Diệp Thanh Sơn vốn cảm thấy giọng nói này có chút quen quen, chỉ là nhất thời không nhớ ra rốt cuộc là ai.
Vương Hỉ Dân tự báo gia môn một cái, hắn lập tức nhớ ra, lại nghe Vương Hỉ Dân nói là tới tặng em mình tôm hùm đất và trái cây trên núi liền vui vẻ:
"Nói như vậy là em dâu có hỷ rồi hả?!"
"Có rồi, em đặc biệt đưa cô ấy vào bệnh viện trên huyện khám, nói là phát triển khá tốt, chẳng qua chưa biết trai gái nhưng em đã dựa theo lời đại ca nói, chuẩn bị quần áo xong cả rồi."
Gương mặt kia của Vương Hỉ Dân tràn ngập hồng hào, y dỡ xuống bốn cái bao tải từ trên xe đạp.
"Bốn bao này, hai bao là đặc sản tôm hùm đất ở mương lạch bên kia của bọn em, hai bao còn lại là trái cây rừng.
Đây hiếu kính đại ca trước, một thời gian nữa, chờ đứa bé ổn định, em lại mang theo vợ con đến cảm ơn đại ca!"
Diệp Thanh Sơn liền cười:
"Cần gì phải đặc biệt cảm tạ thế, ăn gì chưa? Vào trong nhà ăn bữa cơm rồi hẵng đi nhé?"
Hắn cũng chỉ là khách sáo kiểu người nhà quê thôi.
Bây giờ nhà nào cũng nghèo, trong lòng mọi người đều hiểu rõ đạo lý mà không nói ra.
Khách khứa ấy à, đều phải cố gắng không tới thăm hỏi lúc nhà người ta đang ăn cơm.
Còn chủ nhà thì nhất định phải lễ nhượng lễ mời khách.
Bộ quy tắc này bất kể là Diệp Thanh Sơn hay Vương Hỷ Dân đều hiểu.
"Không được, không được.
Vợ con nhà em còn đang ở nhà chờ.
Hai thôn chúng ta cách nhau hơi xa, buổi chiều em mới bắt đầu đi mà lúc đến trời đã tối đen.
Để hôm khác, để hôm khác lại đến."
Vương Hỉ Dân quay đầu xe đạp, đi mấy bước nhỏ rồi cưỡi lên xe đạp đại bát nhất giang (...).
Đi một được một đoạn rồi lại dường như nhớ ra cái gì, quay lại dặn dò:
"Đại ca, anh nhớ kỹ đem tôm hùm đất kia bỏ vào nước đi nhé.
Mấy con này mà chết rất dễ bốc mùi hôi, khá giống với cua.
Cố gắng sớm xử lý một chút!"
"Cái cậu này, tôm thì cứ gọi là tôm, lại còn tôm điếc."
(龙虾/Lóngxiā/tôm hùm nghe nhầm thành 聋虾/lóngxiā/tôm điếc)
Diệp lão gia tử không thích cái cách gọi này.
Lão thái thái liền đánh ông một cái:
"Biết đâu người ở bên kia gọi như thế thì sao?"
"Kể cả gọi như thế tôi cũng chẳng thấy xuôi tai."
Lão thái thái trừng mắt liếc ông:
"Không xuôi tai thì nấu xong ông cũng đừng có ăn."
"Thế sao được.
Người sống cả đời, già rồi còn không được nói lắp thì cuộc sống còn gì thú vị nữa."
Diệp lão gia tử đá đá cái bao tải hai cái:
"Sao tôi cảm thấy loại này không giống con tôm nhỏ trong mương lạch bên mình nhỉ?"
"Ông nội ơi, bởi vì đây là tôm hùm đất, long (hùm), long trong Long Vương cơ, không phải con tôm đâu (虾米/Xiāmi/hà mễ - con tôm)." Tiểu Bạch Quả sửa lại.
Cô nhìn hai bao tải lớn trên mặt đất, trong lòng thầm khoái chí.
Một cân tôm hùm đất xào cay đặt ở thời đại kia của cô ít nhất đã sau bảy chục (tệ).
Đây là hai bao tải, nhiều hơn biết bao nhiêu.
Thôn Táo Câu bên này không có, lòng hiếu kỳ của mọi người liền bị câu tới đây.
Chuẩn bị mở ra xem, lão thái thái nhìn trái nhìn phải, phát hiện mấy cái lu nước, chậu nước lớn lớn bé bé đều bị cá của bọn nhỏ hôm nay bắt về chiếm hết cả rồi, đành để con trai cả sang nhà thím Hoàng mượn chậu.
