Nghe bảo sắp đi xuống nông thôn, trong lòng Khương Cảnh Châu thật ra hơi sợ.
Những năm tám mươi, sự khác biệt giữa trẻ con nông thôn và trẻ con thành thị vẫn có chút lớn.
Trẻ thành thị ăn mặc sạch sẽ, còn đi nhà trẻ, lâu lâu còn được cho mấy hào tiêu vặt.
Còn trẻ nông thôn quần áo chẳng vừa người, đều là quần áo cũ của anh chị sửa lại.
Sáng đi học, chiều về còn phải phụ giúp gia đình làm việc nhà nông.
Bởi vì điều kiện không bằng ở thành thị nên cũng không chăm chỉ tắm rửa gội đầu.
Quanh năm suốt tháng, trên người đều đầy bụi bẩn.
Nhà bé không có họ hàng ở nông thôn nhưng các bạn bé ở nhà trẻ đều có ít nhiều phàn nàn về họ hàng.
Chúng nói bọn họ không thích vệ sinh, trên người còn có rận, lại hay bắt nạt người khác.
Tính tình Khương Cảnh Châu vốn hướng nội, hơi nhát gan, các bạn lại nói cứ như thật nên dọc đường bé sợ hãi lắm.
Đến khi tận mắt gặp Tiểu Bạch Quả, trái tim nhỏ của Khương Cảnh Châu cuối cùng mới trở lại trong ngực.
Bạn nhỏ nông thôn này không giống các bạn đã nói chút nào.
Vừa sạch sẽ vừa mềm mại, da trắng mịn như bánh trôi, khiến người ta chỉ muốn cắn ngay một miếng.
Nhất thời ý thức được mình đang nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ của bạn nhỏ Khương Cảnh Châu đỏ bừng lên, nhìn Tiểu Bạch Quả một cái, ngốc nghếch cười:
"Bạn...!bạn tên là gì vậy?"
Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Bạch Quả nhìn thấy một bé trai mềm mại trắng nõn.
Hai anh trai sinh đôi Diệp Văn, Diệp Võ tuy không lớn hơn Khương Cảnh Châu bao nhiêu nhưng lại lớn lên ở nông thôn, người chắc nịch, gương mặt đen như đít khỉ, chẳng trắng nõn chút nào, uổng phí giá trị nhan sắc cha mẹ di truyền.
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại của Khương Cảnh Châu, rất muốn đưa tay tới chọc.
Rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
"Em là Diệp Bạch Quả.
Tiểu ca ca, anh có thể gọi em là Tiểu Bạch Quả."
Khương Cảnh Châu biết cây bạch quả, bé tò mò liếc nhìn Diệp Bạch Xuyên một cái, ngây thơ hỏi:
"Em tên là Diệp Bạch Quả à? Vậy ba em có phải tên là Diệp Thụ Chi không?"
Tiểu Bạch Quả:......!
Diệp Bạch Xuyên:......!
Cành cây đúng là kết ra quả thật, hình như cũng không sai.
Diệp lão nhân hôm nay dường như thật sự bị lời đồng ngôn này gợi lên hồi ức gì đó, nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy hoài niệm:
"Không sai.
Thật ra nên dựa theo bối phận "tôn tử" mà đặt.
Chẳng qua theo bối phận thì tên ba đứa hơi khó nghe.
Để dành đến mấy đứa đời cháu nội.
Hồi xưa lúc mới sinh lão tam, bố thật sự định đặt là Tử Chi.
Dù sao cũng là con trai, bà nội của các con chê tên khó nghe quá nên ngăn lại.
Bà nói gì mà...!Thanh Sơn, Lục Hải, Bạch Xuyên ngân thụ, còn Tử Chi thì để đặt cho lão tứ.
Nhờ thế nên giờ con mới có cái tên văn nhã như này đấy."
Để dành cho mấy đứa đời cháu nội.
Diệp Tôn Xuyên.
Tiểu Bạch Quả suýt thì cười phụt ra.
Cô có chút đắc ý chạy tới làm nũng ông nội:
"Ông nội, vậy con là đời nào? Con là đời nào?"
Có kinh nghiệm từ bậc cha chú, cô biết bối phận của cô hẳn cũng chẳng dễ nghe.
Nếu không thì lão gia tử đã dựa theo cái bối phận kia mà đặt tên rồi.
Nhưng Tiểu Bạch Quả vẫn ngây thơ cảm thấy cho dù khó nghe cũng không thể khó nghe hơn cái tên đệm của lão cha.
Nào ngờ lão gia tử cười ha hả, mở miệng cho Tiểu Bạch Quả một đòn trí mạng:
"Còn con ấy à, con là phận "tử"..."
Tiểu Bạch Quả:......!
Diệp Tử Quả so với Diệp Tôn Xuyên còn đỡ hơn.
