Lần này Tô Nhược Phượng dẫn theo cả tài xế lẫn vệ sĩ đến.
Cho dù trong lòng họ chẳng ưa Tô Nhược Phượng nhưng chí ít thì lúc này Tô Nhược Phượng vẫn là cơm áo cha mẹ nên hai người đàn ông rất nhiên không thể trơ mắt nhìn Tô Nhược Phượng bị đánh, bước đến nhận thay cái quất bằng que cời lửa của lão thái thái.
Vừa không thật sự muốn đứng im chịu trận, mà cũng vừa không dám mạnh tay giật lấy, dù sao cũng là cụ bà lớn tuổi, lỡ khiến người ta bị gì thì không đùa được đâu.
Nên chỉ đành tay không bắt lấy.
Lão thái thái giằng co mấy lượt, biết có người đứng về phía Tô Nhược Phượng bên kia, cân nhắc nhân số hai bên một chút, cảm thấy trước mắt bà cháu mình đang ở thế hạ phong, nếu thật sự đánh nhau thì e là thua thiệt, trong lòng trầm xuống: "Mày tới làm gì? Nhà tao không chào đón loại người vô liêm sỉ như mày.
Những chuyện mày làm, có con người nào làm nổi không? Chẳng phải mày đã cùng thằng kia lãnh chứng sống với nhau rồi sao? Trước kia nhà tao đã nói rõ với mày, không cho phép mày đến tìm nhà tao nữa, mày còn tới cửa làm gì?"
Trong lòng Tô Nhược Phượng cũng sợ.
Cô không ngờ lão thái thái một lời không hợp là trực tiếp lấy que cời lửa xông lên.
Còn chưa phản ứng kịp, nếu tài xế và vệ sĩ cũng phản ứng chậm một chút, gương mặt như hoa như ngọc này của cô chỉ sợ bị huỷ.
Nghĩ đến đó, trong lòng Tô Nhược Phượng không khỏi càng thêm tức giận với lão thái thái.
"Người xưa có câu giơ tay không đánh người mặt cười.
Tốt xấu gì tôi cũng là mẹ Bạch Quả, cho dù tôi đã ly hôn với người đàn ông Diệp Bạch Xuyên này, tôi vẫn có quyền thăm con.
Các người không có lý do gì ngăn tôi gặp con cả!"
Gặp con là giả, cố ý tới khoe ngày lành của mình bây giờ mới là thật.
Dọc đường Tô Nhược Phượng đã sớm nghĩ dùng lý do gì tới nhục nhã người Diệp gia.
Bây giờ lợi dụng Tiểu Bạch Quả, cô chẳng hề có chút áp lực tâm lý nào.
Dù sao cô cũng chỉ là đứa con cô sinh với một người mình không yêu, tình cảm Tô Nhược Phượng dành cho Diệp Bạch Quả chỉ có hạn.
Ít nhất, lúc còn sống bên nhau, bất luận trong ký ức của nguyên thân hay mấy ngày ở chung sau khi xuyên không, Tiểu Bạch Quả chưa từng thấy Tô Nhược Phượng cho cô được nửa phần quan tâm.
Nghe thấy Tô Nhược Phượng đem cô ra làm cái cớ, cô nhịn không được, bật cười thành tiếng: "Cô có ý gì vậy hả? Cái gì mà bà nội tôi không có lý do ngăn cản cô gặp tôi? Bà nội tôi trước giờ chưa từng ngăn cô.
Chuyện này chưa nói, cho dù là lúc trước, khi cô mang anh chị tôi bỏ trốn, thậm chí còn chẳng thèm nghĩ xem nếu ông bà, bác bá tôi không phải người tốt, tâm địa thiện lương, hắc bạch phân minh, cuộc sống của tôi về sau sẽ như thế nào."
Tô Nhược Phượng không ngờ một đứa bé bảy tuổi có thể có cái nhìn toàn diện như vậy, chỉ cảm thấy da mặt mình phảng phất như bị người ta quăng xuống đất chà đạp, vội vàng mở miệng, nói: "Lúc trước là mẹ không còn cách nào.
Tình huống năm đó hẳn là con cũng còn nhớ rõ.
Nhà mình thật sự vô cùng khó khăn......"
