Bạch Quả được giao cho Trương Lan Lan chăm sóc rồi, mấy đứa cháu trai Diệp gia cũng tự bay nhảy, ăn xong cơm tối liền khép cửa lớn lại rồi chuồn ra ngoài chơi.
Hàng xóm vẫn đang ngồi ngoài hóng gió, bọn nó cũng không lo có người vào trộm đồ.
Tiểu Bạch Quả dẫn Điền Ngư về, chào hỏi hàng xóm rồi đẩy cửa đi vào, lại khép hờ cửa y nguyên như lúc ban đầu.
Sau đó đi tìm chu sa và giấy bùa vàng.
Tiểu Bạch Quả nhớ rõ lần trước để ở góc nào trong tam phòng nhưng vị trí cụ thể thì bởi lúc trước không có nổi hứng đi vẽ bùa nên cũng không nhìn kỹ lắm.
Giờ chỉ đành cùng Điền Ngư chia ra tìm kiếm.
May là Diệp Bạch Xuyên cũng chẳng giấu thứ này ở chỗ nào kín đáo quá, chỉ bỏ đại vào hộc tủ, dùng tấm giẻ bọc lại.
Sau khi tìm được nguyên liệu, bước còn lại cũng chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Bạch Quả.
Cái trò vẽ bùa này thật sự chẳng đơn giản chút nào.
Không được cẩu thả dù chỉ một chút.
Động tác hạ thủ và cách phối hợp linh khí sai một xíu thôi là hiệu quả của linh phù cũng giảm đi.
Những điều này đều được ghi lại trong Phù tu Bách khoa toàn thư.
Còn có hình ảnh cao nhân minh hoạ trong sách, linh phù thượng cửu phẩm và linh phù hạ nhất phẩm cách biệt quá quá lớn.
Tiểu Bạch Quả đã khắc ghi trong đầu.
Nếu muốn tặng linh phù cho người khác thì cũng không thể tặng loại quá kém.
Ít nhất cũng phải là tam phẩm, dưới tam phẩm đem cho cũng ngại.
Tiểu Bạch Quả làm tốt công tác chuẩn bị.
Trước tiên điều chỉnh trạng thái của mình, bảo Điền Ngư nhất định không được quấy rầy, cuối cùng dùng linh khí bao lấy giấy bùa và chu sa, hít một hơi thật sâu, sau đó dựa theo trình tự trong trí nhớ, thong thả vẽ lên giấy bùa vàng.
Đây là một quá trình vô cùng hồi hộp mà kích thích.
Người phàm không hiểu được chuyện này phức tạp thế nào, chỉ có thể nhận thấy được không khí nghiêm trang lại vừa vui sướng khó nói thành lời.
Đối với tu chân giả mà nói, lúc vẽ bùa, thần thức tiêu hao có thể nói là kinh người.
Tiểu Bạch Quả hết sức chăm chú dồn sức vào, mãi đến khi nét bút cuối cùng buông xuống, linh lực toàn thân đã tiêu hao gần như hết sạch.
Lá bùa này, vẽ thì cũng ra gì đấy.
Nhưng công hiệu này, phẩm chất này khiến Tiểu Bạch Quả không nhịn được mà nhíu mày.
Nhất phẩm còn chưa tới.
Miễn cưỡng coi như là một tấm bùa mà thôi.
Là cái loại mà chỉ có thể tụ được chút xíu linh khí.
May mà Tiểu Bạch Quả cũng chẳng hy vọng một lần là thành công.
Dù sao, cô chẳng có kinh nghiệm, cũng chẳng phải kỳ tài.
Có thể một lần là thành công thì khác nào vận khí ngập trời.
Bởi vì đã có chuẩn bị về tâm lý, Tiểu Bạch Quả cũng không quá thất vọng.
Cô ném tấm bùa sang một bên, ngồi xếp bằng tĩnh toạ, khôi phục linh lực, chuẩn bị cho lần tiếp theo.
Điền Ngư thở còn không dám thở mạnh, nhìn cô.
Cô bé vẫn nhớ rõ lời Tiểu Bạch Quả dặn dò.
Không được quấy rầy cô trong lúc cô vẽ bùa.
Thấy Tiểu Bạch Quả dừng bút, bé mới dám thì thào phát ra tiếng: "Bạch Quả, tớ có thể nói chuyện chưa?"
Sau khi được Tiểu Bạch Quả đồng ý, bé mới thả lỏng, nhảy nhót đến trước mặt Tiểu Bạch Quả.
Nhìn tấm bùa bị Tiểu Bạch Quả vứt đi, tuy bé chẳng hiểu trên giấy vẽ cái gì nhưng vẫn cảm thấy trên đó truyền đến một loại hơi thở khiến bé vô cùng thoải mái.
Nhớ tới lúc nãy Tiểu Bạch Quả nói muốn tặng đồ cho mình, Điền Ngư không nhịn được hỏi: "Bạch Quả, cậu vẽ thứ này là để tặng tớ sao?"
