Mưa thu triền miên, tựa như tình nhân âu yếm, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo nhè nhẹ, có chút trêu người, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.
Mưa ngay ngày đầu tiên đi học, rơi xuống đầy đất, khá ướt, cũng may là đường xi măng, không quá trơn.
Thẩm Kiêu cầm ô, chậm rãi theo Tưởng Chính Giai vào khu dạy học.
Dọc đường đi, có rất ít thanh âm mưa rơi xuống ô, chỉ khi những lúc đi dưới táng cây, mới truyền đến vài tiếng tích táp.
Ngôn Tình Hài
Thu ô lại, hai người bước vào phòng học.
Vì đây là khóa học đầu tiên sau kỳ nghỉ, nên trong phòng học đầy ắp người, đại bộ phận học sinh đều đã tới.
Mấy vị trí dư lại trên cơ bản đều là phía dưới.
Hai người nhìn một lát, cuối cùng ngồi vào khoảng giữa trong đó.
Thẩm Kiêu đem sách giáo khoa ra.
Sách rất mới, thoang thoảng mùi mực nhàn nhạt.
Cậu mở sách ra, nghiêm túc nhìn vào lời mở đầu và mục lục, nắm bắt nội dung trọng điểm trong học kỳ.
Tưởng Chính Giai nhìn Thẩm Kiêu nghiêm túc đọc sách, cũng không bỏ xuống, mà mở sách giáo khoa của mình ra.
Thời gian nghỉ dài làm người ta có chút thả lỏng, lần nữa trở lại phòng học, mọi người đều có rất nhiều tâm sự cần phải bàn, cũng có đặc sản để phân chia cho bạn tốt, so với trước kia náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nhưng một lát sau, phòng học lại chậm rãi an tĩnh, chỉ có tiếng lật sách ngẫu nhiên truyền đến.
Ngoài phòng học, vài giọt mưa tình cơ rơi xuống táng cây bạch quả, rớt vào đám lá rụng dưới gốc, vỡ thành bọt nước nhỏ xíu, cuối cùng lại xuôi dọc theo phiến lá mà hòa vào bùn.
Hai ngày nay tâm tình Hạ Lận Khải không được tốt lắm, đúng lúc gặp phải trời mưa, nên tâm tình có thể nói là lại thấp ba phần.
Mở cửa lớn phòng học ra, phát hiện đám học sinh đều đang nghiêm túc đọc sách, bối rối phiền muộn cũng theo mưa thu thổi tan không ít, thần sắc cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Hạ Lận Khải quét mắt qua mấy vị trí mà Thẩm Kiêu hay ngồi vài lần, nhưng lại nhìn thấy học sinh khác.
Phòng học khá lớn, trong lúc nhất thời Hạ Lận Khải cũng không tìm được Thẩm Kiêu ngồi ở chổ nào.
Chẳng qua ông cũng không để ý, mà bắt đầu bài giảng hôm nay.
“Chào các bạn học, học kỳ này ta vẫn sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức lão sư chủ nhiệm của các bạn, kế hoạch dạy học chi tiết ta đã làm xong rồi, lát nữa ta sẽ viết đại cương lên bảng đen, trong khoảng thời gian này, các bạn cần xem qua mục lục và tri thức chung chung một chút.” Nói xong ông cầm phấn, rồi chép đại cương lên.
Phòng học rất an tĩnh, chỉ có âm thanh rất nhỏ do phấn viết va chạm vào bảng đen và tiếng lật sách sàn sạt.
Sau khi Hạ Lận Khải viết xong, ông mới mở đèn lên, hôm nay trời mưa, nên có chút tối.
Đại cương viết đầy cả bảng đen, rất kỹ càng tỉ mỉ.
“Các bạn nghiêm túc xem kỹ mỗi một giai đoạn của kế hoạch, cũng có thể dựa theo nội dung trên đó để phân phối thời gian và lặp ra kế hoạch học tập cho bản thân.
Cho các bạn thời gian mười phút, được phép đánh dấu một ít vào sách, mười phút sau ta sẽ lập tức xóa bảng.” Nói xong, ông ngồi vào bục giảng, chậm rãi uống trà.
Bảng đen là loại bảng xi măng truyền thống, do trời mưa, nên đã nhiễm chút hơi ẩm, nhìn qua đen hơn bình thường rất nhiều, chữ bên trên cũng rõ ràng hơn một ít.
Hạ Lận Khải cuối cùng cũng tìm được Thẩm Kiêu trong một đám học sinh, tâm tình tốt lên không ít, ông nhấp một ngụm trà, nhìn về phía bạch quả sắp rụng ngoài cửa sổ.
