Diệp Hà mang về bao lớn bao nhỏ không ít thứ tốt.
Trong huyện thành tuy rằng không giàu có nhưng bởi vì nguyên nhân địa hình nên cũng có lò gạch, xưởng đồ sứ, xưởng thuỷ tinh, làm ăn cũng không tệ còn hợp tác qua lại với các nhà máy địa phương khác.
Diệp Hà cũng coi như là kỹ thuật viên trong đó, đãi ngộ phúc lợi mỗi năm đều khá tốt.
Nhưng không có năm nào đem nhiều đồ về như năm nay.
Từ quần áo đến đồ ăn, cái gì cũng có.
Cô cũng mang quần áo mới về cho hai chị dâu.
Tôn Xảo Xảo mặc đồ mới vào, trên mặt nở đầy hoa, cảm thấy đi cũng không nổi nữa.
"Chị...!chị đi thay ra đã.
Mặc đồ mới này vào, trong lòng lo lắng quá, sợ bị dính bụi bẩn thì đau lòng chết.
Mặc đồ cũ vẫn tiện hơn, bộ mới này để đến tết rồi hẵng mặc."
Mọi người trong nhà đều biết tính của Tôn Xảo Xảo, nghe cô nói xong đều bật cười.
Diệp Hà lại lấy từ trong đống đồ lớn ra cho mỗi đứa cháu trai một bộ quần áo.
Nhìn đám con cháu vui vẻ, Lưu Quốc Hoa không khỏi xấu hổ, nghiêng người về phía trước.
"Diệp Hà à, em đi làm ở trong nhà máy cũng không phải dễ dàng gì.
Đồ tết của bọn nhỏ chị đã đặt mua rồi, em không cần mua thêm cho bọn nó đâu, mau lấy lại đi."
Đây là tấm lòng của cô, Diệp Hà biết tâm tư của Lưu Quốc Hoa, cô vừa lấy quần áo mới cho Bạch Quả vừa cười nói:
"Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều như vậy, mấy thứ này đều chẳng tốn tiền đâu mà.
Đây là trợ cấp nhà máy chúng em phát.
Mấy nhà máy hợp tác với bên chúng em năm nay làm ăn không tốt lắm nên lấy mấy thứ này gán nợ.
Bên trên lại đem ra làm phúc lợi phát cho kỹ thuật viên bọn em."
Nghe nói không tốn tiền, trong lòng Lưu Quốc Hoa lập tức dễ chịu hơn.
Cô vuốt vuốt chất vải trên quần áo mấy đứa con trai nhà mình, cảm thấy còn đẹp hơn quần áo mình chuẩn bị cho chúng nó nhiều.
Thấy thế, ánh mắt cũng sáng lên.
Trong nhà có bảy đứa con trai, đỏ cam vàng lục lam chàm tím vừa đủ bảy màu không đụng hàng, đúng là nhà độc nhất trong thôn.
Vốn dĩ Lưu Quốc Hoa cảm thấy mấy đứa con trai nhà mình mặc quần áo mới kia trông rất đoan chính đẹp mắt nhưng chờ đến khi Diệp Hà lấy ra chiếc váy bông nhỏ màu đỏ, đôi mắt cô lập tức không thể d/rời ra được.
(bế tắc quá, dời hay rời nhỉ)
Chiếc váy bông màu đỏ kia thật sự quá đẹp.
Cổ áo là lông thỏ trắng như tuyết, áo cổ đứng, chất vải cũng tốt.
Màu đỏ vừa sáng vừa tươi, trên váy còn có mấy sợi kim tuyến màu trắng, màu vàng đính vào thành những bông hoa.
Đằng sau váy còn có một vạt áo nhỏ và một cái nút dây kiểu Trung Quốc.
Váy màu đỏ rực, còn được may viền.
Cả đời này cô còn chưa từng thấy bộ đồ nào đẹp như vậy.
Diệp Hà vừa lấy bộ váy này ra, cả nhà đều khen đẹp, khen Diệp Hà mắt thẩm mỹ tốt.
Bộ này Bạch Quả mặc vào là chỉ có chuẩn.
