Mấy ngày kế tiếp, Thẩm gia truân vẫn luôn có tuyết rơi.
Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, tin tưởng năm nay trong đội nhất định sẽ có một mùa thu hoạch tốt.
Trong viện Thẩm gia một đám người lớn tiểu hài tử đang chơi ném tuyết, rất náo nhiệt.
Nghe được ngoài phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ, Thẩm Kiêu cao hứng đồng thời lại có chút khổ sở.
Tuyết đã rơi đứt quãng ba ngày, cậu cũng đã ba ngày không gặp Sở Ngự.
Đặt sách xuống, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, cầm lấy tiểu tuyết người đặt trên bệ cửa sổ lên.
Nguyên nhân bởi vì thời tiết lạnh giá, tiểu người tuyết vẫn chưa tan chảy.
Thẩm Kiêu sợ buổi tối độ ấm trong phòng quá cao, bởi vậy vẫn luôn đặt người tuyết trên bệ cửa sổ.
Nhìn tiểu người tuyết trong lòng bàn tay Thẩm Kiêu nhịn không được nhẹ nhàng chọc nhẹ vào mũi nó, lẩm bẩm nói: “Thật hy vọng tuyết ngừng rơi, nhưng tuyết ngừng rơi ngươi sẽ tan.” Càng nhìn càng luyến tiếc, Thẩm Kiêu tự sa ngã đặt tiểu người tuyết lại trên cửa sổ, quay về bên bàn làm việc.
Nhìn sách tiếng Anh cơ sở đặt trên bàn, Thẩm Kiêu có chút xuất thần.
Cậu đã điền những từ còn thiếu vào bên trong xong rồi, nội dung cũng đã lý giải thấu triệt, cậu phát hiện bản thân xác thật rất thích học tập tiếng Anh.
Bên cạnh có một quyển notebook, bên trên ghi đầy những câu tiếng Anh, cậu bắt chước theo kiểu chữ của Sở Ngự, tuy rằng không có ý vị như chữ viết của Sở Ngự, nhưng kiểu chữ cũng đã đặc biệt tiếp cận.
“Tiểu thúc, tiểu thúc.”
Khi Thẩm Kiêu đang phát ngốc nhìn vào cuốn sách, ngoài cửa truyền đến giọng nói của mấy tiểu hài tử.
Chỉ chốc lát sau, mấy tiểu hài tử liền đẩy cửa ra, chạy vào.
“Tiểu thúc, người đoán xem chúng ta mang thứ gì đến cho người?” Bốn tiểu hài tử vây quanh bên cạnh Thẩm Kiêu, đôi mắt sáng lấp lánh, đều chắp tay sau lưng, bày ra bộ dáng mau đoán mau đoán.
Nhìn khuôn mặt đỏ rực của bọn nhỏ, Thẩm Kiêu có chút đau lòng.
Vươn tay sưởi ấm cho từng khuôn mặt nhỏ của bọn nhỏ.
“Ở bên ngoài chơi có mệt không, quần áo có bị ướt hay không?”
Thấy Thẩm Kiêu không trả lời vấn đề của bọn nó, mấy tiểu hài tử có chút sốt ruột, vội vàng nói: “Tiểu thúc, mau đoán!”
Thấy quần áo bọn nhỏ đều không bị ướt, Thẩm Kiêu cũng yên tâm hơn nhiều, cũng có tâm tình trêu đùa bọn nhỏ, “Vậy để thúc thúc đoán xem, là kẹo sữa đại bạch thỏ?”
“Sai rồi, sai rồi, đoán lại.” Mấy tiểu hài tử có chút hưng phấn, giống như Thẩm Kiêu càng không đoán được, bọn nó sẽ càng cao hứng.
Kỳ thật Thẩm Kiêu đã nhìn thấy thứ bọn nhỏ đang cầm trên tay là gì, mặc dù bọn nhỏ đang chắp tay sau lưng.
Tiếp theo “Đoán” thêm vài lần, thấy ánh mắt mấy tiểu hài tử đều nhếch lên ý cười, Thẩm Kiêu thở dài, “Tiểu thúc không đoán được, mau nói cho thúc biết đi!”
Thấy Thẩm Kiêu đoán không ra, cả đám đều cười thành tiếng, “Ha ha ha, là người tuyết.”
Lấy ra người tuyết giấu ở sau lưng, đưa tới trước mặt Thẩm Kiêu nói: “Thúc cả ngày chỉ nhìn người tuyết mà Sở thúc thúc cho người, không chịu chơi với chúng con!” Ngữ khí lộ ra nồng đậm ủy khuất.