Hai mắt bé sáng lấp lánh, vô cùng chờ mong.
Thấy vậy Tiểu Bạch Quả không nhịn được mà nổi ý xấu, cô cố ý đùa giỡn: "Đương nhiên...!không phải!"
"Hả..." Điền Ngư sửng sốt, sau đó hiểu được ý trêu đùa từ vẻ mặt cười nắc nẻ của Bạch Quả, bé lập tức nhảy tới, lấy hai tay nhéo khuôn mặt Tiểu Bạch Quả: "Sao cậu lại xấu xa thế hả? Dám trêu chọc tớ này!"
"Ấy, không dám không dám, tớ sai rồi sai rồi." Tiểu Bạch Quả liên tục xin tha, giải cứu khuôn mặt nhỏ của mình từ ma trảo của Điền Ngư, sửa sang lại đầu tóc.
"Không đùa cậu nữa.
Đây là đồ tớ định đưa cho cậu nhưng tấm này tớ vẽ không tốt lắm.
Chờ tớ một lúc, tớ sẽ vẽ lại một tấm tốt hơn cho cậu."
Trẻ nhỏ ngây thơ, Điền Ngư lại không phải đứa bé tâm cơ, Tiểu Bạch Quả nói thế nên bé cũng tin là như thế.
Trong lòng vừa cảm động vừa nhìn về phía linh phù an ủi Tiểu Bạch Quả: "Thì ra là vậy.
Nhưng mà, tớ cảm thấy cái này cậu vẽ đã tốt lắm rồi mà.
Không biết nói sao nhưng tớ thấy cậu vẽ cái này rất tốt rồi."
Đó là bởi vì cậu chưa được thấy linh phù hàng xịn do đại thần vẽ ra thôi.
Nếu đã thấy được hàng xịn, thứ này của cô thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Vị trí thôn Táo Câu khá gần núi rừng, Tiểu Bạch Quả lại thuần Mộc linh căn, linh lực khôi phục rất nhanh.
Cô đã lần nữa cầm bút lên.
"Tấm này vẽ không tốt, chờ tớ vẽ ra tác phẩm vừa lòng thì cậu sẽ biết.
Tớ tiếp tục vẽ đây, nếu cậu thích tấm này thì có thể cầm trước.
Đợi tớ vẽ được cái hài lòng, cậu có thể để hai cái cạnh nhau so sánh là biết vì sao tớ không hài lòng."
Điền Ngư chớp chớp mắt, vô cùng sảng khoái tin tưởng Tiểu Bạch Quả.
Dù sao bé và Tiểu Bạch Quả cũng là bạn tốt nhất, nếu Tiểu Bạch Quả đã nói tặng bé thứ tốt nhất thì chắc chắn không có cái nào tốt hơn.
Bé cười hì hì ngồi xuống một bên.
"Không cần đâu, tớ sẽ chờ đến khi cậu vẽ được.
Cố lên nha."
Tiểu Bạch Quả cười cười với bé, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, khí thế cả người lập tức thay đổi.
Một lần nữa hết sức tập trung.
Lần thứ hai, đã có kinh nghiệm từ lần trước, Tiểu Bạch Quả khống chế linh khí càng chuẩn xác.
Điền Ngư mắt trông mong nhìn.
Lúc Tiểu Bạch Quả mới vừa vẽ nét đầu tiên, bé còn chưa biết tấm này khác tấm kia thế nào.
Nhưng đến khi Tiểu Bạch Quả vẽ được một nửa, Điền Ngư đã hiểu, Tiểu Bạch Quả không hề lừa mình, bạn ấy thật sự muốn vẽ cho mình cái tốt nhất.
Bé cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy bức tranh này so với bức mới nãy vẽ hoàn chỉnh xong còn khiến trong lòng trở nên thoải mái hơn.
Điền Ngư là phàm nhân, không thể cảm giác được tốt xấu thế nào nhưng Tiểu Bạch Quả thì có thể.
Nhưng cô không dám lơi lỏng, cũng không dám vui mừng.
Sợ lỡ không ổn định được trạng thái, phế mất tấm linh phù này.
Cô chỉ có thể chăm chú hơn nữa.
May mắn đây chỉ là Tụ Linh Phù cấp thấp, có thất bại cũng sẽ không có cái gọi là phản phệ nên Tiểu Bạch Quả mới dám để đồng bọn đi theo.
Nếu cao cấp một chút, thất bại một cái sẽ sinh ra tác dụng phản phệ.
Tiểu Bạch Quả không dám bàng quang với Điền Ngư.
Mỗi cái lá bùa cấp thấp như này mà đã khiến cô vất vả như vậy, Tiểu Bạch Quả càng có thêm nhận thức về con đường tu tiên khó nhọc.
Linh phù lần thứ hai vẽ ra so với lần đầu tốt hơn nhiều lắm.
Ít nhất cũng tới được hạ nhị phẩm.
Tiểu Bạch Quả còn muốn khiêu chiến tam phẩm nhưng Điền Ngư đã ríu rít chạy tới.
