, thật sự tôi không tin. Hơn nữa có thể phản ứng cực lớn như vậy chỉ có thể là người có mặt ở buổi tiệc hôm đó. Sau đó vợ chồng anh Vương tới Bắc Bình, tôi càng thêm tin chắc điểm này. Vợ chồng bọn họ, hẳn là lá bài tẩy của kẻ núp sau màn. Họ có hai công dụng, thứ nhất là lợi dụng bọn họ giết người. Dĩ nhiên, sẽ không nói thẳng với anh Vương là muốn hại tôi, nếu không, anh Vương chắc chắn sẽ lột da hắn ngay tại chỗ, nhưng anh Vương cũng xuất thân từ Lục hệ, vừa quen biết lại tôn kính bọn họ. Nếu như bọn họ
đưa cho anh Vương một thứ gì đo, chẳng hạn như một hộp điểm tâm, hoặc một bọc lá trà, để anh Vương mang tới giao cho em, nói là một chút tâm ý của trưởng bối, em đoán loại người thành thật như anh Vương có nghe theo hay không? Mà nếu trong những thứ này có bỏ bom ~ nổ thì sao? Đến lúc đó bom nổ, em chết, anh Vương cũng không sống. Haha, ai mà biết là ai cho chứ? Mà thứ hai, anh Vương sẽ vì chuyện này mà bị kết luận thành sát thủ. Em cảm thấy ai có hiềm nghi lớn nhất?"
Bạch Khởi La chỉ vào anh: "anh!"
Phùng Kiêu nhún vai: "Cho nên, anh Vương vừa xuất hiện, thì tôi đoán được khả năng lớn nhất là mấy chú bác của tôi."
Bạch Khởi La hơi không hiểu những thứ này, cô nhẹ giọng: "Nhưng chẳng phải bọn họ cũng là anh em kết nghĩa với ba anh sao?”
Phùng Kiêu: "anh em kết nghĩa thì sao? Bọn họ tranh quyền đoạt lợi biết bao nhiêu năm rồi, đi tới bước này, ai còn nhớ tình anh em thuở ban đầu chứ? Hơn nữa... xuất thân của bọn họ là gì? Cướp đường! không ác không đi tới hôm nay được."
Phùng Kiêu rốt cuộc đứng lên, anh đi tới bên cạnh cô, dựa vào một bên, nói: "Đứng trước quyền và lợi, ai cũng như nhau cả thôi.”
Bạch Khởi La nghiêm túc nhìn Phùng Kiêu, thật lâu, đột nhiên nói: "anh đang buồn lắm đúng không?”
Phùng Kiêu nhướng mày, hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải buồn chứ? Có đối tượng để hoài nghi, chẳng phải là một chuyện rất tốt hay sao?"
Bạch Khởi La vạch trần anh: "Trưởng bối nhìn mình lớn lên từ nhỏ lại đang âm thầm muốn hại chết mình, thì tâm trạng buồn bã mất mát là đương nhiên. Nếu như anh không buồn thì anh sẽ không khác thường như tối nay.”
Mặc dù không hiểu mấy chuyện này, nhưng Bạch Khởi La vẫn bước đến vỗ vỗ lên vai anh: "Hay là, anhdựa vào vai tôi khóc một lúc đi?"
Phùng Kiêu cười mập mờ: "Được thôi!"
anh tiến lên một bước, cũng không ôm cô, mà để đầu mình tựa lên vai cô, thì thầm: “Đúng là tâm trạng hơi tệ, nhưng thấy em nghĩa khí như thế này, tâm trạng của tôi lại khá hơn nhiều."
Bạch Khởi La suy nghĩ một chút, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng anh: "Hay là, chúng ta làm chút chuyện xấu được không ?"
Phùng Kiêu: "Làm... cái gì?"
Mắt anh sáng lấp lánh, mang theo vài tia sáng khác thường, cực kì không đứng đắn, hiển nhiên đã hiểu lệch ý của cô.
Chẳng qua Bạch Khởi La không phát hiện, cô cười híp mắt: "đi ra ngoài làm chuyện xấu! Hay là, chúng ta tự mình đi bắt sát thủ được không? Tôi cảm thấy phát tiết một chút, có lẽ tâm trạng sẽ tốt lên!"