Diệp Hà cũng được thế mà đắc ý:
"Lúc đó con vừa thấy bộ váy này là biết ngay ngoại trừ Tiểu Bạch Quả nhà ta thì chẳng có ai xứng mặc.
Nhiều người muốn tranh mua với con mà không được."
Mọi người trong nhà lại đồng thời khen Diệp Hà làm rất tốt, khen Diệp Hà đến càng lúc càng đắc ý.
Cô cầm bộ váy khoa tay múa chân, ướm qua thử lại vài cái thấy không có hiệu quả:
"Đi nào, cô đưa con đi thay, cho mọi người nhìn xem."
Có quần áo mới ai mà không thích chứ? Một cái váy mới xinh đẹp như vậy thì càng miễn bàn.
Diệp Hà vừa nói xong, Tiểu Bạch Quả cũng vui vẻ đi theo Diệp Hà vào trong phòng.
Mọi người Diệp gia đều biết Tiểu Bạch Quả nhà mình rất xinh xắn nhưng tới giờ vẫn không biết Bạch Quả có thể xinh đẹp đến như vậy.
Cô bé vừa thay đồ xong đi ra, mọi người Diệp gia đều kinh ngạc không thốt nên lời.
Hạt dưa trong tay Tôn Xảo Xảo đều rơi hết xuống.
"Ôi mẹ ơi, Tiểu Bạch Quả nhà ta sao bá nhìn còn xinh hơn cả diễn viên nhí trên phim điện ảnh thế này?"
Thời này đã có phim điện ảnh, mỗi mùa hè đều có người đến thôn chiếu phim ngoài trời, thuận tiện tuyên truyền tri thức nông nghiệp.
Cái gì mà "Anh hùng nhi nữ", "Lưu Tam tỷ", "Năm đóa kim hoa", "Lý Song song",...!nhiều cảnh trong phim không tránh khỏi xuất hiện một hai bé gái.
Nhưng những diễn viên nhí đó không ai có thể sánh bằng Tiểu Bạch Quả.
Đây cũng không phải là do tự Diệp gia khoe khoang.
Tiểu Bạch Quả trông giống Diệp Bạch Xuyên, vốn đã rất đẹp rồi, mấy tháng gần đây còn tu luyện.
Bản lĩnh tiên nhân có thể không học được bao nhiêu nhưng cũng bài tiết hết cặn bẩn trong cơ thể.
Khuôn mặt trắng trẻo như trứng gà bóc vỏ, mặc chiếc váy bông màu đỏ viền bằng lông trắng lại còn được Diệp Hà buộc hai búi tóc trên đầu, muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu đáng yêu.
Ôi chao, sao có thể dễ nhìn đến vậy?
Mọi người Diệp gia vây quanh xem Tiểu Bạch Quả khen không ngớt lời.
Tiểu Bạch Quả tự soi gương cũng cảm thấy mình thật là đẹp, tự nhiên cũng đối với cô cô Diệp Hà thân cận hơn.
Mở miệng là cô cô, ngậm miệng là cô cô, ngay cả lúc ăn cơm tối cũng phải ngồi cùng Diệp Hà.
Trong lòng Diệp Bạch Xuyên cảm thấy có một tia nguy cơ.
Lúc đầu hắn cảm thấy hắn là cha ruột của con gái, con gái đương nhiên là thân thiết với hắn hơn.
Kể cả thời điểm ăn tết không chuẩn bị lễ vật gì cho con gái thì con gái vẫn sẽ thân cận với hắn.
Hiện tại hắn không dám nghĩ như vậy nữa.
Nhìn con gái thân mật với em gái, lão cha cúi mặt xuống chậm rãi ăn cơm của mình, trong lòng còn bắt đầu ngóng trông có người chú ý tới hắn đang không vui, tới khuyên vài câu, sau đó hắn sẽ nhận rõ tình hình.
Trong nhà này, đàn ông không có tư cách ra vẻ tranh sủng.
Muốn được con gái yêu thích phải tự chủ động xuất kích.
Nguyên nhân trước kia hắn vẫn luôn không chịu dạy con gái pháp thuật thứ nhất là sợ cô dùng lung tung, thứ hai là cảm thấy con gái học xong sẽ không thèm trông mong ngưỡng mộ hắn nữa.
