Văn thị nóng vội, cũng từng tìm người xem cho, đại sư nói Khương Bảo Châu là mang tật xấu từ trong bụng mẹ, hồn phách không được đầy đủ, chờ đến năm mười ba tuổi sẽ quy tụ đầy đủ.
Vì thế, Văn thị cho rằng vấn đề là do mình, trong lòng sinh ra áy náy, cũng vô cùng yêu chiều người nữ nhi này, nâng niu giống như vật báu trong lòng bàn tay.
Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ đã bị dạy dỗ phải bảo vệ muội muội từ nhỏ, tuy rằng tính tình hai người đều tương đối kỳ lạ, nhưng mà cũng không phản đối việc phải đối xử tốt với Khương Bảo Châu.
“Nương, là do con bị dọa thôi”.
Có ký ức của nguyên chủ, Khương Bảo Châu có sự thân cận đối với Văn thị hơn, nàng không muốn rời đi nữa, nàng có cha mẹ và ca ca yêu thương, điều này thật sự vô cùng quý giá.
“Bảo bối của nương, không sao nữa rồi.
”Cả nhà được ở bên nhau, cho dù là phải trải qua những ngày rất khổ thì Văn thị cũng sẽ nghĩ cách để vượt qua, dù sao cũng tốt hơn việc cả nhà đoàn tụ ở phía dưới âm phủ.
Danh lợi quyền thế làm sao quan trọng bằng người thân, Văn thị vẫn luôn cho rằng như vậy.
“Lão gia, chúng ta bị sung quân tới phương bắc là chuyện như thế nào?”Văn thị chỉ nghe nói phương bắc hoang dã, vào mùa đông hàng năm sẽ có tuyết lớn.
Núi non bị tuyết lớn bao phủ, đi một bước ở trong thôn thôi cũng thấy khó khăn.
Hiện tại đã vào thu, bọn họ không có một xu tiền trong người, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi theo các tướng sĩ mà kiếm một miếng cơm ăn, lại càng không có quần áo.
Đoàn người lưu đày đến phương bắc như vậy mà không có một tấm áo khoác thì cũng sẽ bị đông chết.
“Bên kia có chiến loạn, không phải là một nơi tốt đẹp gì.
”Khương Bát Đấu lộ ra một nụ cười còn khó nhìn hơn so với khóc, khó trách Hoàng Thượng còn bảo ông nỗ lực sống sót, đúng là hiện tại nhà bọn họ đang phải đối mặt với khó khăn rất lớn.
Ông chỉ là một quan văn, vai không thể gánh tay không thể vác, đi cùng các tướng sĩ tới đó thì có khi chỉ khoảng hai ngày là sẽ không chịu nổi.
Nếu có chút tiền tài thì còn tốt, ít nhất có thể chuẩn