Nghe bảo một con hoàng thần ngư có thể tạo ra ngư giao đáng giá, một cân cả mấy đồng, lão thái thái cũng không nỡ lấy ra ăn, muốn đem lên chợ bán ngay.
Mấy ngàn tệ cũng có thể làm được chút chuyện.
Nhưng vật sống không giống như vật chết, dù sao thì huyện thành này hơi nhỏ, khó mà có người nuốt trôi được.
Nghĩ tới nghĩ lui, lão thái thái cảm thấy vẫn nên đến nhờ chuyên gia thì hơn.
Người nào là chuyên gia? Đương nhiên chính là người quanh năm suốt tháng làm ăn với thuỷ sản - Điền Trường Quý.
Nghe chuyện Diệp Bạch Xuyên bắt được hoàng thần ngư hiếm thấy, định tìm chỗ bán lấy tiền, Điền Trường Quý không từ chối, đến đây nhìn hoàng thần ngư trong chậu nước một cái trước.
Sau đó bắt ra cân.
Cuối cùng sắc mặt vừa hưng phấn vừa khó xử, khiến lòng người Diệp gia cũng thấp thỏm theo.
Diệp lão nhân hút thuốc lá, tỏ ý bảo hắn cứ nói.
"Trường Quý, có gì thì cứ nói ra, đừng ngại."
"Nếu bác đã nói như vậy thì cháu cũng có thể yên tâm.
Cháu đành nói thật vậy.
Cá này của nhà chú đúng là khá tốt nhưng cháu chưa từng thấy qua.
Không biết loại cái này rốt cuộc có phải hoàng thần ngư không.
Nếu là thật thì tất nhiên có thể bán giá cao.
Nhưng nếu không..."
Điền Trường Quý dừng một chút, nhìn sắc mặt mọi người, mở miệng nói tiếp: "Đương nhiên, dù thật hay giả, huyện nhỏ này của chúng ta cũng ăn không nổi, nên đi chợ thuỷ sản lớn nhất trên tỉnh xem có ông chủ lớn nào có thể ăn không.
Dù sao thì nghe nói hoàng thần ngư thật giá cũng phải đến hai, ba mươi tệ.
"Bao nhiêu cơ?!"
Người Diệp gia hoảng sợ.
Mọi người đều cảm thấy khó tin.
Có một cân cá như vậy thôi mà bán được hai, ba mươi tệ?
Mẹ ơi, đây nào phải thịt cá bình thường.
Đây là cá bằng vàng sống sờ sờ ấy chứ.
Lão thái thái vốn giặt quần áo trong chậu gỗ, nghe thấy vậy liền bỏ nhanh nó vào chậu rửa rau.
Cái chậu này ngày thường giặt biết bao nhiêu đồ lót, tất thối của lão già, e là làm cá vàng bị hun chết.
Cả nhà vây quanh con cá kia, mở to mắt cố gắng tìm xem nó có điểm gì khác cá bình thường.
Tuy bề ngoài đúng là hơi hiếm gặp, thoạt nhìn có vẻ xấu xí một chút nhưng đúng thực là chưa từng thấy qua.
Nhưng cũng đừng vì khác biệt nhan sắc mà bảo cá này đáng giá chứ?
Hay là loại cá này ăn vào có thể trường sinh bất lão, bách bệnh bất sinh?
Nhìn tới nhìn lui, cả nhà cũng chẳng thấy con cá này có chỗ nào đáng giá.
Cuối cùng đành phải hậm hực lý giải là trình độ bọn họ không đủ, chẳng bằng cứ để ông chủ lớn người ta trong thành có mắt thẩm định.
Cả nhà lại thương lượng với nhau một hồi, quyết định vận chuyển nó lên chợ thuỷ sản lớn nhất trên tỉnh bán.
Loại việc vặt này vốn là giao cho người thông minh nhất trong ba anh em là Diệp Lục Hải đi xử lý.
Nhưng giờ Diệp Lục Hải đã là công nhân trong thành, không có dư thời gian như vậy nên giao cho Diệp Thanh Sơn.
Phụ nữ thì không tiện lắm.
Diệp Bạch Xuyên đầu óc lại có bệnh.
Diệp Thanh Sơn đành phải phụ trách nhiệm vụ quang vinh đi vận chuyển mấy trăm tệ này.
