Editor: Nozomi
16/11/2020
☘☘☘☘☘
Đường Đường dừng lại.
Cô mất gần ba giây để hiểu ý của Nhan Nghiên.
Đối xử tốt với cô sao?
Nhan Nghiên có lẽ hiểu được sự khó tin trên mặt Đường Đường, nhìn chăm chú vào cô từng câu từng chữ hỏi lại, "Chẳng lẽ không phải?"
"Người đàn ông bảo vệ cô có tướng mạo xuất sắc nhất, những thứ cao nhất quan trọng nhất trong cái vòng này cô đều có, dựa vào cái gì? Cô và tôi đều không phải người của thế giới này, tại sao cô có thể may mắn hơn tôi? Tại sao cô bây giờ phong cảnh vô hạn chỉ có tôi rơi vào tình trạng này!"
Đường Đường chỉ cảm thấy nực cười.
Cô vô cảm nhìn khuôn mặt quen thuộc với vẻ dữ tợn lạ lẫm trước mắt.
"Cô không bao giờ cảm thấy vấn đề từ chính bản thân mình sao?"
Đường Đường khẽ hỏi.
"Bản thân tôi?" Nhan Nghiên cảm thấy buồn cười, "Tôi làm sai cái gì? Tôi đã rất cố gắng để thích ứng với thân phận này, tôi làm sai cái gì?"
"Cô nỗ lực cố gắng để thích ứng với tài phú và hư vinh mà thân thể này mang lại hay nỗ lực thích ứng với trách nhiệm của thân thể này?" Đường Đường hỏi lại, "Kỹ thuật diễn của Nhan Nghiên xuất chúng, cô có nỗ lực cải thiện diễn xuất của mình chưa? Nhan Nghiên thông thạo nhiều ngôn ngữ, cô có nỗ lực học tập chưa? Nhan Nghiên đã nỗ lực như thế nào để đứng ở vị trí này, còn cô đã trả giá gì cho vị trí này chưa?"
Sắc mặt Nhan Nghiên càng thêm khó coi, sau một lúc thì cười lạnh một tiếng, "Chỉ là một nhân vật ảo mà thôi, cái gì mà kỹ thuật diễn, cái gì mà tinh thông nhiều ngôn ngữ, nỗ lực sao, một nhân vật ảo cần phải nỗ lực làm gì? Trong hiện thực không lẽ Nhan Nghiên thật sự có thể làm được điều này sao? Fans ý dâm* mà thôi, tại sao tôi phải vất vả vì một nhân vật hư ảo chứ?"
*có nghĩa là để thỏa mãn một nhu cầu thực tế nhất định thông qua trí tưởng tượng, do đó tạo ra cảm giác thích thú.
Đường Đường chưa bao giờ nghĩ tới trong hiện thực Nhan Nghiên lại ôm oán hận lớn với cô như vậy.
Tại sao?
Đường Đường không đoán ra được, một lúc lâu sau, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ rất hoang đường, "Cô thích Bách Thần? Bách Thần ở hiện thực?"
Nhắc tới tên Bách Thần, biểu tình Nhan Nghiên càng thêm dữ tợn.
Sao cô ta có thể quên được ngày đó mình hèn mọn đi tìm Bách Thần nhưng Bách Thần lại lạnh lùng thế nào.
Cô ta hung hăng siết chặt tay, thân thể khẽ run lên, "Cô còn dám nhắc tới Bách Thần? Cô dựa vào cái gì mà nhắc tới cậu ấy? Cô chính là một nữ phụ bị mọi người chán ghét, người cậu ấy thích là tôi, cuối cùng cũng nên thuộc về tôi, cô dựa vào cái gì tranh giành với tôi? Tôi là vai chính, tôi là Nhan Nghiên, Bách Thần chỉ thích Nhan Nghiên, cậu ấy là của tôi, tất cả mọi thứ nên là của tôi, bây giờ đều bị cô cướp đi!"
Đường Đường theo bản năng lùi về sau hai bước.
Người trước mắt đã si ngốc rồi.
Luôn miệng nói Nhan Nghiên chẳng qua chỉ là một nhân vật hư ảo, bây giờ lại vì Bách Thần hư ảo mà phát điên, cái gì mà vai chính vai phụ, đây từng là nguyên tác, nhưng hiện tại là một thế giới mới, không có ai là vai chính, cũng không ai sinh ra là vai phụ.
Không có ai nhân sinh đã được sắp đặt sẵn, người duy nhất có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân là chính mình.
"Tại sao cô không nói?" Nhan Nghiên nhìn chằm chằm Đường Đường, cười nhạo một tiếng rồi nói, "Không còn lời nào để nói chứ gì? Á khẩu không trả lời được đúng không? Nếu tôi là cô, tôi sẽ..."
Đường Đường không muốn nghe người này nói bậy nói bạ nữa.
