Trên người con hổ kia dính một đống phân heo, cho dù là nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp cũng khó mà trực tiếp xuống tay.
May mắn mọi người đều là người có chuẩn bị, biết hôm nay tới xem hổ, trong túi công văn đều để sẵn một bộ bao tay cao su, bây giờ vừa lúc có tác dụng.
Tiểu bạch hổ còn đang đắc ý trong chuồng heo.
Nó thông minh hơn những loại thú bình thường nhiều.
Hổ làm vua của muôn thú vốn là có chút linh tính.
Nó lại là hổ trắng trăm năm khó gặp, thiên địa yêu thương nó càng nhiều hơn vài phần.
Những người này tới đây, hổ con liền biết họ muốn mang mình đi, lập tức không vui.
Mặc dù chỉ mới đến Diệp gia một ngày, hổ con đã rất thích nơi này.
Đặc biệt là có thịt ngon để ăn, còn có tiểu cô nương vừa gặp đã cảm thấy thân thiết còn cho nó cào ngứa.
Còn có con thú hai chân kia, tuy rằng luôn trừng nó, dùng chân đẩy mông nó nhưng rốt cuộc vẫn sợ nó sinh bệnh, đêm qua trước khi đi còn đặc biệt truyền cho nó thứ gì ấm áp dào dạt trong người.
Có con hổ ngốc mới chịu đi!
Bẩn một chút thì sợ gì, có thể ở lại mới là đạo lý.
Hổ con cho rằng, nhìn thấy bộ dạng này, những con thú hai chân kia hẳn là sẽ không tới bắt nó nữa.
Cho dù là mẹ nó ở trên núi thấy nó cả người dính phân trước nay cũng đều lười nói chuyện.
Những con thú hai chân này yêu sạch sẽ như thế, động cũng chưa động đã đi rửa tay đổi da lông, hẳn là không chịu nổi bộ dáng này của nó.
Làm sao mà nghĩ đến những con thú hai chân này đột nhiên vào được như vậy.
Đôi mắt hổ trắng lập tức trừng to như chuông đồng, cố gắng trốn bên trong chuồng heo, vừa trốn vừa ngao ngao kêu loạn, múa may móng vuốt ra dáng ra hình.
Trong cái đầu quả dưa nhỏ còn có nghi vấn lớn.
Vì sao đám thú hai chân này không sợ bẩn?
Chờ đến lúc bị nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp ép đến cùng đường, móng vuốt nhỏ của nó chộp vào trên bao tay cao su lưu hóa của nhóm chuyên gia, hàm răng cũng ghim ở trên đó.
Bên trong đầu dưa của hổ con lại thêm một cái nghi vấn.
Vì sao đám thú hai chân này còn không sợ đau?
Nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp đè lấy hổ con, sờ soạng một lần từ đầu tới đuôi, phát hiện nó thật ra chỉ là một con hổ con rất khỏe mạnh nên chuẩn bị kiểm tra răng và móng vuốt cho nó.
Nhưng hổ con làm sao mà chịu phối hợp, ngao ngao kêu loạn nghe đau cả đầu.
Rốt cuộc Tiểu Bạch Quả cũng nhịn không nổi.
Cho dù là bị ngang ngược nhét lại đây nhưng hổ con lông xù xù ai mà không thích.
Bây giờ hổ con bị một đám người lớn sờ sờ soạng soạng, kêu thảm như vậy, Tiểu Bạch Quả làm sao có thể nhẫn tâm?
"Chú ơi, hổ con nghe lời cháu.
Các chú đừng lăn lộn nó như vậy, cứ tắm rửa cho nó trước, sau đó hong khô, cháu mang nó cho các chú kiểm tra có được không?"
Lãnh đạo huyện cũng cảm thấy một đám người đè một con hổ con không lớn hơn con mèo con bao nhiêu, lại nhìn nhãi con một thân đầy phân heo, cọ vào ống quần nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp, trong lòng cảm thấy không thể ngốc chung với bọn họ, lùi về phía sau mấy bước.
"Nghe tiểu cô nương người ta đi.
Các cậu là chuyên gia đấy à? Tôi thấy con hổ chẳng thân cận các cậu một chút nào nhưng lại rất thân với cháu gái nhà người ta.
