Editor: Panacea
Chương 11.
"Hơi tò mò thôi," An Tử Mục cười phủ nhận, lại nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, "Dục Tiêu không phải kiểu người dễ dàng nhận đồ của người khác, khiến tôi rất tò mò là ai tặng."
Trong lời nói của An Tử Mục có ý cố chấp hỏi cho ra người tặng đồ là ai.
Mắt Thẩm Trình Miên trợn trắng, sau khi hỏi ra kiểu gì tên điên này cũng sẽ ra tay xử lí người ta.
Trong lòng lảm nhảm là thế, bên ngoài Thẩm Trình Miên vẫn cười cười như cũ, như đang nghiêm túc phân tích tính cách của Hoắc Dục Tiêu cùng với An Tử Mục, gật đầu nói, "Nếu anh Dục mà thích một người thì nhất định sẽ bảo vệ người đó rất kĩ càng, chắc chắn không để người khác biết dễ dàng vậy đâu."
Lời nói của cậu không đầu không đuôi, rồi lại như ám chỉ những cái bánh kem đó đúng thật là do người mà Hoắc Dục Tiêu thích tặng cho.
Hoắc Dục Tiêu vẫn không nói gì cả, như ngầm xác nhận lời Thẩm Trình Miên vừa nói, rằng Hoắc Dục Tiêu bảo vệ người ta rất kĩ, không có ý định nói cho người khác biết.
Ánh mắt An Tử Mục càng thêm sâu thẳm, có cảm giác đồ vật mà mình sở hữu bị người khác la li3m, phẫn nộ bừng bừng bốc lên trong đầu, nhưng gã vẫn nhịn, trước khi đạt được mục đích, gã là một người cực kì kiên nhẫn, giống như một thợ săn lành nghề, có thể ngủ đông thời gian dài trong hoàn cảnh khắc nghiệt để chinh phục bằng được con mồi.
Cong môi cười cười, An Tử Mục bày ra vẻ mặt nhiều chuyện, gãi đúng chỗ ngứa, "Cậu Thẩm nói như vậy, chẳng lẽ Dục Tiêu thật sự đã có người mình thích rồi?"
Thẩm Trình Miên nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu theo bản năng, đối mặt với đôi mắt sâu thăm thẳm của Hoắc Dục Tiêu, cậu chậm chạp phát hiện Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn im lặng, dường như đang để mặc cậu làm gì thì làm, xem ra quan hệ giữa Hoắc Dục Tiêu và nguyên chủ vẫn rất tốt, ít nhất vẫn sẽ giữ mặt mũi cho anh em trước mặt người ngoài.
Chẳng qua, hẳn là hắn cũng sẽ không tùy tiện để người khác nói rằng hắn đang thích ai đó chứ nhỉ?
Biết được điều này, Thẩm Trình Miên hơi chột dạ, chỉ vì chọc tức An Tử Mục, không đáng để khiến Hoắc Dục Tiêu không vui, cậu đang định phủ nhận, lại đột nhiên nghe được Hoắc Dục Tiêu "Ừ" một tiếng không rõ có ý gì.
Lần này cả Thẩm Trình Miên và An Tử Mục đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu.
"Có vấn đề?" Tầm mắt Hoắc Dục Tiêu hờ hững đảo qua bọn họ, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
An Tử Mục sửng sốt vài giây mới đè lửa giận trong lòng xuống, biết Hoắc Dục Tiêu đã không còn kiên nhẫn, gã không thể liều lĩnh tiếp tục hỏi, mỉm cười ôn hòa, lắc đầu nói, "Sao vậy được, đương nhiên là không có vấn đề gì cả."
Nói xong quay về chỗ ngồi ngay lập tức.
Xoay người lại, vẻ mặt của gã gần như đã không thể khống chế được nữa.
Thẩm Trình Miên vẫn còn trợn mắt há mồm như cũ, bởi vì Hoắc Dục Tiêu cho người khác cảm giác quá lạnh lùng, cậu không nghĩ rằng Hoắc Dục Tiêu đang cố ý phối hợp với mình, cho nên phản ứng đầu tiên là Hoắc Dục Tiêu có người mình thích lúc nào sao cậu lại không biết?
Nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu vài giây, cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi, "Anh Dục, cậu thật sự có người mình thích à?"
Hoắc Dục Tiêu rũ mắt nhẹ nhàng, liếc nhìn người đang ngồi phía trước bọn họ, An Tử Mục.
Chỉ cần để ý một chút thôi, sẽ nghe được tất cả những gì bọn họ đang nói ở đằng sau.
Mà Thẩm Trình Miên thậm chí vẫn chưa nhận ra cái gật đầu vừa rồi của hắn chỉ là tùy vào tình hình mà nói đỡ cho cậu.
"Ừ." Hoắc Dục Tiêu gật đầu, nghĩ đến điều gì, khóe miệng khẽ cong lên lơ đãng.
Có một người như vậy tồn tại có lẽ cũng không tồi, vẽ chuyện cho An Tử Mục làm, cũng coi như là hắn tự tạo thú vui cho bản thân.
Thẩm Trình Miên không biết Hoắc Dục Tiêu nghĩ gì, thấy hắn gật đầu, hình như còn nở nụ cười, cậu đột nhiên nhảy dựng trong lòng.
Hoắc Dục Tiêu thật sự có người mình thích?
Sao mà vậy được! Từ đầu đến cuối trong sách rõ ràng là chưa thấy chỗ nào viết Hoắc Dục Tiêu từng có tình cảm với ai mà.