Nhận lấy người tuyết bọn nhỏ đưa tới, nhìn kỹ xem, sau đó lần lượt đặt từng cái lên bệ cửa sổ, thấp giọng nói: “Bởi vì tuyết rơi quá lạnh, chân của tiểu thúc hiện tại chỉ mới vừa khỏi, không thể đi ra ngoài chơi cùng mấy đứa được, thường xuyên nhìn người tuyết do Sở thúc thúc đưa, là bởi vì tiểu thúc cũng muốn ra ngoài chơi tuyết, chờ sang năm tiểu thúc lành hẳn, là có thể chơi cùng với mấy đứa rồi.”
Mấy tiểu hài tử cũng biết lý do vì sao Thẩm Kiêu không thể chơi cùng với bọn nó, nhưng trong lòng cũng không khỏi thất vọng, dù sao thì trước kia mỗi năm đều là Thẩm Kiêu bồi bọn nó cùng nhau chơi đùa.
Nhìn tiểu hài tử trước mắt đều cúi đầu chọc ngón tay, Thẩm Kiêu có chút đau lòng, kéo hai đứa nhỏ Thẩm Tiểu Tây cùng Thẩm Tiểu Đông lại, “Hôm nay mấy đứa sẽ ở trong phòng bồi tiểu thúc có được không, chúng ta cùng nhau đem những tiểu người tuyết vừa mới đắp kia vẽ ra, về sau tuyết tan chúng nó cũng sẽ được bảo tồn.”
Mấy tiểu hài tử nghe xong đều thật cao hứng, nhìn Thẩm Kiêu mở notebook.
Thẩm Kiêu đem vở đưa cho bọn nhỏ, hướng đến một mặt trống không, nhẹ giọng nói: “Mấy đứa tự mình vẽ ra, như vậy tiểu người tuyết liền không tan, sẽ luôn ở bên chúng ta.”
Mấy người thay phiên nhau ngồi trên ghế đẩu, vẽ rất nghiêm túc, mặc dù bộ dáng thiên kỳ bách quái*, nhưng Thẩm Kiêu rất thích.
*Thiên kỳ bách quái: Kỳ lạ và quái gở
Lại qua mấy ngày, tuyết tan hoàn toàn, Sở Ngự cùng Thẩm Kiêu cũng đã được như ý nguyện gặp được đối phương.
Trong nháy mắt đã đến giữa hè, chân Thẩm Kiêu đã khôi phục như lúc ban đầu, mỗi ngày chạng vạng Thẩm Kiêu làm xong việc đều sẽ đến chỗ Sở Ngự nghỉ ngơi hai giờ, hai người sẽ dùng tiếng Anh đối thoại, Sở Ngự cũng sẽ đem toàn bộ từ ngữ mà bản thân nhớ rõ nói cho thiếu niên.
Hai người đối thoại càng ngày càng suôn sẻ, quan hệ cũng càng ngày càng tốt.
“Sở Ngự ca, những đoạn băng từ đó là tự anh ghi sao?” Lúc Thẩm Kiêu vừa mới nghe liền biết băng từ là Sở Ngự ghi, tuy rằng nghe không giống giọng nói bình thường của hắn.
Nghe được thiếu niên hỏi như vậy, Sở Ngự có chút kinh ngạc, băng từ xác thật là hắn ghi.
Đối với việc tại sao muốn thay đổi giọng nói, Sở Ngự cũng không còn cách nào khác.
Lúc trước hắn tìm thấy hai nhà xưởng có thể chế tạo băng từ ở kinh thành, nhưng không cho phép thu âm riêng.
Sở Ngự đã cải tạo kết cấu truyền lực của máy ghi âm cho một trong số chúng, điều này đã cải thiện chất lượng của máy ghi âm hơn rất nhiều.
Nhưng Sở Ngự không dám ở trước mặt bọn họ dùng nguyên thanh cũng không dám lộ mặt, cứ như vậy che rất chặt.
Sau khi cải tạo máy ghi âm xong, nhà xưởng kia cho Sở Ngự không ít tiền, Sở Ngự dùng số tiền đó mua một cái máy ghi âm, còn ở đó ghi lại mấy cuốn băng từ.
Mặc dù có tường gỗ cách âm, nhưng Sở Ngự cũng không dám dùng nguyên thanh, thẳng đến khi tiêu hủy phim ảnh sau khi ghi xong Sở Ngự ngay lập tức rời đi.
“Là tôi ghi, làm sao vậy? Ghi không được rõ lắm sao?”
“Không phải, thu âm rất tốt, em chỉ tò mò, tại sao lại