Khoảng thời gian này Tần Nghĩa rất bận, có thể nói là bây giờ anh chạy đến tận hai đầu, mỗi ngày đều phải sửa sang lại vô số tư liệu, một phần giao cho Sở Ngự, một phần giao cho Trịnh Lâm Nho, vì phía trước có trộm vào phòng Sở Ngự nhưng không tìm được người.
Nghiên cứu viên của viện nghiên cứu không có vấn đề, vệ sĩ cũng là do quốc gia bí mật bồi dưỡng, càng không có vấn đề, có vấn đề chỉ còn lại nhân viên bình thường và nhân viên hậu cần hoặc là trợ lý riêng của Tần Nghĩa.
Mặc dù đã sa thải những người này hơn nữa còn tăng cường giám thị, nhưng Tần Nghĩa cũng lấy ra rất nhiều kiên nhẫn và tinh lực, hầu như mọi chuyện đều tự tay làm lấy.
Sau khi sửa sang xong xuôi báo cáo hôm nay, Tần Nghĩa gõ cửa phòng Sở Ngự, đưa tài liệu cho đối phương.
Sở Ngự cầm lấy tài liệu Tần Nghĩa đã sửa sang, nghiêm túc đọc qua.
Không khác lắm với tiến độ hắn dự đoán, cũng không xuất hiện vấn đề gì.
Hắn xem báo cáo xem xong thì đặt qua một bên, tiếp tục bổ sung nguyên lý máy móc trong quyển sách kia.
Quá trình bổ sung thoạt nhìn có chút buồn tẻ, cũng may là Sở Ngự rất thích việc này.
Hơn bốn trăm trang sách, hắn tính toán đâu ra đấy thì cũng cần hơn nửa năm mới có thể làm xong, hắn phải nắm chặt thời gian.
Bên kia, khóa học buổi sáng của Thẩm Kiêu cũng kết thúc.
Chờ học sinh cuối cùng hỏi bài xong, ra khỏi phòng học, thì Hạ Lận Khải cũng uống trà xong rồi.
Nhìn Thẩm Kiêu còn ngồi bên dưới, ông có chút không vui.
“Còn không mau lên đây.” Ngữ khí khá gắp gáp, tình tính vốn vất vả lắm mới dịu xuống lại tăng lên rồi.
Thẩm Kiêu không để ý đến ngữ khí của lão sư, đứng dậy, đi qua.
Tuy rằng đã tận lực đi thẳng, nhưng người bên ngoài nhìn thấy, vẫn có chút không được tự nhiên.
Mới đi được vài bước, đã bị gọi lại.
“Dừng dừng dừng, đừng đi nữa, ta đi xuống.” Nói xong Hạ Lận Khải buông chén trà, đi xuống.
Thẩm Kiêu thuận thế ngồi xuống vị trí gần nhất.
“Chân bị làm sao vậy?” Ngữ khí khá lo lắng.
“Lúc trước khi xuống tàu hỏa thì không cẩn thận ngã một cái, hai ngày nay em ở nhờ nhà bạn.”
“Không có việc gì chứ?” Nghe đối phương nói té ngã một cái, Hạ Lận Khải có chút sốt ruột.
Thẩm Kiêu lắc đầu, trả lời, “Không nghiêm trọng lắm, đã tương đối tốt lên rồi, qua hai ngày nữa là có thể khôi phục như ban đầu.”
Nghe Thẩm Kiêu nói vậy, Hạ Lận Khải cũng yên tâm không ít, “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”
“Dạ.”
Trước kia Hạ Lận Khải không cảm thấy bản thân lớn tuổi, hôm nay ông đã có chút cảm giác, ông già rồi, cũng không dám nhìn miệng vết thương kia nữa, đối mấy thứ này ông có chút mẫn cảm.
“Người Hoa Quốc chúng ta có câu ăn gì bổ đó, cuối tuần này ta sẽ nhờ sư mẫu hầm ít móng heo, tẩm bổ thật tốt cho em.”
Thẩm Kiêu nghe Hạ Lận Khải nói xong thì cười khẽ hai tiếng, “Dạ, cho em cảm ơn sư mẫu một tiếng.” Giờ khắc này, lão sư từ trước đến nay có chút cũ kỹ nghiêm túc, ở trong lòng Thẩm Kiêu lại thân thiết giống như gia gia, trong lòng trừ bỏ tôn kính ra, thì vẫn còn rất nhiều cảm xúc khác, cậu có chút vui vẻ, lúm đồng tiền tròn tròn hiện lên trên mặt.
Hạ Lận Khải