Editor: Panacea
Chương 37.
Trong xe rung lắc dữ dội, Thẩm Trình Miên dần dần lấy lại được ý thức, cảm giác đầu tiên của cậu là tay mình như thể bị cái gì đó cột về phía sau.
Những chuyện xảy ra trước khi hôn mê cuồn cuộn tràn vào trong đầu, cậu tỉnh táo ngay lập tức, sau khi cảm giác được có người đang ngồi bên cạnh, trước tiên cậu không định mở mắt ra.
"Cột chắc chưa?" Một giọng nói vang lên.
Thẩm Trình Miên nghe được đó là giọng nói của con trai chú Trần giả mạo.
"Rồi." Một giọng nói thô lỗ đáp lại.
Thẩm Trình Miên suy đoán giọng nói này hẳn là người bạn mà tên tài xế nói muốn đón lúc nãy.
Sau khi liên lạc với Hoắc Dục Tiên, tài xế đột nhiên nói anh ta có một người bạn muốn đi nhờ xe nên phải vòng sang đường khác để đón.
Tất nhiên Thẩm Trình Miên không nghĩ rằng người bạn kia là một người bình thường, gã nhất định là đồng lõa của anh ta. Một chọi một một cậu còn hơi nắm chắc, nhưng một khi bên kia có thêm người trợ giúp, tình huống sẽ trở nên cực kì bất lợi cho cậu.
Cậu thử thuyết phục người nọ đưa cậu về nhà trước. Tuy giọng điệu người nọ đang vờ như thân thiện, nhưng thái độ của anh ta rõ ràng là không cho người khác từ chối, cậu không thể rút dây động rừng nên đành phải đồng ý, suy nghĩ về việc tìm cơ hội lao ra ngoài khi anh ta dừng xe.
Màn giả vờ của cậu khá thành công, người lái xe không cảnh giác với cậu quá nhiều. Sau khi chiếc xe dừng lại, nhân lúc cửa xe mở ra thì cậu xông thẳng ra bên ngoài.
Phía sau vang lên tiếng bước chân của hai người đang đuổi theo, xung quanh tối như hũ nút, Thẩm Trình Miên định tìm một chỗ để trốn, trên người cậu có máy định vị, bọn người Hoắc Dục Tiêu nhất định có thể tìm tới được.
Nhưng cậu đã đánh giá sai tình huống ở đây, nơi này hình như là một tòa nhà lớn kiểu cũ, chỉ có vài gian nhà lẻ tẻ bật đèn, Thẩm Trình Miên không rõ những người sống ở đây là ai nên không dám gõ cửa tùy tiện. Ngõ nhỏ rắc rối phức tạp như một cái mê cung, Thẩm Trình Miên chưa chạy được bao lâu đã lạc đường.
Khi Thẩm Trình Miên bước chậm lại để phân biệt hướng đi, đằng sau bỗng vang lên vài tiếng động, trên gáy cậu đột nhiên có cảm giác đau đớn, sau đó cậu mất ý thức ngay lập tức.
Cậu còn ở trên xe, chứng minh được kẻ đã đánh ngất cậu là một trong hai người này.
Sau khi tỉnh dậy, cơn đau từ sau gáy cũng bắt đầu âm ỉ trở lại, Thẩm Trình Miên cố gắng không nhíu mày, giả vờ như vẫn hôn mê bất tỉnh.
Xe chạy rất nhanh, Thẩm Trình Miên cảm giác mình đang ở tư thế gục xuống trên ghế sau, trán chạm vào mép cửa sổ xe, thỉnh thoảng va vào mặt kính mỗi khi xe rung lắc.
"Còn bao lâu nữa?" Giọng nói thô lỗ kia hỏi.
Tài xế phía trước dường như rất sốt ruột, "Đm! Mày tự xem bản đồ không được à? Bố mày nhìn đường còn không kịp đây này."
Thẩm Trình Miên suy đoán hai người này gấp gáp đến vậy chắc là do có người đang đuổi theo, quả nhiên giây tiếp theo đã nghe được âm thanh thô lỗ kia nói: "Mày chạy nhanh lên! Xe phía sau đuổi sát rồi kìa!"
Tài xế lại chửi tục một tiếng.
Qua nửa phút, âm thanh thô lỗ kia lại vang lên, "Hay là đừng đợi đến bên hồ làm gì, bây giờ tao ném người xuống luôn, xe phía sau chắc chắn sẽ dừng lại nhặt cậu ta."
"Nhặt một người ven đường thì mất bao lâu?! Hơn nữa, mày cho rằng phía sau chỉ có một chiếc xe đang đuổi theo chúng ta à?! Đừng ngây thơ như thế!" Tài xế ngay lập tức phản bác, sau đó lại nói: "Bận rộn cả ngày rồi bây giờ ném như vậy, tao đéo thể chấp nhận được!"