Cái sau chiếm tỷ lệ lớn hơn.
Bây giờ lão cha phát hiện, nếu như không bày ra chút sức cạnh tranh, con gái hắn sẽ biến thành con gái của em gái hắn mất.
Trong lòng Diệp Bạch Xuyên có vài phần ủy khuất.
Nghĩ tới lúc còn ở Tu chân giới có bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
Nhưng cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Dù sao thì người khiến hắn chịu uất ức lần trước, cỏ trên mộ đã cao một trượng rồi.
Lão cha quyết định cùng em gái nhà mình tranh sủng.
Tranh sủng của con gái.
Diệp Hà không thường xuyên ở nhà, nghỉ đông năm ngoái là ngủ cùng lão thái thái.
Năm nay Tô Nhược Phượng đi rồi, tam phòng cũng chỉ còn Tiểu Bạch Quả và Diệp Bạch Xuyên.
Diệp Hà liền quang minh chính đại đem Diệp Bạch Xuyên đẩy sang chỗ Diệp lão nhân và lão thái thái bên kia, còn mình thì ôm cháu gái đi ngủ.
Lão cha lúc ấy không có phản ứng gì.
Chờ đến quá nửa đêm, dùng một cái pháp thuật để cả nhà ngủ sâu rồi mò về phòng.
"Con đã theo vi phụ tu luyện nhiều ngày cũng có chút thành tựu, đã đến lúc dạy con pháp thuật."
Hai mắt Tiểu Bạch Quả bỗng chốc vụt sáng.
______________________
Con người ấy mà, đôi khi phải chịu chút kích thích mới có thể phát hiện điều mới mẻ.
Có Diệp Hà mấy hôm nay kích thích, Diệp Bạch Xuyên quả thực là mỗi ngày đều phát hiện ra một khía cạnh khác của con gái.
Khuynh hướng khuê nữ khống càng ngày càng tăng, quả thực là cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Con nhà khác liếc mắt nhìn Tiểu Bạch Quả một cái, lão cha đều cảm thấy con gái mình chịu thiệt lớn.
Năm nay Diệp Hà không mang quần áo về cho các anh trai.
Ở bên ngoài cũng không hoang phí, đều dồn hết vào quần áo của Tiểu Bạch Quả.
Người làm cô cô chỉ cần nghĩ đến cháu gái nhỏ nhà mình không có mẹ liền cảm thấy quá đáng thương.
Từ khi Diệp Hà về, quần áo trên người Tiểu Bạch Quả chưa bao giờ trùng lặp.
Làm bọn trẻ thôn Táo Câu ghen tỵ chết.
Đương nhiên bộ đẹp nhất vẫn là chiếc váy bông kia nên để dành đến lúc ăn tết mới mặc.
Quần áo mấy hôm nay mặc đều là những bộ khác Diệp Hà đem về.
Hiện tại khắp thôn đều biết, Diệp Hà Diệp gia đã trở về, mua cho cục cưng của Diệp gia quần áo đẹp hơn.
Đứa bé kia bây giờ mỗi ngày mặc một kiểu.
Những nhà có chị chồng, em chồng khác nhìn chị chồng, em chồng nhà mình chỉ cảm thấy cả người khó chịu, không vừa mắt.
Cũng đều là người làm cô cô mà sao cô nhà người ta có thể mang về nhà bao lớn bao nhỏ, còn cô nhà bọn họ cái gì cũng không có?
Chị họ Kỳ Hân Hinh cũng là một trong số những phụ nữ nghĩ như vậy.
Mấy ngày nay Tiểu Bạch Quả nổi bật quá mức, cô cũng từng lén đi nhìn xem, hận không thể lột quần áo trên người Tiểu Bạch Quả ra mặc lên người mình.
Lúc trước vốn còn không tán đồng ý muốn gả vào Diệp gia của em họ, giờ đã không còn kiên định như thế nữa.
Cô bắt đầu cảm thấy, nếu em họ có thể gả cho Diệp Bạch Xuyên, thật ra cũng không tệ.
Tốt xấu gì cô cũng coi như là có thân thích trong thôn.
Quần áo đắt tiền cô không mặc được nhưng chờ cô sinh con xong, con cô có thể mặc mà.