Có việc nhờ vả nhà người ta, tất nhiên không thể đi tay không.
Lão thái thái tùy tay liền bê bát canh cá của Diệp Bạch Xuyên lên:
"Sang nhà thím Hoàng mượn mấy cái chậu đi."
Diệp Thanh Sơn đi đổi được hai cái chậu gỗ về, đổ một chút nước vào.
Lão thái thái đem một bao tôm hùm đất Vương Hỉ Dân đưa đổ vào trong.
Một đám người vây quanh cái chậu gỗ, nhìn một đống lớn tôm hùm đất màu đỏ chen chúc nhau.
Cứ như vậy, không hiểu tại sao theo bản năng lại cảm thấy ăn khá ngon.
Lão thái thái dùng một cái que gỗ chạm vào chúng.
Tôm hoang dã nóng tính, lại bị nhét trong bao tải lắc lư hơn nửa ngày, bây giờ càng khó tính, vừa thấy có thứ gì đui mù tới trêu chọc mình, nó không chút nghĩ ngợi dùng cái càng kẹp lấy không buông.
Lão thái thái nhấc que gỗ lên, xách nó ra khỏi đám tôm hùm, cười:
"Còn rất là nóng tính nhé.
Ngày mai nấu hết bọn bây lên ăn."
Tiểu Bạch Quả vừa nghe cũng sốt ruột.
Đừng mà.
Phí phạm của trời lắm.
Đây là tôm hùm đất đấy.
Sao có thể dùng nước nấu không?
Nước sốt tỏi ớt cay bạch chước tương bạo (...) ....!
"Bà nội, chúng ta chưa ăn qua thứ này bao giờ thì phải? Hay là cứ nghiên cứu nó trước, xem xào chung với ớt hương vị thế nào có được không?"
Cách này phải dùng không ít dầu, lão thái thái vừa nghe liền hơi e ngại, lại không đành lòng từ chối thỉnh cầu của cháu gái nhỏ.
Hai suy nghĩ làm bà khó xử vô cùng.
Đột nhiên giọng của Diệp Lục Hải vang lên, lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đón hai đứa con trai ngồi xuống ăn cơm.
Diệp Lục Hải cũng thật sự đói bụng.
Hương cá thơm lừng trong thôn cũng đủ hấp dẫn người ta lắm rồi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, bê bát của mình lên, uống một ngụm canh cá lớn, chỉ cảm thấy mệt nhọc cả người tan biến hết.
"Sảng khoái!"
Diệp Bạch Xuyên nhìn Diệp Lục Hải.
Lại cúi đầu nhìn mặt bàn trống rỗng trước mặt mình.
Lão thái thái lúc này mới nhớ vừa rồi bà thuận tay đem phần canh cá để lại cho lão tam đưa cho thím Hoàng mất rồi, vội vội vàng vàng lấy một cái bát ra, múc một bát thịt cá, canh cá nhưng lại không có cá viên thừa.
Diệp Bạch Xuyên nhìn nhìn trong bát mọi người, không nói gì, chỉ yên lặng ăn phần của mình.
Ăn cơm tối xong, hai người chị dâu dọn dẹp bàn, đám cháu trai không chịu ngồi yên, bắt hai con tôm hùm đất đi khoe khoang với bọn nhỏ trong thôn.
Hai vợ chồng già cùng hai người con trai ngồi ở trước nhà chính tiêu thực.
Tiểu Bạch Quả lôi kéo Diệp Bạch Xuyên ngồi xổm trong nhà bên cạnh chậu gỗ, lén báo tên đồ ăn cho hắn:
"Tôm hùm đất xào cay, lươn kho tàu, đuôi tôm hương tỏi, thân lươn nướng hành,..."
Lão cha thật sự nghiêm túc lắng nghe.
"Tôm hùm đất xào cay này, chất thịt thơm mềm, không già không khô, sần sùi cay nóng nhưng ngon miệng, ăn ngon nhất là cái càng kia.
Tuy thịt không nhiều bằng phần đuôi, nhưng thịt này lại vừa thơm vừa mát...!Oa! Vừa ăn một miếng tôm hùm đất, vừa uống một ngụm bia dứa* mát lạnh..."
(bia dứa là một loại bia trái cây vị dứa của Đài Loan)
"...!Vi phụ đã tích trữ 15 kí các loại hương liệu khác nhau."
Lão cha liếm liếm môi dưới.
"Nấu như thế nào, nói cho vi phụ."
_______________________
Mấy ngày sau khi thu hoạch vụ thu là thời gian ngắn ngủi cho mọi người tạm nghỉ.
Sau đó còn phải trồng cây giống mới có thể bảo đảm mùa đông cũng có một ít rau mà ăn.