"Ném trong hồ cũng là ném!" Giọng thô lỗ kia nói.
"Bố mày đang muốn giết rồi mới ném đó! Mày có đường lui nhưng bố mày đéo có! Thuốc (*) của bố mày vẫn còn phải xin từ người bên kia!" Tài xế đột nhiên phản ứng kịch liệt.
(*) Thuốc này là "đồ" á:v
Giọng nói thô lỗ kia hít thở nặng nề, "Mày đang quyết tâm kéo tao xuống nước à!"
"Đừng nói khó nghe vậy chứ, rõ ràng là mày nghe có tiền mới vội vàng đòi làm chung với tao mà!"
"Mày là thằng nói kế hoạch không hề có sơ hở chứ ai! Kết quả con mẹ mày cả cái máy định vị cũng không lục soát ra được! Tao mà biết mày không đáng tin đến vậy thì có cho nhiều tiền hơn nữa bố mày cũng không dính vào vụ này!" Giọng thô lỗ kia mắng.
Bầu không khí trong xe trở nên căng thẳng. Nghe hai người nói chuyện, Thẩm Trình Miên có cảm giác sự an nguy của bản thân đang bị đe dọa.
Sau khi trầm mặc hai giây, tài xế mới mở miệng lần nữa, "Bây giờ chạy không thoát được nữa rồi, chọn một trong hai thôi, giết thẳng rồi ném ra ngoài, nếu chết thì bên kia sẽ lo cho chúng ta, không chết thì không có gì cả, mày cho rằng thuyền giặc dễ lên vậy à? Muốn không làm thì không làm nữa?"
Nghe xong lời này, Thẩm Trình Miên biết không thể chờ tiếp nữa. Cậu mở to mắt, nhắm thẳng vào mũi của người kia rồi đâm đầu vào.
Trên mũi râu quai nón truyền đến cơn đau nhức dữ dội, máu tươi giàn giụa trong nháy mắt, gã phản ứng không kịp nên phải che mũi lại. Thẩm Trình Miên nhấc chân đá về phía □□ của người nọ.
Tay cậu bị trói, chỉ có thể bất ngờ đánh lén, chờ râu quai nón phản ứng lại được, cậu chắc chắn không thể đánh thắng.
Chẳng qua cậu cũng chỉ định kéo dài thời gian mà thôi, nếu trong xe xảy ra chuyện, tài xế sẽ phân tâm ngay lập tức, sự phân tâm này chính là điều cậu muốn. Từ cuộc trò chuyện ban nãy của bọn họ, có một chiếc xe đang chạy rất gần phía sau, chỉ cần tốc độ của chiếc xe này giảm xuống, xe phía sau sẽ đuổi kịp rất nhanh.
Đáng tiếc, đôi tay bị trói vẫn ảnh hưởng quá nhiều đến hành động của cậu. Cú đá trượt khiến râu quai nón lập tức tỉnh táo lại từ cơn đau dữ dội ở mũi, gã lao tới cố gắng khống chế Thẩm Trình Miên.
Hai người giằng co ở đằng sau tất nhiên đã ảnh hưởng đến tài xế, người nọ phân tâm nhìn tình huống phía sau qua gương chiếu hậu. Thấy râu quai nón vẫn chưa thể khống chế được Thẩm Trình Miên, trên mặt anh ta hiện ra vẻ sốt ruột, thúc giục nói: "Giải quyết cậu ta nhanh lên!"
Thẩm Trình Miên biết rõ đây gần như là thời khắc mấu chốt nhất. Không gian chật hẹp ở hàng ghế sau đã giúp được cậu phần nào, hai tay cậu bị trói chặt, hình thể của râu quai nón to lớn hơn cậu rất nhiều, căn bản không thể cử động trong không gian chật hẹp này, gã cũng bị bó tay bó chân. Trước những động tác liều mạng của Thẩm Trình Miên, râu quai nón không chiếm được bao nhiêu lợi thế.
Tài xế ở ghế trước vừa chú ý đến xe đằng sau, vừa phải quan sát tình huống ở ghế sau, vẻ sốt ruột trên mặt càng thêm nghiêm trọng.
Râu quai nón mãi không chiếm được lợi thế thì tức đến đỏ mặt tía tai, gã đột nhiên móc một con dao từ trong túi ra, đâm thẳng về phía Thẩm Trình Miên.
Đồng tử Thẩm Trình Miên hơi co lại, gắng sức né qua một bên, mũi dao sượt qua thắt lưng cậu xuyên vào