Nếu Diệp gia không mềm lòng, y lại nói lời cổ động nhân tâm rồi ăn rau lợn kia vào.
Dù sao rau lợn kia cũng chỉ có tác dụng với heo, người ăn vào cũng sẽ không bị tiêu chảy.
Cùng lắm là bị kéo giọng nói, đến lúc đó mọi người thấy y không có chuyện gì bảo đảm sẽ tới giúp y nói chuyện.
Ngược lại Diệp gia còn phải nhận lỗi với y.
Thế mà lúc này lại có đứa nhỏ nói lời không nên nói.
Một hơi nói ra làm hỏng hết kế hoạch của y.
Cẩu Đản Tử hơi chột dạ, lại sợ Tống Ủng Quân nghe lọt, vội vàng ngắt lời:
"Chuyện này không phải chuyện trẻ con, người lớn nói chuyện trẻ con không được chen mồm."
Tiểu Bạch Quả lập tức mếo máo muốn khóc, lão thái thái đau lòng ôm cô lên, trừng mắt nhìn Cẩu Đản Tử, mười phần bao che cho cháu:
"Nhà ta không có loại quy củ này.
Đề nghị của Bạch Quả nhà ta cũng tốt.
Cẩu Đản Tử không phải cậu nói cậu oan ức, cỏ này không có độc à.
Vậy nhà tôi liền cắt một sọt cho heo nhà cậu ăn thử xem.
Nếu heo nhà cậu không có chuyện gì thì nhà chúng tôi không truy cứu chuyện này, coi như là Diệp gia chúng tôi xui xẻo.
Còn nếu mà heo nhà cậu cũng xảy ra chuyện, bà già tôi sẽ nói chuyện với cậu."
Cẩu Đản Tử nào dám đem heo của mình ra mạo hiểm.
Heo nhà y cũng không phải heo con như heo nhà họ Diệp.
Heo nhà y là heo lớn nuôi hơn nửa năm rồi.
"Chuyện này...!chuyện này..."
Người trong thôn cũng không phải ngu ngốc.
Cẩu Đản Tử lúc đầu nói muốn ăn rau lợn, mọi người cảm thấy Cẩu Đản Tử bằng mọi giá chứng minh mình trong sạch, là hán tử có uy tín, có danh dự.
Bây giờ Cẩu Đản Tử ấp a ấp úng, mọi người lập tức liền hiểu rõ cỏ này khả năng có vấn đề.
Nếu không thì sao y không chịu để heo nhà y ăn?
Phát hiện ra bọn họ suýt nữa bị Cẩu Đản Tử lừa, mọi người trở nên phẫn nộ.
"Cẩu Đản Tử, Diệp gia người ta đã nói thế rồi, sao cậu còn không mở miệng đáp ứng? Lão thái thái người ta đã nói, heo nhà cậu mà không có chuyện gì thì bọn họ cũng không truy cứu chuyện này nữa.
Đây không phải tốt cho cậu sao? Sao không đáp ứng?"
"Phi! Cẩu Đản Tử này ngày thường thoạt nhìn nhân mô nhân dạng, còn tưởng không phải mặt hàng như Nhị Cẩu Tử.
Nói nửa ngày hóa ra còn âm độc hơn so với Nhị Cẩu Tử.
Nhị Cẩu Tử người ta tuy rằng trộm cướp hùng hùng hổ nhưng người ta ầm ĩ trước mặt xong rồi thì thôi.
Hắn thế mà còn ghê hơn, chơi ám kế sau lưng."
Cẩu Đản Tử nghe xong liền biết thanh danh tốt của y sắp bị hủy rồi.
Nếu để mọi người nói tiếp, không chừng còn nói đến mấy con heo chết của đội sản xuất mất.
Y đành khẽ cắn môi:
"Cẩu Đản Tử tôi có gì mà không dám.
Ngày mai các người cắt rau lợn đem đến nhà tôi đi."
Đôi mắt tiểu Bạch Quả từ trong lòng Diệp lão thái nhút nhát sợ sệt mở to:
"Vậy, cháu có thể tự tay đút cho heo ăn không?"
Cẩu Đản Tử cắn răng:
"Có thể!"
Y hận chết đứa bé gái trước mặt này.
Trong lòng Cẩu Đản Tử thầm nghĩ hôm nay y trở về phải cho heo ăn thêm thật nhiều rau lợn.