Nếu Kỳ Hân Hinh thật sự gả cho Diệp Bạch Xuyên, thành mẹ kế của con bé kia, cô là chị họ lấy chút quần áo không phải tiện hơn nhiều sao?
Nghĩ như vậy, cô liền không ngừng kiếm cớ lên huyện tìm Kỳ Hân Hinh, nói chuyện của Diệp Hà.
"Nói như vậy, cái người hôm đó không phải là người hắn thích mà là em gái hắn?"
Biểu tình của Kỳ Hân Hinh phảng phất giống như nhẹ nhàng thở ra, lại phảng phất như có vài phần tiếc nuối.
Cô ngồi nghĩ một chút, nói với chị họ:
"Chị họ, em gái họ có phải rất thương trẻ con không? Em cảm thấy thế này, đứa bé kia có em gái hắn thương, khả năng sẽ không muốn có mẹ kế.
Em có biết một người, ở trong thành có công việc chính thức, ngoại hình trông cũng được, chẳng qua là chưa có đối tượng.
Chị họ ở giữa làm mối, để cho hai người bọn họ làm quen trước có được không?"
"Hả?"
Cô dâu mới gãi gãi đầu, làm sao cũng không ngờ em họ mình sẽ nói thế.
Thật ra cô cũng không nghĩ nhiều, ngược lại cảm thấy em họ nói cũng có lý.
Dù gì cũng là người từng đi học, có văn hóa, suy nghĩ so với mình xa hơn.
"Nhưng chị biết nói thế nào?"
"Chị cứ đến nhà bọn họ ăn ngay nói thật là được.
Chờ thêm hai ngày, nhân lúc cuối năm, em để người kia với cha mẹ anh ta vào thôn gặp mặt nhà bọn họ, để hai bên đều thấy mặt nhau, xem có được hay không."
"Vậy...!được rồi, chị về nói chuyện với Diệp gia."
Người từng này tuổi đều quan tâm chuyện con gái thành gia, sinh con đẻ cái, hôn sự của Diệp Hà thật sự cũng là chuyện hai vợ chồng già Diệp gia nhọc lòng.
Mấy năm nay họ cũng nghĩ đến chuyện gả con gái nhưng hai ông bà không quen biết nhiều người, nhìn khắp Táo Câu thôn, thậm chí khắp các thôn xung quanh cũng không có mấy người xứng với Diệp Hà nhà bọn họ, nhà người thành phố thì họ lại không quen biết ai.
Với cả, Diệp Hà cũng tự có chủ kiến của mình, không chịu tạm bợ.
Người Diệp gia hiếm có người ngoại hình xấu, ít nhất cũng là đoan chính.
Diệp Hà chọn đối tượng đầu tiên là nhìn diện mạo, cái diện mạo ban đầu này cần phải đủ đẹp.
Tiếp theo là gia cảnh.
Cái kiểu trọng nam khinh nữ, mẹ chồng cả ngày suy nghĩ bắt nạt con dâu, chồng thì cả ngày nghĩ uất ức vợ mình để mẹ già hưởng phúc, cô cũng không suy xét.
Cuối cùng, cô cảm thấy không thể bởi vì kết hôn mà hạ thấp mức sống của mình.
Ba điều này cái nào cũng khó tìm, gộp cả ba lại thì càng khó.
Lão thái thái đã một thời gian dài không thấy ai nhắc tới chuyện giới thiệu đối tượng cho con gái nhà mình, nghe chị họ Kỳ Hân Hinh nói giói thiệu cho Diệp Hà một người diện mạo đoan chính, có công việc ổn định ở thành phố, lập tức hăng tiết lên như tiêm máu gà.
"Người thế nào? Nhà hắn làm gì? Sao nhà hắn lại nhìn trúng Diệp Hà nhà ta?"
Những việc này chị họ của Kỳ Hân Hinh đều không biết, cô vò đầu bứt tai:
"Chuyện này...!cháu cũng không rõ lắm.
Em họ cháu cũng không nói với cháu.
Cô ấy chỉ bảo chờ thêm mấy ngày, nhân lúc cuối năm người thành phố được nghỉ thì để bọn họ đến nhà chúng ta xem thử.
Đến lúc đó có vấn đề gì