Edit: Manh Manh
Nhìn một rương táo đỏ rực, hai mắt Thẩm Kiêu đều sáng lên.
Cậu cầm một trái lên ngửi ngửi, mặt trên có mùi hương đặc trưng, rất dễ chịu.
"Bác Vương à, trái cây này của bác thật tốt a! Con có thể mua một ít không?"
Nhìn ánh mắt sùng bái của Thẩm Kiêu, bác Vương có chút đắc ý, hừ nhẹ hai tiếng, "Lấy ra đây còn không phải để cậu mua hay sao? Còn hỏi gì nữa."
Thẩm Kiêu nghe xong, rất cao hứng, "Cảm ơn bác, bác Vương." Nói xong, cậu lấy cái túi bên cạnh, bắt đầu chọn táo.
Trái cây so với kẹo đường thì đắt hơn một chút, bình thường tiền của Thẩm Kiêu đã thiếu thốn, mà bây giờ đang được nghỉ, nên trên người còn không ít tiền.
Cuối cùng, cậu chọn được cả hai túi táo.
Bác Vương thấy cậu chọn nhiều như vậy, có chút đau lòng, đây chính là hàng bác cất đã lâu, "Được rồi được rồi, một mình cậu ăn nhiều như vậy sao? Cũng không sợ để lâu sẽ hỏng à."
Thẩm Kiêu để mấy quả táo lên cân, "Cũng không nhiều lắm a, chỉ có hai túi mà thôi."
"Mười ngày nửa tháng không tới được một lần, gần đây lại đến mua nhiều đồ của tôi như vậy." Bác Vương tức giận nói.
Thẩm Kiêu cười khẽ hai tiếng, sau khi thanh toán xong, mới từ trong túi lấy ra hai quả táo trông rất tươi, để lên trên quầy, "Cảm ơn bác Vương, lần sau khai giảng con mang đặc sản bên nhà con cho bác, ăn rất ngon đó."
"Ừm, xem như cậu còn có lương tâm." Ngữ khí bác hòa hoãn không ít, còn nghe ra rất vừa lòng.
Thời điểm Sở Ngự tỉnh lại, bên ngoài đã tối đen, xương cốt cả người ngủ đến có chút cứng ngắt, lười biếng.
Hắn đến cạnh cửa sổ, mở ra, nhìn quang cảnh thành phố phía dưới.
Con đường rất hẹp, đối diện có một tiệm cắt tóc, đèn bên trong vẫn còn sáng, mấy hộ gia đình xung quanh cũng còn sáng đèn, nhưng ánh đèn lại không phải rất sáng, khắp nơi đều mang theo mùi hương pháo hoa, Sở Ngự thậm chí còn nghe được nhà đối diện truyền đến tiếng khóc ô ô của tiểu hài tử, cùng tiếng đánh chửi của ba mẹ, cẩn thận nghe lại, thì ra là cuối kỳ bị điểm kém, dênd tận 0 điểm, khó trách lại bị đánh.
Sở Ngự có chút buồn cười, sau khi cười xong mới cẩn thận tưởng tượng, có lẽ Thẩm Kiêu rất nhanh sẽ được nghỉ, náo nhiệt sung sướng vừa mới xem đã bị hòa tan không ít.
Ban đêm gió lạnh, vào đầu hạ thù càng đặc biệt rõ ràng hơn.
Lười biếng trên người hắn bị thổi tan không ít.
Chờ khi toàn thân thoải mái, Sở Ngự mới ra khỏi phòng ngủ.
Thấy Sở Ngự tới, Sở Kỳ cao hứng không nhịn được, "Ca, anh dậy rồi!" Tan học về nhà, phát hiện ca ca cậu đã về rồi, rất vui mừng nha.
Chỉ là không nghĩ tới, Sở Ngự vẫn còn đang ngủ, hơn nữa ngủ một giấc liền ngủ tới tối luôn rồi.
"Ừm, buổi chiều vừa trở về." Nói xong, hắn đến bên cạnh Sở Kỳ.
Sở phụ, Sở mẫu đang bận việc trong phòng bếp thì nghe được âm thanh của Sở Ngự, Sở mẫu đưa đầu ra dò xét, "Tiểu Ngự a, lát nữa cơm mới nấu xong, nếu con đói bụng, trên bàn có trái cây đó, con ăn lót dạ trước đi."
"Vâng, con biết rồi."
Sở Kỳ cho Sở Ngự một quả quýt, "Ca, lần này anh trở về có thể ở lại bao lâu a?"