Nhưng chính miệng Hoắc Dục Tiêu thừa nhận, chuyện này không cần phải gạt cậu.
Hay là, đã có điều gì đó đã thay đổi mà cậu không biết?
Dường như mọi chuyện đang dần thoát khỏi sự khống chế, Thẩm Trình Miên đột nhiên có cảm giác từng đợt hoảng loạn đang dâng lên trong lòng mình, cậu không tiếp tục gặng hỏi, chuyển tầm mắt, bình tĩnh lấy sách giáo khoa ra, định làm chuyện khác để che giấu tâm trạng đang rối lung tung một nùi.
Đột nhiên An Tử Mục đang ngồi phía trước bỗng đứng dậy, ra khỏi phòng học.
Thẩm Trình Miên đang đắm chìm trong cốt truyện, tâm trí bay bổng bốn phía, không để ý đến việc An Tử Mục đã rời đi, mãi đến khi nghe Hoắc Dục Tiêu gõ gõ bàn mình cậu mới hoàn hồn, ngước mắt nghi hoặc, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoắc Dục Tiêu.
Hoắc Dục Tiêu nhạy bén nhận ra cảm xúc của Thẩm Trình Miên không bình thường, nhưng so với chuyện này, hắn càng hứng thú với một việc khác hơn.
"Vừa rồi cậu cố ý khiến An Tử Mục hiểu lầm cái bánh kem này là do người nào đó thích tôi tặng cho." Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu nhìn thẳng vào Thẩm Trình Miên, tuy rằng câu hắn vừa nói là câu trần thuật, nhưng ai cũng nghe được lời nói của hắn có ý nghi vấn.
Hắn phát hiện những cảm giác của Thẩm Trình Miên về An Tử Mục dường như nhạy bén khác thường, lúc trước ở bệnh viện còn nói thẳng rằng cậu cảm thấy An Tử Mục không có ý tốt, vừa rồi dường như cũng cố ý không cho An Tử Mục biết bánh kem này là do cậu tặng, hay những điều đó cũng bắt nguồn từ trực giác khi đối mặt với nguy hiểm?
Thẩm Trình Miên sửng sốt trong chốc lát, thầm nghĩ quả nhiên là nam chính, trước mặt người khác giữ mặt mũi cho anh em là một chuyện, khi có điều nghi ngờ muốn hỏi cho rõ ràng thì lại là chuyện khác.
May mắn là Thẩm Trình Miên đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, cậu công khai bày tỏ bất mãn của mình đối với An Tử Mục, "Do cậu ta tự hiểu lầm trước mà, tôi nhìn cậu ta ngứa mắt, cậu ta lại hỏi đông hỏi tây rất là phiền phức, nên chỉ có thể tùy tình hình mà tự biên tự diễn, ai biết anh Dục lại thật sự có người mình thích đâu."
Vừa nói dứt câu cuối cùng, giọng nói Thẩm Trình Miên nhỏ dần, nhíu mày, vẫn không nghĩ ra Hoắc Dục Tiêu có người mình thích từ lúc nào.
Ngay cả trong sách, đến kết truyện cũng chưa thấy viết Hoắc Dục Tiêu đã rung động với ai bao giờ, việc cậu xuyên sách hẳn là không đến mức tạo ra hiệu ứng bươm bướm lớn đến vậy, ngay cả tuyến tình cảm của nhân vật chính cũng bị ảnh hưởng.
Nghĩ vậy, Hoắc Dục Tiêu hơi hoảng hốt trong lòng. Lời thề son sắt muốn thay đổi kết truyện trước đây đột nhiên dao động.
Thời khắc này, đột nhiên cậu tỉnh táo kì lạ, nhận ra có rất nhiều chuyện mà cậu không thể nào khống chế, nếu lỡ mọi chuyện không được như kì vọng của mình, cậu không gánh vác nổi hậu quả.
Nghe được câu trả lời của cậu, Hoắc Dục Tiêu rũ mắt, không tiếp tục hỏi tại sao Thẩm Trình Miên không thích An Tử Mục.
Có người tính tình đã không hợp nhau từ khi sinh ra, điều này cũng không phải chuyện gì quá đột ngột.
Nhưng hắn vẫn tin tưởng trực giác của bản thân như cũ, từ sau lúc gặp hỏa hoạn, Thẩm Trình Miên dường như đã thay đổi.
Hắn không hỏi tại sao, nhưng Thẩm Trình Miên sẽ không bỏ qua cơ hội mách lẻo trước mắt, tâm trạng cậu rất buồn bực, nói chuyện không để ý nhiều, chỉ nghĩ đến việc phải giúp Hoắc Dục Tiêu thoát khỏi kết cục như trong sách.
"Anh Dục, tôi thật sự cảm thấy tên họ An kia không có ý tốt, cậu đừng bị cậu ta lừa."
Những lời này thật ra có hơi gay gắt đối với một An Tử Mục vẫn chưa hề bại lộ tính cách thật, từ trước đến nay Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn công bằng, nghe cậu nói xấu sau lưng một bạn học như vậy có thể sẽ thấy phản cảm, Thẩm Trình Miên nói xong mới nhận ra điều không ổn.
Không ngờ Hoắc Dục Tiêu lại nhìn cậu như đang nghĩ ngợi điều gì, gật đầu.
Hai mắt Thẩm Trình Miên sáng ngời, "Anh Dục, cậu cũng cảm thấy cậu ta không bình thường đúng không?"
Hoắc Dục Tiêu đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, phát hiện ánh mắt đang mong đợi điều gì đó của cậu rất có hồn.
Ánh mắt ngừng lại vài