Phùng Kiêu bĩu môi một cái: "Loại chuyện xấu này á!"
Bạch Khởi La: "??? Thế nếu không thì loại nào?"
Bé Bạch Khởi La đơn thuần trong sạch, hoàn toàn không hề nghĩ đến trong đầu của Phùng Kiêu đồi trụy kia đang nghĩ đến chuyện mà trẻ em không được phép xem.
cô đẩy anh: "anh có muốn đi hay không?"
Phùng Kiêu cười rộ lên, anh nhìn hai tròng mắt cô lấp lánh, cự tuyệt.
"không được, em qua đó sẽ làm hư chuyện. Em nói đích thân em ra tay, sao người ta nhận tiền thưởng được? Ít nhiều gì cũng phải nhường cho bọn họ cơ hội kiếm tiền chứ. Nhiều người tập trung ở Bắc Bình như thế, em không thể để tất cả bọn họ đều tay trắng trở về, dù sao cũng nên cho người ta chút lộ phí đi đường nữa chứ. Sau này có chuyện gì nữa thì người ta mới đến đông hơn.”
Bạch Khởi La ha ha ha: "anh trông cho tôi gặp chuyện lắm đúng không? không lẽ tôi còn bị ám sát thêm lần nữa sao? Sao tôi có thể xui xẻo như vậy chứ!"
Phùng Kiêu: "Đây là em nói chứ đâu phải tôi. Ý tôi nói danh tiếng của ba em. Sau này nếu ba em muốn làm chuyện gì, thì mới có người nguyện ý vào nơi dầu sôi lửa bỏng. Có đôi khi, tiền chính là nên xài vào những việc như thế này.”
Bạch Khởi La nghiêm túc nhìn về phía Phùng Kiêu, trầm mặc.
Phùng Kiêu: "Sao vậy? Sao lại không nói gì?"
Bạch Khởi La: "Phùng Kiêu, anh tinh ranh quỷ quyệt như vậy, nếu gắn thêm cái đuôi nữa thì là khỉ chắc luôn. Lúc trước, nếu anh thật sự muốn cứu cha anh, cũng không cần phải đồng ý mối hôn nhân này với ba tôi mà? anh hoàn toàn có khả năng từ chối một cách khéo léo, tại sao anh không làm thế?"
Có vẻ rất sợ Phùng Kiêu lại nói bậy nói bạ, tiếp tục: "anh cũng đừng nói mấy câu như thích tôi gì gì đó, anh vốn chưa từng gặp tôi, thậm chí còn không nhận ra tôi!"
Phùng Kiêu cười một tiếng, đưa tay xoa đầu cô, giọng thoải mái: "Dĩ nhiên tôi chưa từng gặp em, nhưng tôi lại thích ăn ớt cay!"
Bạch Khởi La đấm một cái vào bụng anh: "anh cố tình chọc tức tôi đúng không?"
Phùng Kiêu cười dữ dội, thuận thế dựa gần vào cô, "Ui da, bị em đánh hỏng rồi, xong rồi xong rồi, em phải bồi thường. không chấp nhận dùng người lạ bồi thường!"
Bạch Khởi La: "anh..."
"Phùng Kiêu, tên cẩu tặc này, cút xuống đây cho tôi! Mẹ kiếp cậu, tôi bóp chết cậu!" Chợt một tiếng quát to vang lên.
Phùng Kiêu và Bạch Khởi La nhìn xuống lầu, thì thấy Bạch Tu Nhiên đã về, tầm mắt y rõ ràng nhìn chằm chằm vào thân thể của hai người bọn họ, không biết đang tưởng tượng ra loại hình ảnh nào, tức muốn phun lửa: "Thằng nhóc khốn kiếp nhà cậu, thấy kẽ hở là cắm châm tới dụ dỗ con gái tôi. Cậu lăn xuống đây cho tôi, xem tôi có đánh chết tên khốn kiếp cậu không!"
Phùng Kiêu: "Mẹ tôi ơi, xong đời............"
Hệ liệt mỗi ngày đều đắc tội cha vợ.
Rất đáng sợ!