Sở Ngự nhận quả quýt, không ăn, thả lại trở về, "Hai ngày, chẳng qua ngày mai anh muốn ra ngoài một chuyến, đại khái tối mới về được."
"Là như vậy a." Nói xong, cậu cầm lấy quả quýt Sở Ngự vừa mới bỏ xuống ăn luôn.
"Tới tới tới, cơm xong rồi."
Cơm tối rất phong phú, bốn món mặn một món canh, nào là thịt viên, thịt kho tàu, cá hấp, trứng hầm và canh rong biển bí đao.
Sở mẫu liên tiếp gắp đồ ăn cho Sở Ngự, "Gần đây con lại bận cái gì nữa a, gầy hơn lần trước nhiều như vậy." Ngữ khí rất đau lòng.
Lần này đi F thị hơn một tháng, Sở Ngự xác thật gầy hơn rất nhiều, người F thị thích ăn cay, đồ ăn địa phương hắn ăn không quá quen.
"Không có bận cái gì, chỉ là đến F thị một chuyến, nơi đó người ta tương đối ăn cay, con ăn không quen, cho nên hơi gầy, qua đoạn thời gian là có thể dưỡng trở lại thôi mẹ."
Sở mẫu có chút đau lòng, "Vậy con ăn nhiều một chút, ngày mai mẹ sẽ tự nấu ăn cho con." Nói xong lại gắp một cục thịt viên vào chén Sở Ngự.
Kế tiếp, người một nhà bọn họ an an tĩnh tĩnh ăn cơm, rất ấm áp.
Thẩm Kiêu trở lại ký túc xá, đem táo vừa mua phân cho một người hai quả, còn dư lại nửa túi.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cậu lấy bài tập hôm nay ra, làm xong mới nhìn mấy đoạn văn phiên dịch hôm qua, 11 giờ rưỡi đã tắt đèn, lên giường ngủ.
Tưởng Chính Giai thấy Thẩm Kiêu hôm nay sớm như vậy đã lên giường, có chút giật mình, "Tiểu Kiêu, hôm nay cậu ngủ sớm như vậy a?"
"Ừm, hôm nay ngủ sớm một chút." Trong giọng nói lộ ra nồng đậm vui sướng.
Mặt trời tháng bảy khác biệt rất lớn so với tháng sáu.
Sáng sớm, chích chòe đã đậu trên cành cây, ríu ra ríu rít, có chút nhiễu loạn giấc mơ đẹp của mọi người.
Thẩm Kiêu rời giường, mặc quần áo tối hôm qua đã dùng bàn là hơi nước ủi qua.
Nếp uốn thật nhỏ bên trên đã không thấy đâu, thoạt nhìn rất sạch sẽ.
Thu thập tốt bản thân xong, Thẩm Kiêu cầm túi hoa quả kia ra khỏi ký túc xá.
8 giờ trên đường đã có rất nhiều người, vừa ra khỏi vườn trường, Thẩm Kiêu đã cảm nhận được náo nhiệt bên ngoài, người đến người đi.
Xe đạp một chiếc lại một chiếc chạy về phía trước, đôi khi còn có thể thấy mấy chiếc xe hơi nhỏ.
Hết thảy đều hướng tới hướng tốt để phát triển, trên mặt mỗi người đều mang theo vui sướng.
Tắm dưới ánh mặt trời buổi sáng, Thẩm Kiêu tới Thanh Hoa, thấy được Sở Ngự chờ sẳn ở cửa.
Nói đến cũng lạ, đôi khi thời gian lại tựa như nước, có thể hòa tan hết thảy, đôi khi lại giống như rượu, thời gian càng dài, lại càng thơm nồng.
Hai người yên lặng nhìn đối phương chăm chú một hồi, nhìn đủ rồi, Thẩm Kiêu mới bước nhanh qua.
"Đợi rất lâu sao?"
Sở Ngự cười cười, "Không có, anh cũng mới vừa đến thôi." Nói xong, hắn nhận trái cây trong tay đối phương, "Lần sau không cần mang đến, cầm theo một đường mệt lắm, huống hồ anh cũng có rất nhiều."
Thẩm Kiêu gật gật đầu, "Được." Lần sau cho mang cho anh cái khác.
"Anh mang em vào trường dạo trước?"
"Ừm."
Bố trí vườn trường của Thanh Hoa và Bắc Kinh vẫn có bất đồng rất lớn.
Mỗi bên đều có vẻ đẹp riêng, đặc sắc riêng.
Cơm trưa qua đi, thời tiết trở nên có chút nóng bức, không thích hợp để đi dạo, nên Sở Ngự mang Thẩm