Hai người dạo quanh sông một vòng, bên cạnh là nhành liễu rũ, điểm nhẹ trên mặt nước, tạo nên một vòng lại một vòng gợn sóng.
Ánh nắng chiều dày đặc, chồng chất lên nhau, thiêu thấu qua nửa bầu trời, tà dương chiếu vào lòng nước, mặt sông cũng đỏ lên một nửa.
Đứng ở đầu cầu, nhìn mặt trời lặn một lát, Sở Ngự đưa Thẩm Kiêu trở về trường.
Trong trường, dọc đường đi đều là mấy người tụ thành tốp năm tốp ba, vây quanh một quyển sách, bước chân rất nhanh, nói nói cười cười, thần thái rực rỡ.
Không bao lâu sau đã đến ký túc xá, Sở Ngự dẫn Thẩm Kiêu vào hành lang ven đường.
"Cái này cho em."
Nhìn túi giấy trước mắt, Thẩm Kiêu duỗi tay nhận lấy, chiếc túi khá dày, sờ lên hơi cứng.
"Đây là cái gì?" Thẩm Kiêu có chút tò mò.
Sở Ngự chỉ cái nút, "Em mở ra nhìn xem." Hắn cũng có chút chờ mong, hy vọng Thẩm Kiêu sẽ thích.
Trong túi có hai cái hộp nhỏ, khi Thẩm Kiêu nhìn thấy, đôi mắt liền lập lòe, "Chocolate!" Lúc mới bắt đầu học từ đơn, Sở Ngự đã dạy cậu từ chocolate này.
Có thể nói, đối với chocolate, bắt đầu từ lần đầu tiên thấy cái từ này, Thẩm Kiêu đã nhớ thương nó rất lâu, thời gian trôi qua, Sở Ngự đã mang về cho cậu một hộp.
"Ừm, là chocolate, còn có một quyển sách bìa cứng trước kia mượn ở thư viện." Sở Ngự nhớ rõ lần đầu tiên hắn giảng cho Thẩm Kiêu từ chocolate này, đôi mắt đối phương sáng hơn ngày thường rất nhiều.
Vào đêm đó, trên bản nháp, số lần từ chocolate này xuất hiện là nhiều nhất.
"Cảm ơn Sở Ngự ca, em cũng có thứ muốn cho anh." Nói xong, cậu mở nghiêng người mở túi bên hong, lấy ra cái áo len lông dê mới mua mấy hôm trước.
"Em nghĩ mùa đông cũng sắp đến gần rồi, nên liền mua cho anh một kiện áo lông, kích cỡ là em tự mình lựa chọn, không biết có thích hợp hay không nữa."
Sở Ngự cởi áo khoác, lấy áo lông qua trực tiếp mặc vào, kích cỡ vừa vặn, "Rất vừa người, anh rất thích."
Áo lông màu xám đậm, mặc trên người Sở Ngự, nhìn đối phương có vẻ gầy nhưng lại càng thêm rắn chắc.
Áo lông lại có thể giảm bớt nhuệ khí, cả người hắn nhìn qua trở nên có chút ôn hòa.
"Thích là tốt rồi." Thẩm Kiêu có chút cao hứng, tựa như trong ngày hè nóng bức được ăn dưa hấu đông lạnh, vừa ngọt lại vừa thoải mái.
Mở hộp chocolate ra, cậu cầm một viên chính giữa, xé giấy đóng gói đưa cho Sở Ngự, "Sở Ngự ca, anh nếm thử đi."
Tay Thẩm Kiêu rất trắng, ngón tay cầm chocolate vừa thon lại vừa dài, chẳng qua, đường nét trong lòng bàn tay rất sâu, kén cũng kết rất dày.
Nhìn viên chocolate trước mắt, Sở Ngự duỗi tay nhận lấy.
Chocolate rất mịn, mùi vị cũng không đắng như tưởng tượng, còn khá ngon.
"Ăn cũng được, còn lại em mang về ăn đi."
"Ừm, dạ." Nói xong, cậu cũng nhét vào miệng mình một viên chocolate.
Hương vị quả thật rất ngon, có hơi đăng đắng, chứ không phải ngọt ngào đơn thuần, cũng không ngấy giống kẹo sữa, chocolate này so với tưởng tượng của cậu còn muốn tốt hơn một ít, từ lần đầu tiên ăn vào, Thẩm Kiêu đã thích mãi cái hương vị này rồi.
Nhìn một hộp đầy chocolate, mi mắt Thẩm Kiêu không tự giác cong lên, cậu lại lột thêm một viên bỏ vào miệng, khóe môi vươn lên rất cao.
"Nếu em thích, lần sau anh lại mang cho em." Nhìn Thẩm Kiêu thích đến như vậy, Sở Ngự cũng rất vui, hai má thiếu niên phồng lên, trong mắt lộ ra sự thỏa mãn, cả người thoạt nhìn lười biếng, nhưng lại có chút hấp dẫn.
Thẩm Kiêu lắc lắc đầu, đẩy viên chocolate trong miệng sang một bên, "Không cần đâu, phiền lắm." Cậu biết cái này là do Sở Ngự mang từ Y quốc về, nếu lại mang thêm chắc chắn sẽ tốn rất nhiều công sức.
Sở Ngự nghe xong cũng không nói thêm, hắn gật đầu, "Được."
Chờ đến mấy ngôi sao trên bầu trời vụt sáng, Sở Ngự đưa Thẩm Kiêu trở về ký túc xá, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của đối phương, hắn mới cất bước rời đi.
Rửa mặt sạch sẽ xong, Thẩm Kiêu lấy quyển sách bìa cứng bên trong một cái hộp khác ra.
Bìa sách nhìn qua rất đẹp, có điều trang sách không được vừa vặn lắm, ở giửa giống như có khe hở.
Thẩm Kiêu cẩn thận xé rách lớp màng bảo hộ, lấy sách ra ngoài, lật đến trang giữa, bên trong có một đóa hoa hồng.
"Hoa hồng thật đẹp." Thẩm Kiêu có chút kinh ngạc, cậu không nghĩ tới nhà xuất bản vậy mà lại tốn nhiều tâm tư như vậy, còn thả