Khương Cảnh Châu còn nhỏ tuổi, không hiểu rõ gì mà bối phận, tên theo bối phận các thứ, cũng chẳng hiểu sao người lớn ai cũng đang buồn cười, và không rõ vì sao bạn nhỏ này mới vừa rồi còn cười nói rất có tinh thần mà giờ lại cứ như con gà trống nhỏ mới thua trận.
Nhìn bộ dạng Tiểu Bạch Quả như vậy, bé cảm thấy mình hẳn là nên tới dỗ dành, dù sao cũng là em gái nhỏ.
Anh trai dỗ dành em gái không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa đó sao.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của hai vợ chồng thư ký Khương, Khương Cảnh Châu lấy hết can đảm đến bên cạnh Tiểu Bạch Quả.
Mới đầu còn luống cuống tay chân nhìn cô, sau đó hơi vụng về giơ tay lên, nắm lấy tay nhỏ mũm mĩm mềm như bông của Tiểu Bạch Quả:
"Em...!em đừng buồn, anh dắt em đi chơi........."
Hai vợ chồng thư ký Khương không thể không kinh ngạc và kích động.
Mặc dù lúc này giống người bình thường nhưng Khương Cảnh Châu thật ra có bệnh kín.
Đứa nhỏ này có chứng hoang tưởng, luôn cảm thấy người xung quanh dơ bẩn, chỉ có cha mẹ ruột mới cho bé cảm giác tốt hơn một chút.
Đổi lại là người khác, cùng lắm là sau khi tiếp xúc với người ta thì đi rửa tay, nghiêm trọng thì thậm chí còn khiến bản thân xảy ra một loạt phản ứng bài xích.
Ngất xỉu, phát sốt đều là chuyện bình thường.
Chủ động đi tiếp xúc với một người xa lạ như thế này, cho dù chỉ là một cô bé thì cũng là chuyện chưa từng xảy ra.
Chuyện này sao có thể không khiến bọn họ kích động cho được?
Chẳng qua hai người đều là người chốn quan trường, đầu óc khôn khéo, mặc dù trong lòng thực sự kích động nhưng ngoài mặt thư ký Khương vẫn còn cố ra vẻ bình tĩnh mỉm cười:
"Cảm tình bọn nhỏ thật là tốt.
Các con tự đi chơi đi, đừng chạy xa, đúng lúc ba và chú cần giao lưu phương diện tâm đắc trong thư pháp."
Hắn cũng không nói dối.
Bọn họ đến thăm nơi này từ đầu vốn thật sự là để giao lưu thư pháp tâm đắc với Diệp Bạch Xuyên.
Thư ký Khương xuất thân dòng dõi thư hương, đời đời là văn nhân, vô cùng thiên vị thư hoạ.
Chịu ảnh hưởng từ gia đình, thư ký Khương cũng rất có thẩm mỹ về thư hoạ, vừa thấy chữ của Diệp Bạch Xuyên đã khen không dứt lời, thật sự sùng bái, chưa gặp được người thực đã có mười phần ấn tượng tốt.
Đến khi gặp được rồi, phát hiện dung mạo xuất sắc của lão cha, biểu tình đạm mạc, đôi mắt thâm sâu như hàn đàm, khí chất thanh lãnh, cảm thấy chữ như người, bộc lộ phẩm chất, rất có khí khái, rất có cá tính.
Vốn thật lòng chuẩn bị giao lưu tâm đắc thư pháp...!
Ai mà ngờ ở đây còn có thể thấy được tia hy vọng con trai mình chiến thắng bệnh tật?
Con cái đều là đầu quả tim của cha mẹ.
Ai làm cha mẹ mà không hy vọng con mình được mạnh khoẻ? Thư ký Khương đột nhiên thay đổi ý định.
Giao lưu tâm đắc thư pháp có để đặt ra sau, trước tiên phải thiết lập quan hệ tốt với cháu gái Diệp gia.
Nếu cô bé và người nhà quan hệ không tốt....!
Bọn họ có thể nhận nuôi bên mình.
Chỉ cần tốt cho con mình là được.
Diệp Bạch Xuyên vốn là vai chính, lập tức bị đạp xuống làm nhân vật phụ râu ria.
Thư ký Khương nịnh hót hắn trong sáng tạo nghệ thuật thư pháp hai câu cho có lệ rồi chuyển ngay đề tài lên người Tiểu Bạch Quả.
Lão cha nhìn ra hắn có tâm tư với con gái mình nhưng lại không cảm nhận được ác ý trên người đối phương, ngẫm lại ở thế giới này giết người có hậu quả rất nghiêm trọng nên thử thăm dò tới lui với hắn.
"Cô bé là con gái của anh Bạch Xuyên đây nhỉ? Vừa nhìn đã thấy có vài phần giống anh.
Người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ, bình thường hẳn là rất tri kỷ."
Phải con ruột không? Có quan hệ thế nào?
"....!Lúc tri kỷ thì rất tri kỷ, lúc nghịch ngợm thì cũng rất lỳ lợm.
