Người trong thôn đều cho rằng cô giáo Lâm luyến tiếc bọn nhỏ trong thôn bọn họ mới ở lại thôn, là đại ân nhân của Táo Câu thôn bọn họ, nhưng Lâm Khiết tự biết, cô ở lại mới không phải vì chịu khổ bị liên luỵ đâu.
Cô ở lại là vì cướp chồng Tô Nhược Phượng, từ đây trải qua ngày lành.
Lâm Khiết, là trọng sinh!
Cô biết Diệp Bạch Xuyên về sau sẽ trở thành bá đạo tổng tài, cũng biết ba mẹ Tô Nhược Phượng sẽ trở về nhận thân, cô còn biết rất nhiều rất nhiều chuyện hiện tại còn chưa phát sinh.
Nhìn Tô Nhược Phượng ngồi ở ghế dài bệnh viện trên mặt đầy mông lung, Lâm Khiết cúi đầu, dùng tóc mái trên trán che giấu đáy mắt căm hận.
Cho dù đã trọng sinh vài năm, cảnh tượng đã từng khiến cô trằn trọc không thể ngủ cũng phảng phất ở trước mắt.
Lâm Khiết bỏ ra rất nhiều công sức mới ngăn chặn hận ý và ghen tỵ của mình, làm ra dáng vẻ nôn nóng lo lắng, đi ra phía trước cầm tay Tô Nhược Phượng.
Hai người cảm tình trong mắt người khác tương đương tốt.
Lâm Khiết là thanh niên trí thức tuổi nhỏ nhất xuống nông thôn, mọi người đều quan tâm cô.
Tô Nhược Phượng cũng không ngoại lệ, hơn nữa Lâm Khiết trọng sinh một lần, đối với sở thích của cô rõ như lòng bàn tay, nhất cử nhất động nhất ngôn nhất ngữ đều trúng hồng tâm Tô Nhược Phượng.
Tô Nhược Phượng xa người thân, trực tiếp coi cô trở thành em gái mình, chuyện gì cũng đều nghĩ cô.
Chỉ tiếc, tỷ muội tình thâm này hoàn toàn là đơn phương, Lâm Khiết từ đầu tới đuôi chỉ nghĩ thay thế được Tô Nhược Phượng thượng vị.
Nhưng Tô Nhược Phượng không hiểu được.
Trước mắt rốt cuộc xuất hiện một "người nhà mẹ đẻ" quen thuộc, tâm tình thấp thỏm mờ mịt của Tô Nhược Phượng yên ổn không ít.
Cô càng sụt sịt mũi, đôi mắt ôn nhu ưu thương:
"Em gái, em nói xem A Xuyên anh ấy...!anh ấy làm sao lại đụng phải chuyện như thế này?"
Tô Nhược Phượng thật sự không hiểu nổi có người ban ngày ban mặt bị sét đánh.
Cô càng không hiểu, chồng mình một lần hai lần đều gặp chuyện không may?
Chẳng lẽ cô chính là người có mệnh khắc phu mà phụ nữ nông thôn hay nói?
Tô Nhược Phượng nghĩ như thế nào, người khác không đoán ra được nhưng Lâm Khiết lại có thể đoán ra vài phần.
Nếu không phải người Diệp gia còn ở đây, cô tám phần có thể sẽ không nhịn được cười ra tiếng.
Tuy là như thế cũng đã nghẹn đến mức đỏ hốc mắt, nghẹn đến mức cả người run rẩy, hơn nửa ngày mới giảm xuống, hai tay hơi dùng sức, nâng Tô Nhược Phượng đứng dậy.
"Chị, người sống cả đời ai có thể Nhất Phàm phong thuận đâu, chị kiên cường lên, anh Bạch Xuyên thương chị như vậy, nhìn thấy bộ dạng này của chị nhất định sẽ đau lòng."
Cô lại quay đầu với hai vợ chồng già cười: "Chú, thím, cháu mang chị của cháu đi qua bên kia trước."
"Ai, đi đi đi đi, an ủi Nhược Phượng cho tốt."
Diệp lão thái cho rằng Lâm Khiết là muốn khai đạo con dâu nhà mình nên thật dễ dàng nói.
......!
Một đường đi vào nhà vệ sinh ở lầu na của bệnh viện, đầu tiên là nhìn trong nhà vệ sinh có người không, lại mở vòi nước mức lớn nhất, tiếng nước chảy ào ào đủ để che dấu bất luận âm thanh gì, lại cảnh giác ngó qua hành lang nhìn, xác định không ai đi qua, Lâm Khiết mới làm ra một bộ dạng khó xử.