Đối với người tu tiên mà nói, linh phù kiểu này cơ bản là rác rưởi của rác rưởi, nhưng đối với người thường thì đã là đồ vô cùng tốt.
Huống hồ lần này tấm Tiểu Bạch Quả vẽ ra chất lượng đã là hạ nhị phẩm rồi.
Trong tầm hiểu biết của Điền Ngư, nó đã là thứ vô cùng ghê gớm.
Còn ghê gớm thế nào, không biết, không rõ lắm, không nói thành lời được nhưng mà từ đáy lòng cảm thấy bức tranh này chẳng biết vẽ cái gì nhưng vẫn siêu cấp siêu cấp ghê gớm.
Người thường, ít nhiều vẫn có linh cảm.
"Bạch Quả, đây là chuẩn bị để tặng tớ phải không? Phải không? Tớ mặc kệ, tớ muốn cái này! Có được không?"
Tiểu Bạch Quả thật ra muốn tặng Điền Ngư loại tốt hơn nữa, quệt mồ hôi một cái, nghiêng đầu hỏi: "Tớ còn có thể vẽ cái tốt hơn nữa, cậu thật sự chỉ muốn mỗi cái này à?"
Cô cho rằng Điền Ngư sẽ chọn cái tốt hơn nữa kia, không ngờ cô bé rối rắm một hồi, kiên định lắc lắc đầu.
"Không đâu, tớ chỉ muốn cái này thôi.
Tớ biết đây khẳng định là đồ tốt, cũng tin cậu có thể vẽ ra cái tốt hơn.
Nhưng mẹ tớ đã kể cho tớ một câu chuyện cổ tích, kể rằng có một người nọ một hôm bị rơi mất cái túi, bên trong còn có tiền nên quay lại đường cũ đi tìm.
Có người khác nhặt được, hảo tâm trả lại túi và tiền.
Kết quả, người làm rơi lại nói bên trong còn có trang sức bằng vàng, giờ không còn nữa chắc chắn là người kia trộm.
Người hảo tâm kia nói không có lấy trộm, thế là nháo tới nha môn.
Có vị quan lão gia nghe xong, sau khi tìm người hỏi thăm, phán trong đó không có trang sức bằng vàng nên không phải cái túi anh ta làm rơi, rồi đem hết tiền cho người hảo tâm kia."
"Kể từ lúc ấy, tớ đã tự nói với mình không được trở thành một kẻ tham lam.
Cho nên, một cái này là đủ rồi."
Cô bé cười cười, hơi xấu hổ nhìn về phía Tiểu Bạch Quả: "Xin lỗi nhé Bạch Quả, hiếm khi cậu muốn tặng quà cho tớ."
Tiểu Bạch Quả lắc đầu, trong lòng rất nhiều cảm xúc.
Trong mơ hồ cảm giác được mình đã đột phá một hàng rào hư ảo.
Không đợi cô kịp hiểu rốt cuộc chuyện là thế nào thì đã cảm nhận được tu vi của mình tiến bộ vượt bậc.
Mấy câu nói của Điền Ngư mà đã trực tiếp khiến cô đột phá Trúc Cơ trung kỳ đại viên mãn.
(Từ Luyện Khí kỳ lên Trúc Cơ kỳ thường không có bị sét đánh nha mọi người.
Trúc Cơ kỳ đại khái đã có thể giết người thường như giết kiến rồi đấy.)
Tiểu Bạch Quả:!!!
Thật không ngờ có được thu hoạch lớn như vậy.
Cô nhìn về phía Điền Ngư, thấy ánh mắt Điền Ngư thanh triệt chính trực, không hề có nửa phần bóng ma cũng cười cười, thu dọn chu sa, giấy bùa.
Người tu tiên cũng tu tính, hình như cô đã sờ đến một chút môn đạo rồi.
Dọn dẹp xong chu sa giấy bùa, ổn định cảnh giới, Tiểu Bạch Quả hồn nhiên nắm tay Điền Ngư: "Nghe lời cậu.
Đúng rồi, chuyện tớ vẽ cái này cậu đừng nói với ai nhé.
Nếu cậu mà nói thì tớ sẽ không làm bạn với cậu nữa."
Điền Ngư chấn động, hơi chần chừ, bé nhỏ giọng hỏi: "Bố mẹ tớ cũng không được sao?"
"Không được."
Cô bé làm bộ làm tịch thở dài một tiếng: "Haizz, thôi được, ai bảo chúng mình là bạn tốt chứ.
Giúp bạn bảo vệ bí mật là chuyện thiên kinh địa nghĩa ấy mà."
————
Ngày hôm sau, người lớn Diệp gia trở về.
Mới vừa về được một lúc, lão thái thái đã xách theo một túi bánh quy đào đến Điền gia đón cháu.
Thời này, một túi bánh quy đào cũng coi như là một phần đại lễ rồi.
Tuy là cũng có hiểu biết cơ bản về mức độ được cưng chiều của Tiểu Bạch Quả nhưng Trương Lan Lan cũng không