Con trai thư ký đây tương lai hẳn là một nhân vật lớn."
Quan hệ rất tốt, ngươi có con trai rồi, đừng có dòm ngó con nhà người ta.
"Anh cứ đùa, đứa nhóc này tính tình hướng nội, chỉ sợ khó làm đại sự.
Nhưng mà con gái anh, tôi vừa thấy đã rất thích, thường ngày hẳn là cũng được cả nhà thương yêu như công chúa nhỏ."
Cô bé có duyên với tôi, tôi rất thích.
"Đứa bé này tính tình kiêu ngạo, nếu tôi không nghiêm khắc dạy dỗ sợ là sẽ lên mặt ngay."
Con gái của ta, ngươi đừng có nhớ mong.
Tuy lão cha vẫn thường chậm chạp với những vấn đề thường ngày ở thế giới này nhưng ấy là bởi vì chưa đề cập đến những vấn đề mẫn cảm.
Một khi đề cập đến vấn đề hắn thực sự để ý, lão cha liền trở nên cảnh giác.
Thêm nữa, kẻ đã hoành hành ngang ngược bao năm ở tu tiên giới còn chưa ai diệt trừ được, nghiêm túc lên một cái là khác hẳn.
Hai người đàn ông trưởng thành thử nhau qua lại mấy hiệp, đều đã biết tâm tư đối phương, rất ăn ý trao đổi ánh mắt.
Diệp Bạch Xuyên chủ động đứng lên, tiếp đón thư ký Khương vào nhà, cũng đúng lý hợp tình:
"Thư ký Khương là người yêu thích thư pháp, chỉ nói mà không làm thì tính làm gì, chúng ta vào nhà phân cao thấp."
Người Diệp gia cũng chẳng nghĩ nhiều.
Lão thái thái còn vui tươi hớn hở đi chuẩn bị giấy, bút, mực.
Trên mặt hai người đều mang theo miệng cười nhưng chờ cho lão thái thái vừa ra ngoài, đóng cửa lớn lại, hai người đàn ông lập tức thu lại bộ dạng tươi cười.
"Nói tiếng người."
Thư ký Khương nghẹn họng.
Rốt cuộc cũng không so đo thái độ của Diệp Bạch Xuyên, nói lời thật:
"......!Là thế này, con trai nhà tôi nó......"
Chuyện của người lớn, Tiểu Bạch Quả và Khương Cảnh Hâu tạm thời còn chưa biết.
Tiểu Bạch Quả cũng không cảm thấy bị tiểu ca ca dắt tay là chuyện to tát gì.
Dù sao bảy đứa anh trai của cô cũng có một thời gian hay lôi kéo tay cô.
Nhưng mà tay của các anh không giống tay của Khương Cảnh Châu lắm.
Tiểu Bạch Quả nhìn về phía hai cái tay mũm mĩm của cả hai.
Đều trắng mịn núng nính mềm mại.
Cô không nhịn được nắn tay nhỏ của Khương Cảnh Châu hơi mạnh.
Xúc cảm kia chỉ có thể dùng một từ tuyệt vời để miêu tả.
Cuối cùng Tiểu Bạch Quả cũng hiểu vì sao các anh thích nhéo nhéo tay cô.
Đổi lại là cô, cô cũng thích.
Tiểu Bạch Quả bị nhéo thành quen, không cảm thấy cầm tay thì có gì xấu hổ.
Nhưng Khương Cảnh Châu không giống thế.
Thân thể bé có chút đặc thù, chưa từng nắm tay bạn bè cùng lứa.
Ngay cả ba mẹ cũng chưa từng cầm tay như thế, cảm thấy ba mẹ và các bạn đều dơ dơ.
Lần đầu nắm tay một bạn nhỏ, mà lại còn là một em gái đáng yêu như vậy, bị Tiểu Bạch Quả nắn nắn tay, Khương Cảnh Châu đỏ bừng cả mặt.
Bé có chút biệt nữu*, hơi xấu hổ mà lại không muốn rời tay.
(*别扭/bié niǔ/biệt nữu: lúng túng, khó xử)
"Anh...!anh không nắm tay em nữa..."
Tiểu Bạch Quả mở to mắt, không hiểu lắm tâm tư các bé trai:
"Vì sao vậy?"
Rõ ràng là nhéo đã tay như thế mà sao lại không nắm nữa chứ?
"Anh...!anh..."
Khương Cảnh Châu ngượng ngùng, không biết nói sao cho vừa.
Bé đã bao giờ gặp phải tình cảnh này đâu.
Bé vừa xấu hổ vừa gấp gáp thế là nước mắt rơi ào ào, khiến Tiểu Bạch Quả hoảng sợ, nghĩ mãi không ra mình đã làm gì bắt nạt người ta khóc.
Cô vội buông tay hai đứa đang nắm ra, giơ