Nghe Khương Tu Võ diễn tả, Khương Bảo Châu cảm thấy có chút thích thú, nàng thật sự muốn được một lần tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng đó của đại ca.
"Cái đó thì không có.
"Hy vọng gì vào người bán thịt heo không biết gì về văn chương, đối phương nghe những thành ngữ kia đều không hiểu, chỉ thấy Khương Tu Văn há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào, gã nghe chỉ thấy rất phiền phức, cứ nghĩ mình gặp trúng kẻ điên, nên tát một cái khiến Khương Tu Văn bị đánh đến đến chảy cả máu mũi.
"To gan, bản thân gã không có văn hóa mà còn dám bắt nạt đại ca của muội?"Khương Bảo Châu chống nạnh, do nàng không biết, nếu không sẽ quyết không buông tha cái tên bán thịt heo lòng dạ nham hiểm kia, ai dám bắt nạt người nhà nàng, nàng sẽ liều mạng với người đó!"Đúng rồi, tiểu muội sợ cái gì, có Nhị ca ở đây.
"Bên trong Khương gia thì giống như không đoàn kết, còn có một vòng khinh bỉ lẫn nhau, thế nhưng đối với bên ngoài sẽ luôn đoàn kết với nhau, nên Khương Tu Võ đã trực tiếp ra tay xử lý gã bán thịt heo kia.
Vào lúc Khương Tu Võ đang khoe khoang ngất trời, thì một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa bị đẩy nhẹ, mở ra một khe hở nhỏ.
"Ai đó?"Một lão nhân bước đi nặng nề, ông ấy nghe được tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, do dự không biết có phải là của người qua đường không, sau khi rối rắm một hồi mới quyết định mở cửa nhà ra.
"Lão bá, chúng cháu là người đi đường, muốn xin ở nhờ nhà của lão bá một đêm.
"Khương Tu Võ vô cùng lễ phép, hắn tỏ vẻ tuy ở nhờ nhưng vẫn sẽ trả bạc, vả lại mượn phòng bếp cũng sẽ trả tiền củi lửa.
"Không phải lão nhân không cho, nhưng các ngươi đi nhanh đi, nhân lúc trời chưa tối cũng chưa mưa thì đi được bao xa thì đi, qua được ngã ba đường phía trước thì các ngươi sẽ an toàn.
"Lão bá thở dài một tiếng, giải thích: "Mấy năm nay có sơn tặc hoành hành, quan phủ đã đến vây quét vài lần nhưng cũng không thấy hiệu quả, bởi vì có người trong thôn đi báo quan nên bị sơn tặc ghi hận, vì thế đa phần người