"Chị, có chuyện này em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội hỏi chị một chút.
Bây giờ không có người ngoài, em liền hỏi, Tinh Tinh cùng Nhất Phàm bọn họ thật sự là con ruột của anh Bạch Xuyên sao?"
Những lời này uy lực không thua gì sét đánh giữa trời quang, Tô Nhược Phượng suýt nữa ngã xuống đất, may mắn phía sau chính là bồn rửa tay, cô mới đứng vững thân mình, môi nháy mắt trắng bệch, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau mới không được tự nhiên toét miệng, nỗ lực muốn giả bộ không hiểu.
"Này, lời này, loại lời nói này, loại lời nói này, không thể nói bậy......!Không đúng, em là, em là nghe ai nói?"
Tô Nhược Phượng là sợ thật.
Bởi vì, Tinh Tinh cùng Nhất Phàm, cặp song sinh này, thật sự không phải con của Diệp Bạch Xuyên!
Diệp gia huyết mạch, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một mình Tiểu Bạch Quả.
Tinh Tinh và Nhất Phàm, là cô cùng một thanh niên trí thức khác sinh.
Cô cùng người kia là ngầm yêu nhau, cái gì cũng đều đã làm, trong bụng cũng có con của người ta.
Vốn dĩ là chuẩn bị ở bên nhau kết hôn sinh con, kết quả một chuyện ngoài ý muốn làm cho hai người tách ra, cắt đứt liên hệ.
Cô thật sự luyến tiếc bỏ thai trong bụng, liền chọn lựa kỹ càng đàn ông theo đuổi cô ở nông thôn, trúng tuyển là Diệp Bạch Xuyên, là một người thành thục ổn trọng.
Mua một ít thuốc ngủ bỏ vào rượu giao bôi lúc động phòng, nhỏ máu heo lên khăn trải giường.
Song bào thai lớn lên nhỏ, đủ tháng cũng cùng bất mãn nguyệt dường như, hơn nữa Diệp gia hiếm lạ con cháu, thật đúng là bị cô giấu giếm được.
Chuyện này nếu như bị người đã biết, Tô Nhược Phượng quả thực không dám nghĩ cô sẽ sống qua ngày tháng thế nào.
Chỏ là tưởng tượng đến cảnh cô mang theo bọn nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà, cô đều cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.
Có người phụ nữ trời sinh chính là thuộc thố ti hoa.
Tô Nhược Phượng thật sự không biết cô nên làm thế nào mới tốt.
Cô không ngốc, bằng không lúc trước cũng sẽ không nghĩ đến tìm một người thành thật kết hôn.
Bởi vì cô không ngốc, cô tự nhiên có thể nghĩ đến bí mật ngày hôm nay bị Lâm Khiết biết, ngày hôm sau khả năng cũng sẽ bị người Diệp gia biết.
Hậu quả cô không muốn thừa nhận, nhưng để cô mang theo bọn nhỏ rời khỏi Diệp gia, cô cũng tìm không thấy biện pháp sống sót.
Tô Nhược Phượng lúc này mới thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Nhìn Tô Nhược Phượng đáy mắt tuyệt vọng, Lâm Khiết chỉ cảm thấy trong lòng nở hoa.
Cô hiểu Tô Nhược Phượng, biết tính tình và bản tính người này.
Đừng nhìn Tô Nhược Phượng lớn lên nhu nhược không chủ kiến, kỳ thật trong xương cốt rất ngoan cố.
Không đem cô bức đến cùng đường, cô trăm triệu lần sẽ không nghe ý kiến của người khác.
Trong lòng cười đủ rồi, cô mới làm ra bộ dáng hận rèn sắt không thành thép:
"Chị! Chị sao có thể hồ đồ như vậy chứ? Loại chuyện này có thể dấu diếm được sao?"
Tô Nhược Phượng không nói lời nào, chỉ là bụm mặt khóc, khóc vận mệnh của nàng rốt cuộc có bao nhiêu bi thảm.
Đang êm đẹp từ đại tiểu thư biến thành nông dân, mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, đã đủ đáng thương.
Hiện giờ còn bị chồng đuổi ra khỏi nhà.
Rốt cuộc nơi nào có thể cho nàng