Để nó ăn thật no, tốt nhất là một miếng cũng ăn không vào nữa mới được.
____________________________
Cẩu Đản Tử đáp ứng xong, chuyện đêm nay liền hạ màn trước.
Mọi người sôi nổi tản ra, chuẩn bị chờ đến mai tới nhà Cẩu Đản Tử nhìn xem.
Xem thử heo nhà họ Diệp ăn loại rau lợn này mới tiêu chảy hay là Diệp gia phong thủy không tốt.
Người trong thôn vừa mới đi, Diệp Bạch Xuyên liền giải trừ pháp thuật.
Diệp Thanh Sơn vẫn luôn nức nở cuối cùng cũng ngừng khóc thét, ba con heo cũng linh động trở lại.
Người Diệp gia bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra.
Hiệu quả của chè đậu xanh nguyên liệu thật của Tôn Xảo Xảo còn khá tốt.
Hai con heo kia bộ dạng mệt mỏi cũng không phải giả, Tôn Xảo Xảo và Diệp Thanh Sơn không yên tâm, chuẩn bị ở trong sân gác đêm.
Những người khác đều bị lão thái thái tống cổ trở về phòng ngủ.
Tiểu Bạch Quả nằm ở trên giường đất tam phòng vô cùng kích động.
Cô không biết lão cha mình đã làm gì nhưng cô có thể nhìn thấy hiệu quả.
Cô chỉ xin cha một chút, bác cả liền không nói chuyện, đám heo con cũng không lộn xộn được.
Cái này so với tích cốc mạnh hơn nhiều.
Cô muốn học loại pháp thuật này.
Nếu có thể học được pháp thuật này, cô có thể ngang ở thế giới này.
Đến lúc đó cô nhất định phải đi hỏi Tô Nhược Phượng một chút, rốt cuộc vì cái gì mà bỏ cô lại.
Tiểu Bạch Quả đối với chuyện này vẫn khá là canh cánh trong lòng.
Đương cha đại khái cảm nhận được tâm tư của con gái nhỏ, không để cô chờ lâu liền xuất hiện trong phòng.
Tiểu Bạch Quả thân mật nhào tới, bóp chân đấm vai:
"Ba, ba dạy con pháp thuật được không? Con là con ba, không đến mấy năm cũng có năng lực tự bảo vệ mình chứ?"
Diệp Bạch Xuyên không nói được cũng không nói không được, hắn nhắm mắt lại:
"Vi phụ suy xét, suy xét."
Thật ra hắn đang hưởng thụ con gái hầu hạ.
Sức Tiểu Bạch Quả nhỏ, tay nhỏ chân nhỏ mềm như bông căn bản không tính là thoải mái nhưng mà được con ruột hầu hạ tất nhiên phải thoải mái hơn người khác hầu hạ.
Đương cha chỉ cảm thấy tôi tớ trước kia của mình vụng về không chịu được.
Hắn giơ một chân tới, Tiểu Bạch Quả lập tức có mắt nhìn xoa bóm đấm đấm trên đùi.
Đương cha khóe miệng phía trước nhếch lên năm độ cong.
"Dạy con pháp thuật, cũng không phải không thể.
Chỉ là con phải nhớ kỹ, pháp thuật thần tiên ở thế giới này thuộc về năng lực bị bài xích.
Có thể thi triển thích hợp nhưng tuyệt đối không thể dùng một lần khiến cho 300 người chú ý.
Nếu bị chú ý, lôi kiếp Thiên Đạo không tránh được đâu."
"Cho dù là vậy con vẫn còn muốn học sao?"
"Con học!"
Tiểu Bạch Quả chém đinh chặt sắt mà nói.
Học xong, cô chính là thần tiên rồi.
___________________
Cẩu Đản Tử cố ý cho heo trong nhà ăn no căng.
Còn nấu chè đậu xanh trước chuẩn bị chờ đến lúc người trong thôn xem xong náo nhiệt thì tìm cơ hội cho heo nhà mình uống.
Trong lòng y thấp thỏm, hối hận.
Không phải y hối hận hạ độc thủ với heo nhà họ Diệp.
Y hối hận rằng nếu biết trước chuyện sẽ biến thành cái dạng này, y ngàn không nên, vạn không nên đi ngang qua nhà Tống Ủng Quân.
Hoặc là chờ thêm hai ngày tìm hiểu xong tình huống