Diệp Thanh Sơn:......!
Áp lực tăng gấp bội.
Lỡ con cá vàng này nửa đường chết mất thì biết làm sao?
Thật ra chuyện này hắn cũng không cần lo đến thế.
Diệp Bạch Xuyên đã sớm rót linh khí vào con hoàng thần ngư này rồi.
Tuy không đảm bảo sẽ sống mười ngày nửa tháng nhưng mạnh khoẻ chống đỡ một tuần thì vẫn có thể.
————
Trước khi lên chợ thủy sản trên tỉnh thì cần chuẩn bị vài thứ.
Hai người hẹn ngày thứ ba sẽ xuất phát xong thì giữa trưa hôm sau, Diệp Hà và Diệp Lục Hải về đến nhà.
Thường thì đi xa về sẽ mang vài thứ cho người nhà nhưng lần này về, bất luận là Diệp Lục Hải hay Diệp Hà đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai người mang về tin tức không tốt lắm.
Chỉ với một tác phẩm thư pháp của Diệp Bạch Xuyên, Diệp Hà đã nhấc lên được quan hệ với lãnh đạo xưởng.
Từ chỗ người đó mà biết được một tin tức bên trong.
Nhà máy quốc doanh mà xưởng họ hợp tác đã đóng cửa.
Bên trên rất có khả năng sẽ tính đến chuyện điều chỉnh biên chế trong xưởng.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người bị buộc thôi việc.
Chuyện này lúc ăn cơm tối họ mới nói.
Tiểu Bạch Quả nghe xong, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Làn sóng nghỉ việc này không phải còn mấy năm nữa mới tới sao?
Sao lúc này lại đột nhiên nhận được tin này?
Nhưng mà thế giới này cùng với thế giới cô sống ban đầu cũng không giống nhau lắm, có chút chênh lệch cũng là chuyện bình thường.
Tâm thái Tiểu Bạch Quả vẫn khá tốt.
Chẳng qua, tin này vừa vào trong tai những người Diệp gia khác thì lại kéo tâm tình mọi người xuống.
Dù gì cũng là công việc chính thức trong thành, đột nhiên nhận được tin bị đuổi việc, tâm tình tất nhiên là rất nặng nề.
Cũng không phải là cảm thấy chuyện nghỉ việc to lớn gì.
Điều kiện trong nhà bây giờ rất tốt.
Diệp Lục Hải về vừa hay có thể giúp trồng trọt và làm đồ hộp.
Diệp Hà về cũng có thể giúp làm việc trong nhà.
Đâu phải không nuôi nổi.
Nguyên nhân cảm thấy nặng nề đơn giản là nhà máy đang yên lành bảo đóng cửa là đóng cửa, công nhân thì nói đuổi là đuổi.
Thế sự vô thường, trong lòng cũng không khỏi khó chịu.
Lão thái thái còn gắp riêng một miếng thịt ba chỉ to vào bát Diệp Hà, vỗ về lưng con, phảng phất như con gái đang ở trước mặt bà vẫn là đứa trẻ.
"Con đó, cứ làm việc thật tốt trước đã.
Mặc kệ rốt cuộc có phải nghỉ việc hay không, dù sao hiện tại con vẫn là công nhân, còn là công nhân chuyên nghiệp.
Làm nghề nào yêu nghề đó.
Nếu thật sự phải nghỉ việc thì con cứ về nhà, mẹ nuôi con.
Mẹ con bây giờ có năng lực, có thể tự làm đồ hộp.
Mẹ dạy cho con, con cùng mẹ làm một thời gian.
Đợi nửa năm, một năm sau thì mình lại tìm một nhà chồng.
Có một tay nghề kiếm tiền tốt như vậy, nhà chồng cũng sẽ không dám khinh thường con.
Có mẹ ở đây, con không phải sợ."
Diệp Lục Hải nghe mà ngứa trong lòng, cũng chường cái mặt tới bên cạnh lão thái thái, muốn được mẹ quan tâm yêu thương.
Hắn vừa thò tới gần, lão thái thái lập tức trừng mắt:
"Mày qua đây làm gì?"
Khác biệt quá rõ ràng.
