Editor: Panacea
Chương 14.
Ở bên cạnh nghe Thẩm Trình Miên nói chuyện phiếm với Hoắc Dục Tiêu, An Tử Mục đã sớm khó chịu trong lòng, bây giờ vừa thấy Hoắc Dục Tiêu đang luyện chữ thì không khỏi mở miệng đáp lời ngay.
Hoắc Dục Tiêu ngước mắt, chia cho An Tử Mục một cái liếc mắt, "Ừ" một tiếng đáp lại.
An Tử Mục nở nụ cười, nhìn Hoắc Dục Tiêu viết chữ, nói, " Muốn viết đẹp thì trước khi viết phải quan sát rồi mới đặt bút xuống."
"Hơn nữa khi mới bắt đầu luyện, tốt nhất là nên tập viết bằng giấy ô vuông, hiệu quả sẽ cao hơn." An Tử Mục cầm bút lên, tiện tay vẽ ra một ô vuông tập viết vuông vức, đường nét thẳng tắp.
Vẽ xong gã nhìn về phía bảng chữ mẫu của Hoắc Dục Tiêu, "Trước khi đặt bút thì quan sát hình dạng, ví dụ như chữ "viên" (*) này, kết cấu chiều dọc dài bề ngang ngắn, đặt bút ở vị trí này dựng một đường trung tuyến, chiều rộng bằng một phần tư chiều dài." (***)
(*) Chữ Viên: 円
An Tử Mục nói, vẽ ra một chữ "viên" trong vở tập viết.
Thẩm Trình Miên nhìn lướt qua, không thèm để bụng tí nào.
Chữ lần trước Hoắc Dục Tiêu viết cũng không khác gì An Tử Mục, mà hắn còn chẳng cần dùng ô vuông tập viết để hỗ trợ nữa cơ.
Cậu nghĩ như vậy, nhưng dường như Hoắc Dục Tiêu lại nghe An Tử Mục giảng giải rất nghiêm túc, tuy rằng biểu cảm vẫn không thay đổi, nhưng tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở ngòi bút của An Tử Mục.
An Tử Mục như được tiếp thêm sức mạnh, tâm trạng rất tốt, viết xong một chữ "viên", lại vẽ ra một ô vuông tập viết nữa, nói với Hoắc Dục Tiêu, "Thử một chút không?"
Hoắc Dục Tiêu lại phối hợp ngoài ý muốn, cầm lấy bút, quan sát chữ "dương" (*) tiếp theo trong bảng chữ mẫu, sau đó viết một chữ "dương" lên ô vuông tập viết mà An Tử Mục vừa vẽ ra.
(*) Chữ Dương: 佯
Muốn trở nên khác biệt với những người khác trong mắt một con sói săn mồi như Hoắc Dục Chiêu thì phải có tài năng vượt trội hơn hắn, An Tử Mục biết rõ điều này, trong những lần tiếp xúc trước kia đã không khiến Hoắc Dục Tiêu phiền chán, bây giờ là lúc thích hợp để thể hiện một vài điểm hơn người ra.
"Thói quen viết chữ của cậu rất sắc bén, nhưng chữ mẫu trong này tự nhiên, mềm mại lại nhẹ nhàng, cho nên dùng đầu bút lông sẽ thích hợp hơn." Giọng điệu An Tử Mục dịu dàng, viết một chữ bên cạnh, lúc này gã cũng không tập viết bằng ô vuông nữa, nhưng chữ viết ra cũng đã giống trong bảng chữ mẫu đến bảy mươi phần trăm.
Thẩm Trình Miên nhìn đống chữ kia, trong đầu đột nhiên hiện lên tờ giấy có chữ viết của Hoắc Dục Tiêu.
Trong sách cũng không mô tả khả năng bắt chước chữ viết người khác của An Tử Mục, nên cậu vẫn luôn cho rằng bởi vì gã thích Hoắc Dục Tiêu một cách b3nh hoạn nên mới có thể mô phỏng chữ viết của Hoắc Dục Tiêu giống đến vậy, bây giờ xem ra, đây hẳn là tài năng trời sinh của An Tử Mục.
Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên không khỏi cảm động trong lòng, nếu có thể nghĩ cách khiến An Tử Mục bắt chước chữ của Hoắc Dục Tiêu giống một chút, mặc dù không thể hoàn toàn chứng minh được rằng tờ giấy kia là do An Tử Mục viết, nhưng để gieo một hạt giống nghi ngờ vào lòng Hoắc Dục Tiêu hẳn là không thành vấn đề.
Nhưng phải làm thế nào mới có thể khiến An Tử Mục bắt chước chữ viết của Hoắc Dục Tiêu một lần nữa? Hơn nữa, An Tử Mục tuyệt đối không thể viết trước mặt hắn, làm thế khác nào tự vạch trần bản thân.
Thẩm Trình Miên nghĩ rồi lại nghĩ, thấy hơi đau đầu, nhìn mấy chữ An Tử Mục viết, cậu nghĩ thầm, nếu mình nhắc nhở Hoắc Dục Tiêu rằng "Khả năng bắt chước chữ viết của An Tử Mục rất xuất sắc cho nên rất có thể cậu ta cũng sẽ bắt chước được chữ của cậu." thì Hoắc Dục Tiêu có tin không nhỉ?
Dù sao thì, mục đích của cậu cũng chỉ là muốn Hoắc Dục Tiêu đề phòng An Tử Mục mà thôi.