Chỉ là một con hổ con, lớn có bấy nhiêu đó, sao phải dùng đến nhiều người lớn như các cậu?"
Mấy chuyên gia cục lâm nghiệp đang đè hổ con liền ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi uất ức.
Con hổ này tuy rằng nhỏ nhưng dù sao nó cũng là hổ mà, sức lực so với một con mèo lớn cũng lớn hơn.
Bọn họ lại cứ không dám mạnh tay quá, sợ lực lớn đè con hổ ra tật gì mà nhẹ thì lại sợ đè không nổi, không dùng nhiều người như vậy thật sự cũng không được.
Mấy người bọn họ chỉ lo ngẩng đầu nên thật ra không chú ý tới hổ con giãy giụa lột được một cái găng tay cao su lưu hóa xuống, lộ ra một đoạn cổ tay của một người.
Hổ con ngoác mồm cắn xuống một miếng to nhưng thật ra vẫn có chừng mực.
Không chảy máu nhưng cũng làm đám chuyên gia sợ tới mức nhất trí buông lỏng tay.
Hổ con được tự do, lông trên người đột nhiên run lên.
Ngoại trừ Diệp Bạch Xuyên nhanh tay lẹ mắt bày ra trận pháp, người trong viện đều gặp họa, ngay cả trên người thư ký huyện ủy cũng đầy dấu vết phân heo.
Tống Ủng Quân hận không thể trực tiếp ngất xỉu.
Hắn trừng mắt hổ con đang dào dạt đắc ý, trong lòng cũng biết không thể so đo với "động vật bảo hộ cấp một quốc gia" nên chỉ đành vừa nói người Diệp gia lấy khăn lông cho một hàng lãnh đạo vừa chuẩn bị trở về mang áo kiểu Tôn Trung Sơn của mình đến đây cho nhóm lãnh đạo thay.
Lãnh đạo huyện gọi hắn lại, tươi cười trên mặt rất chân thành.
"Không sao, rửa sạch là được rồi.
Tôi thấy vóc người các bằng hữu nông dân nhà này cũng không khác chúng tôi lắm, cứ mặc đồ của bọn họ trước là được.
Thời tiết này, quần áo phơi ở bên ngoài một đêm có lẽ cũng khô rồi, ngày mai mặc trở về luôn.
Không cần phiền toái như vậy."
Nghe ý tứ này là chuẩn bị buổi tới ở lại nhà bọn họ!
Từ hai vợ chồng già bên trên đến Diệp Phi, Diệp Võ bên dưới đều cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Đây chính là quan lại đấy!
Lão thái thái thọc trộm Diệp lão nhân một cái, biểu tình nhỏ rất là đắc ý.
Ông nhìn xem, vừa rồi để cả nhà cùng nhau làm việc dọn dẹp có phải đúng đắn không? Không thì buổi tối ông bảo lãnh đạo người ta làm sao mà ngủ? Hôi đầu hôi mặt, lãnh đạo người ta nhìn có thể thoải mái sao?"
Diệp lão nhân không nói gì.
Ông cảm thấy lão thái thái nói rất đúng.
Trong nhà này về sau vẫn phải làm vệ sinh nhiều, thu thập trong ngoài sạch sẽ.
Lỡ như ngày nào đó lại có một lãnh đạo chạy tới nhà bọn họ ở thì sao?
Chỉ có Diệp Bạch Xuyên không cảm thấy có gì khó lường.
Trong đầu hắn còn không có khái niệm quan viên chính phủ.
_______________________
Trên quần áo người Diệp gia cũng bị hổ con làm dính phân heo.
Giặt quần áo cho một người cũng là giặt, giặt quần áo cho hai người cũng là giặt, hai người Lưu Quốc Hoa và Tôn Xảo Xảo liền đơn giản chuẩn bị lấy khăn trải giường thay nhau giặt sạch.
Sợ hổ con lại chạy lung tung khắp viện, làm dính bẩn nên đem quần áo, khăn trải giường phơi trên mái nhà.
Nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp cũng sợ quần áo của bằng hữu nông dân mình mới thay bị làm