Người Diệp gia đều trộm cười nhưng Diệp Lục Hải đã quen lão mẹ nhà mình bất công, cũng không cảm thấy có gì tổn thương, đẩy bát của mình sang: "Mẹ, mẹ cũng quan tâm con với nào."
"Lớn đầu rồi mà còn làm trò trẻ con." Lão thái thái cười mắng, chọn lựa một hồi, chọn được miếng nhỏ nhất trong đĩa thịt xào ớt: "Được chưa hả?"
Diệp Lục Hải cúi đầu nhìn miếng thịt heo trong bát mình chỉ to bằng móng tay út, lại nhìn miếng thịt ba chỉ to gần bằng hai ngón tay trong bát Diệp Hà rồi tự giác gắp thêm một miếng, thu hẹp chênh lệch giữa hai người.
"Được rồi mẹ.
Cảm ơn mẹ quan tâm, về sau con nhất định sẽ hiếu kính mẹ thật tốt."
"Ở đó mà ba hoa." Lão thái thái đánh hắn một cái, rồi xoay người lại nói về tương lai với Diệp Hà.
"Thật đấy, Hà Nhi, con cứ cùng mẹ làm đồ hộp đi.
Đồ hộp nhà mình căn bản không cần lo chuyện bán.
Quanh năm suốt tháng phí tổn thấp nhưng cũng tốt."
"Mẹ, con tự có suy tính của mình." Diệp Hà đã có con đường riêng của mình.
Lần trước Diệp Bạch Xuyên cho cô mấy trăm đồng, cô còn chưa lãng phí nửa đồng nào, toàn bộ dùng vào việc đào tạo sâu, tự phát triển bản thân.
Cô đến tận thành phố lớn duyên hải miền nam xem thử, thấy qua được phồn hoa ở thành phố lớn, cũng thấy được mức sống người dân ở thành phố thế nào.
Trong lòng đã có suy tính.
Hiện giờ thành phố phát triển rồi, lúc dân chúng ở thôn Táo Câu còn đang khát khao làm phú hộ thì ở những thành phố đó, đừng nói là triệu phú mà chục triệu, trăm triệu phú, tỷ phú đều đã ùn ùn xuất hiện cả rồi.
Tất cả, đều khiến Diệp Hà chấn động.
Diệp Hà vốn luôn thông minh, cô rất nhanh đã phát hiện ra triệu phú, tỷ phú đó đều là nhóm người đi đầu.
Táo Câu thôn bọn họ bây giờ tuy rằng lạc hậu nhưng chính sách thì giống nhau, cũng không có người cạnh tranh.
Nếu dám đảm đương làm người đi tiên phong, dám bỏ ra để lang bạt một lần, chưa chắc sẽ không được như những triệu phú, tỷ phú kia.
Chẳng qua, phải lang bạt thế nào, Diệp Hà còn có vài phần do dự.
Mà lão thái thái vừa nghe nói cô tự có tính toán liền nổi lên hứng thú.
Kiểu gì cũng phải khiến con gái nói ra kỹ càng.
Ở trong lòng người làm mẹ, con gái nhà bà từ nhỏ đã thông minh, chủ ý của cô nhất định cũng rất đoan chính.
Bị mẹ truy hỏi, Diệp Hà cũng đành phải nói đại khái kế hoạch của mình một chút.
"Con định nhận thầu một mảnh đất trên núi, sau đó tự gieo trồng đặc sản, gia công thành đủ loại đồ bán đến thành thị vùng duyên hải phía nam."
Nhận thầu núi.
Đặc sản.
Thành thị vùng duyên hải phía nam.
Hai vợ chồng già, đại phòng, nhị phòng trợn mắt thật lớn.
Những điều mà Diệp Hà vừa nói đối với những người chưa rời khỏi cái tỉnh này chẳng khác nào thiên phương dạ đàm.
Trước giờ, bọn họ cũng không nghĩ tới chuyện có thể tiếp xúc với người ở thành phố lớn vùng duyên hải phía nam.
Cho dù là muốn cho con cái rời khỏi vùng sâu vùng xa này, hai vợ chồng Diệp Lục Hải cũng chỉ dám hy vọng bọn nhỏ nhà mình có thể thi đậu cấp ba, giống như Diệp Hà, ở lại huyện thành làm trong xưởng, thoát khỏi giai cấp nông dân, chứ chưa bao