Nhưng ý tưởng này vừa nảy ra, đã nghe An Tử Mục nói: "Luyện chữ là một quá trình cần sự kiên trì bền bỉ. Chữ mẫu này khá giống với kiểu chữ mà tôi đã từng luyện nên mới có thể viết giống đến vậy, muốn chữ viết ra đẹp hoàn hảo vẫn phải mất rất nhiều thời gian luyện tập, Dục Tiêu chỉ vừa mới luyện mà viết tốt được như vậy đã rất giỏi rồi."
Ý là, gã cũng chỉ là trùng hợp từng bắt chước kiểu chữ này mà thôi.
Những lời này chắc chắn đã khiến ý tưởng vừa nảy ra của Thẩm Trình Miên bị bóp ch3t từ trong trứng nước.
Quả nhiên là tên điên bụng dạ đầy toan tính, trơn mượt không khác gì một con cá chạch, không để lại chút sơ hở nào.
Thẩm Trình Miên không khỏi thăm hỏi An Tử Mục vài lần trong lòng.
Hoắc Dục Tiêu cầm lấy vở, nhìn những chữ An Tử Mục vừa viết, dường như đôi mắt toát lên vẻ khen ngợi hờ hững, "Thật sự viết không tệ."
An Tử Mục cười ôn hòa, rất là khiêm tốn, "Do trùng hợp thôi."
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn thoáng qua hai trong số những chữ mà An Tử Mục viết, "Giữa hai chữ có thể có tiến bộ lớn như vậy, cậu rất có tài năng thiên bẩm."
Khóe miệng tươi cười của An Tử Mục hơi khựng lại trong nháy mắt, nhưng đã trở lại bình thường ngay lập tức, nụ cười càng sâu, trong giọng nói có hơi quen thuộc, "Nghe cậu khen như vậy, tôi có hơi được thương mà sợ đó."
Thẩm Trình Miên nghe được lời nói của Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt bỗng nhiên sáng quắc, nếu Hoắc Dục Tiêu cũng cho rằng An Tử Mục có tài năng trời sinh, vậy thì tính toán vừa rồi của cậu vẫn có thể thực hiện được?
Sau câu khen ngợi kia, Hoắc Dục Tiêu không nói gì nữa, khóe miệng cười như không cười, hắn cất bảng chữ mẫu vào, đứng lên, nhìn Thẩm Trình Miên nói, "Về phòng học."
"Hả?" Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, cậu nhìn về phía mấy món đồ trên tay Hoắc Dục Tiêu theo bản năng, phát hiện vậy mà Hoắc Dục Tiêu chỉ đem theo hai cuốn vở cùng với một bảng chữ mẫu, hiển nhiên không có ý định ở lại phòng học này làm bài tập.
Hồi nãy nghe thấy An Tử Mục nói câu kia, còn tưởng rằng Hoắc Dục Tiêu sẽ ở đây làm xong bài tập rồi mới về, nên cậu đã mang cả bài tập đến.
Bây giờ xem ra Hoắc Dục Tiêu không chấp nhận đề nghị của An Tử Mục.
"Không muốn về?" Hoắc Dục Tiêu nhướng mày.
"Về về về!" Tưởng tượng đến cảnh Hoắc Dục Tiêu từ chối An Tử Mục, tâm trạng Thẩm Trình Miên rất tốt, hơn nữa tuy rằng quay về hay ở đây gì thì cũng có tên điên An Tử Mục, nhưng ngồi trong phòng học cùng cả lớp vẫn thoải mái hơn nhiều so với việc chỉ có hai người họ và An Tử Mục.
Cậu dọn dẹp đồ đạc mình mang đến ngay lập tức, nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, "Đi thôi."
Nụ cười trên môi An Tử Mục dần phai nhạt, ban đầu gã cũng chỉ thuận miệng đưa ra ý kiến làm bài tập ở đây, Hoắc Dục Tiêu đồng ý thì tốt, còn không thì cũng không ngoài dự kiến, gã không để ý.
Nhưng giờ phút này tâm tình của gã không tốt chút nào.
Đầu tiên là, sự gia nhập ngoài ý muốn của Thẩm Trình Miên khiến gã không vui, thứ hai.
Gã hơi nheo mắt, dường như thằng nhóc họ Thẩm này khiến người khác rất ngứa mắt, gã vẫn chưa tìm ra người mà Hoắc Dục Tiêu thích, nhưng chỉ dựa vào trực giác, ngay bây giờ, Thẩm Trình Miên càng khiến gã phiền chán hơn nhiều so với việc chưa tìm được người trong lòng của Hoắc Dục Tiêu.
Trực giác của gã trước giờ rất ít khi sai lầm.
Nếu vậy, đồng thời xử lí cả hai chuyện luôn cũng được.
Tín hiệu nguy hiểm trong ánh mắt chợt lóe qua, suy nghĩ nhiều thứ như vậy chỉ trong nháy mắt, biểu cảm của An Tử Mục vẫn tự nhiên lại ôn hòa như cũ, bình thản ung dung thu dọn đồ đạc, cùng hai người Hoắc Dục Tiêu bước ra khỏi phòng học.
Khi bọn họ vừa trở về, tiết tự học đầu tiên của buổi tối mới vừa kết thúc, tiếng chuông du dương quanh quẩn trong sân trường, sân trường yên tĩnh bắt đầu ồn ào hẳn lên.
Thẩm Trình Miên suy tư muốn tìm một cơ