Mọi người đều rất quý trọng mấy ngày nghỉ này.
Bình thường thanh niên trai tráng đều phải ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Sáng sớm hôm nay thôn dân Táo Câu thôn đều không hẹn mà từ trên giường bò dậy, đứng ở trong viện liên tục hít hít mũi.
"Đây là nhà ai làm? Mùi vị nồng như vậy, ôi chao trời ơi, mùi này thật là nồng!"
"Là rất nồng, nhưng cũng rất thơm.
Tôi thấy đói luôn rồi đây này."
"Nhà ai? Nhà ai?"
Lưu Quốc Hoa cũng bị mùi thơm này làm ngủ không yên.
Cô đẩy Diệp Lục Hải:
"Anh đi ra ngoài nhìn xem, là nhà ai mà thiếu đạo đức như vậy.
Mới sáng sớm đã làm lớn thế này."
Diệp Lục Hải ghé vào trên giường, không nhúc nhích, chỉ mở cửa sổ ra một khe nhỏ, chẳng thèm để ý nói:
"Đi ra ngoài nhìn thì có thể thế nào? Anh tìm tới thì có thể thế nào? Lỡ như nhà người ta ngày thường không có quan hệ tốt với nhà ta thì sao? Anh đi qua cũng không thể đòi ăn đòi uống, qua làm gì? Anh mở cửa sổ ra mà ngửi cho rồi."
Cửa sổ vừa mở ra, mùi thơm càng đậm, Lưu Quốc Hoa chỉ cảm thấy nước miếng mình đều tràn ra tới nơi.
Cô bắt đầu mặc quần áo:
"Không được.
Rốt cuộc là nhà ai, em cũng phải đi xem.
Không đòi ăn được một miếng thì em cũng phải xem xem nhà này rốt cuộc làm cái gì.
Năm nay nhà mình thu hoạch lương thực cũng khá tốt.
Lúc ăn tết cũng phải mạnh tay, cũng phải làm giống thế này."
Cô mặc quần áo đi ra khỏi cửa nhị phòng.
Không có nhà che chắn, mùi thơm kia trực tiếp xông tới, cô nuốt một ngụm nước miếng, lộ ra thần sắc thèm rỏ dãi.
Thơm như vậy, nếu là nhà mình thì tốt biết bao!
Đáng tiếc, cô không làm, chị dâu cô lại là người keo kiệt, lão thái thái khẩu vị thanh đạm.
Thấy thế nào cũng chẳng có quan hệ gì với nhà mình.
Mặc dù nghĩ như vậy, Lưu Quốc Hoa vẫn không khỏi mang theo vài phần chờ mong mà liếc vào trong bếp nhà mình một cái.
Một cái liếc mắt như vậy, suýt nữa thì rớt cằm.
Người bận rộn trong bếp không phải chị dâu Tôn Xảo Xảo của cô, cũng không phải lão thái thái.
Ngược lại lại là người xưa nay chưa từng xuống bếp - Diệp Bạch Xuyên!
Hắn còn mang theo cục cưng Diệp gia - Tiểu Bạch Quả!
Một cái liếc mắt như vậy, linh hồn nhỏ bé của Lưu Quốc Hoa muốn bay mất luôn, cũng không rảnh lo cái mùi thơm gì, cô ba bước làm hai vọt vào trong bếp, gần như là cướp đoạt, ôm Tiểu Bạch Quả vào trong ngực, trái tim lên xuống như đi tàu lượn siêu tốc:
"Chú làm cái gì thế hả?! Bạch Quả mới ba tuổi rưỡi, chú mang nó vào trong bếp làm gì?! Nếu nó nghịch lửa bị bỏng thì làm sao?!"
Rống Diệp Bạch Xuyên xong, cô lại cúi đầu cẩn thận xem xét tình hình Tiểu Bạch Quả, xác định cô bé lông tóc chưa bị tổn hại gì, bấy giờ mới nhẹ nhàng thở phào như trút được gánh nặng.
Chú ý tới mùi cay nồng nặc bất thường trong bếp, cô nuốt nước miếng một ngụm, nhìn về phía cái nồi sắt lớn nhà mình.
"Chú ba, trong nồi này nấu gì thế?"
Diệp Bạch Xuyên liếc nhìn cô một cái, tránh người sang một bên, nhấc nắp nồi lên.
Bên trong là một nồi tôm hùm đất đỏ tươi xào đến thơm nức, mùi thơm hỗn hợp ớt cay từ trong nồi xông vào mặt.