Cô cao hơn Nhan Nghiên một chút, rũ mi nhìn chăm chú vào đôi mắt điên cuồng kia, ngắt lời Nhan Nghiên,
"Cô cảm thấy mình mới là vai chính?"
"Đương nhiên."
Đường Đường đột nhiên mỉm cười.
Cô không đồng ý với cách nói vai chính hay không vai chính này, nhưng nếu Nhan Nghiên đã nhận định ý tưởng này thì cô cũng không ngại mượn quan điểm.
"Chẳng lẽ cô không nghĩ tới tại sao cô và tôi đều là người ngoại lai nhưng tôi lại có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh của giới giải trí? Tại sao tất cả mọi người nói cô diễn kém lại nói tôi thiên phú kinh người? Tại sao cô không hiểu được tiếng Bồ Đào Nha nhưng tôi lại nghe hiểu? Tại sao cô thích Bách Thần như vậy nhưng Bách Thần lại không thích cô mà cố tình thích tôi?"
Đôi tay Nhan Nghiên run lên, trong lòng dâng lên nỗi kinh hoàng chưa từng có, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo trước mắt, nhìn Đường Đường cúi đầu nói nhỏ bên tai cô ta,
"Bởi vì, tôi mới là Nhan Nghiên thật sự"
Trong tai đột nhiên bị tiếng gầm rú không biết từ đâu chiếm lĩnh, trong lúc nhất thời không nghe được bất kỳ âm thanh gì, trong tiếng gầm rú không dứt, chỉ lặp đi lặp lại một câu,
"Tôi mới là Nhan Nghiên"
Cô ấy...mới là Nhan Nghiên...
Cô ấy là Nhan Nghiên....
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là cô ta xuyên đến trên người Nhan Nghiên còn Nhan Nghiên xuyên đến trên người Đường Đường sao?
Sao có thể như thế được!
"Nhan Nghiên ở thế giới này làm sao biết nội dung tiểu thuyết được!"
"Đúng là Nhan Nghiên ở thế giới này không biết, nhưng Nhan Nghiên ở hiện thực lại tình cờ xem được quyển sách này!" Đường Đường thưởng thức biểu tình của người trước mắt từ khiếp sợ trở nên hoảng sợ, chậm rãi nói, "Cuốn sách này là fans của tôi viết cho tôi, cô nói xem ai mới là vai chính? Tôi đã từng được gọi là Nhan Nghiên, còn cô thì sao, chẳng lẽ cô cũng trùng tên với tôi?"
Nhan Nghiên ngây người đứng đó, một lúc lâu sau mới lắc đầu điên cuồng, "Cô nói dối, tôi không tin, những cái gọi là hình tượng của minh tinh đều là giả, Nhan Nghiên ở hiện thực làm sao có thể giống hệt trong sách..."
"Cô làm không được không có nghĩa là người khác làm không được", Đường Đường nhàn nhạt nói, "Đừng dùng tiêu chuẩn của mình đi đánh giá người khác"
"Cô thoải mái tận hưởng những gì Nhan Nghiên mang đến cho cô lại không muốn chịu bất cứ trách nhiệm gì, không muốn trả giá không muốn nỗ lực, đem hết mọi sai lầm đổ lên đầu người khác, bây giờ còn chạy đến chất vấn tôi tại sao thế giới bất công? Cuối cùng là đối với ai mới bất công đây? Tôi đã từng sở hữu tài sản hơn trăm triệu, một chân đã bước vào quốc tế, ngủ một giấc tỉnh dậy trở thành kẻ bần cùng tay trắng bị toàn mạng xã hội bôi đen, tôi có từng nói không công bằng chưa? Còn cô, để tôi đoán xem, xuyên thành Nhan Nghiên liền ăn xài phung phí một cách thoải mái, chắc là trong hiện thực cuộc sống cũng không phải rất xa hoa, đương nhiên tướng mạo cũng không bằng Nhan Nghiên, sau khi xuyên thành Nhan Nghiên không biết cuộc sống tốt hơn trước kia biết bao nhiêu, bây giờ còn mặt mũi nói với tôi không công bằng, rốt cuộc là ai bị bất công hơn?"
"Không có ai hại cô rơi vào tình trạng hiện tại, thay vì than trời trách đất không bằng giữ chút tiền cuối cùng ấy mà sống thật tốt đi."
Có người ở xa gọi Đường Đường, Đường Đường ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Mễ Việt đang vẫy tay, "Em làm gì vậy? Hoạt động sắp bắt đầu rồi"
"Tới ngay", Đường Đường không nhìn đến Nhan Nghiên nữa, đi về phía Mễ Việt.
Sau ngày hôm nay, cô sẽ quên hết tất cả về thế giới đã từng sống kia, cái tên đã từng gọi kia, bắt đầu từ bây giờ cô chỉ là Đường Đường.
Mễ Việt đến muộn hơn một chút, cố ý đến nói chuyện với Đường Đường, nhưng có người nói Đường Đường đi vệ