Tô Nhược Phượng muốn đánh bài cảm tình, nhưng Tiểu Bạch Quả không ăn.
"Có gì mà khó khăn?" Cô cũng chẳng phải đứa bé bảy tuổi thật, Tô Nhược Phượng không lừa được cô đâu.
Liếc mắt nhìn Tô Nhược Phượng một cái, Tiểu Bạch Quả một năm một mười cãi tay đôi với cô ta, đem trò hề của cô ta sỉ nhục trước mặt tài xế và vệ sĩ:
"Khi ấy tuy ba bị sét đánh nhưng cũng không phải không trị được.
Trong thôn cũng có vài mảnh đất, chỉ cần mọi người chung sức cố gắng hai năm, chưa nói làm giàu thì cuộc sống hàng ngày cũng tốt hơn chờ cơm nhà nước nhiều.
Vì sao trước đó cô không bỏ đi mà cứ phải chọn ngay lúc ba tôi bị sét đánh mới đi? Đi rồi thì đi luôn đi, sao còn mang theo hết tiền tài trong nhà.
Cô có từng suy sét đến chúng tôi chưa?"
"Hay là cô nói khó khăn là chỉ ba tôi? Chỉ nhà chúng tôi?"
Tô Nhược Phượng nào dám thừa nhận.
Cô bị Tiểu Bạch Quả nói đến á khẩu, không trả lời được.
Kịch bản soạn sẵn trong đầu cũng không thốt ra nổi.
Ngay tại lúc này, người Diệp gia đã trở về.
Cách nhà còn một đoạn, người Diệp gia cũng đã nhìn thấy chiếc xe con nhưng mà mọi người chẳng nghĩ gì nhiều, đều cho là xe của Khương gia.
Đến khi vào sân, thấy gương mặt kia của Tô Nhược Phượng, sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
Mấy lần ngửa bài xé mặt trước kia, Diệp Hà đều không được chứng kiến, không có cơ hội phát tiết.
Cuối cùng lần này cũng gặp được mụ chị dâu cũ bỏ trốn, lại thấy mẹ mình và cháu gái mình bị khó xử, tức giận đầy mình, cô cũng chẳng thèm nhịn nữa.
Ba năm nay, cô cũng đã thay đổi rất nhiều.
Làm phú hộ đầu tiên ở Táo Câu thôn, cô không ít lần được lãnh đạo huyện đem ra nâng cao thể diện, đã thấy qua nhiều, cách nói chuyện cũng trở nên lịch thiệp, khí chất trên người cũng không khác một tiểu lãnh đạo lắm, Diệp Hà bước lên một bước, tên tài xế và vệ sĩ kia vô thức cảm thấy thấp hơn cô cả một cái đầu, ngây người, trực tiếp để Diệp Hà đi qua.
Tiểu Bạch Quả còn ở đây, Diệp Hà cũng không xuống tay với Tô Nhược Phượng, chỉ cười lạnh nhìn cô ta, khí thế bộc phát ra ngoài.
"Gì đây? Không phải là "chị dâu" tốt của tôi đây sao? Phá nhà tôi lần một lần hai còn chưa đã, định đến phá nhà tôi lần ba đó hả?"
Khí thế trên người cô dễ lừa người ta quá, lúc đầu Tô Nhược Phượng cũng tưởng cô là lãnh đạo gì đó rồi.
Mãi đến khi Diệp Hà mở miệng gọi "chị dâu", cô mới nhớ ra mình có một cô em chồng như vậy, trong lòng cũng an tâm một chút.
"Tôi, tôi không có đến phá các người....." Tô Nhược Phượng dừng một chút, đảo tròng mắt, "Tôi chỉ cảm thấy mình tốt xấu gì cũng là mẹ Bạch Quả, trước kia không có điều kiện nên không có cách nào tới thăm nó.
Bây giờ cha mẹ tôi đã từ nước ngoài về, tìm lại tôi, tôi cảm thấy dù gì cũng là con gái mình, là cốt nhục mình sinh ra nên tới thăm một chút, cũng không có gì quá đáng chứ?"
Thăm một chút, đương nhiên là không hề quá đáng.
Nhưng lời này của Tô Nhược Phượng đến cả Tiểu Bạch Quả còn không lừa