Diệp Bạch Xuyên dùng thìa xúc ra một cái bát nhỏ, ước tính khoảng năm sáu con, đưa cho Lưu Quốc Hoa:
"Tôm hùm đất xào cay, nếm thử?"
Bát tôm hùm đất xào cay kia màu cực kỳ đều, mỗi con tôm đều đỏ lừ, sáng bóng, nhiễm một lớp dầu.
Lưu Quốc Hoa xem xét tôm hùm đất kia nửa ngày, rốt cuộc cũng không chống lại được dụ hoặc, thả Tiểu Bạch Quả xuống.
Đầu tiên là lấy một con tôm hùm đất trong bát ra, nhẹ nhàng lột lớp vỏ trên đuôi nó, cắn một miếng xuống chỗ thịt tôm trắng nõn.
Trong phút chốc lộ ra biểu tình, không cần Diệp Bạch Xuyên khiêm tốn, nhanh tay nhận lấy cái bát.
"Món này sao mà ăn ngon thế?! Sao mà ăn ngon thế?!"
Tiểu Bạch Quả cũng muốn ăn.
Cô nhón chân tới, muốn bắt một con trong bát Lưu Quốc Hoa ra.
Mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, Lưu Quốc Hoa lại nâng cánh tay.
"Không được, mùi vị này đối với trẻ nhỏ quá kích thích, con không thể ăn."
Trong lúc nói chuyện, Lưu Quốc Hoa lại lấy một cái bát ra, múc một ít nước trong lu rồi bỏ một cái càng tôm vào rửa rửa, đưa cho Tiểu Bạch Quả.
"Con phải ăn thế này."
Tiểu Bạch Quả:...!
Linh hồn muốn chìm sâu.
___________________________
Bởi vì không có kinh nghiệm thực tế, chỉ học được trình độ gà mờ trên mạng, sợ lãng phí tôm hùm đất khó gặp, Tiểu Bạch Quả chỉ để lão cha làm năm sáu cân.
Vốn nghĩ nếu không ăn được, hai cha con các cô cũng có thể cắn răng giải quyết cho hết.
Không ngờ trình độ nấu nướng của lão cha cao siêu, lần đầu tiên đã xào ra hương vị như tiệm cơm chuyên nghiệp kiếp trước.
Tôm hùm đất này ấy à, toàn thân đều là vỏ, chả có bao nhiêu thịt.
Một người xử lý hai cân cũng không có chuyện gì.
Năm sáu cân tôm hùm đất như vậy, hơn mười miệng người Diệp gia đến giờ cũng chỉ mới nếm được chút mùi vị thịt đã hết veo.
Diệp Lục Hải gặm cái càng tôm hùm cuối cùng, trên mặt tràn ngập say mê:
"Hoàng đế cổ đại chỉ sợ cũng chưa được ăn qua đồ ngon như vậy ấy nhỉ?"
Lão thái thái cũng cảm thấy món này ăn ngon, nhưng lão thái thái càng đau lòng đống mỡ lợn hơn.
Lúc đang ăn bà không tiện mở lời, lúc này ăn hết rồi, lão thái thái bắt đầu nhắc mãi:
"Lão tam, con đứng lại đó cho mẹ, nghe mẹ nói đây."
"Nhà ta không còn giàu có như lúc đầu nữa.
Tôm này, mẹ hấp lên ăn cũng được rồi, con lãng phí nhiều dầu mỡ nguyên liệu như vậy làm gì?"
Bà chủ động nhắc tới cũng là sợ con dâu cả Tôn Xảo Xảo sau khi phản ứng lại sẽ soi mói, nên đầu tiên là tỏ thái độ, nói cho Tôn Xảo Xảo, con xem, mẹ đã nói nó rồi, nó biết sai rồi.
Thứ hai là uyển chuyển khiến Tôn Xảo Xảo nể mặt bà mà tha cho Diệp Bạch Xuyên một lần.
Trọng điểm vẫn là quá nghèo.
Nếu trong nhà có tiền, có thể mỗi ngày ăn thịt cá, nhà ai còn để ý chút củi gạo mắm muối này nữa.
Tôn Xảo Xảo cũng thật sự có một chút ý kiến nhỏ như vậy nhưng cô rốt cuộc cũng không phải là người xấu xa gì.
Ăn tôm hùm đất của người ta, ý kiến này cũng đi xuống, thấy lão thái thái nói như vậy còn khuyên bà bớt giận.
"Mẹ, mẹ đừng tức giận như vậy.
Bạch Xuyên chú ấy làm tôm hùm đất xào cay không phải ăn cũng khá ngon sao? Coi như là chúc mừng nhà ta năm nay được mùa lương thực."
Lão thái thái