Lần này rốt cuộc cũng khiến Ngụy Qua phục hồi tinh thần.
Sau khi bị đạp một cái, không tự chủ nói: "Bái kiến tiên tôn."
Ngụy Chí Vận:......
Bảo ngươi nhận lỗi, lúc này ngươi đi bái kiến làm gì?
Ngụy Qua rùng mình một cái.
Vốn là đang tràn đầy phẫn nộ, giờ phút này vừa thấy người nọ thì bị dọa đến mức không còn cảm thấy gì nữa.
Lúc này vậy mà lắp bắp nói không ra lời.
Thời điểm mắng người thì rất thoải mái.
Nhưng gặp nhân tài rồi mới biết, băng lạnh Hoàng Sơn là thế nào.
Khi uy áp che trời lấp đất đè lên người, Ngụy Qua bị ép đến mức eo không thẳng nổi, chỉ cảm thấy hai chân cũng đều run, trong mắt lần đầu tiên xuất hiện hoảng sợ.
Bộ dáng lúc này của hắn ta với bộ dáng ức hiếp người khác vừa rồi rõ là tương phản sắc nét, không biết vì sao có chút châm biếm.
Sở Tẫn Tiêu khẽ nhíu mày, nhìn hắn ta tay chân cứng ngắc bị áp trên mặt đất, lông mày mới giãn ra đôi chút.
Hắn dừng lại một chút, thấy sư tôn mặt không biểu tình, bỗng nhiên nghĩ đến...
Chẳng lẽ sư tôn đang trút giận cho mình?
Hắn khẽ siết chặt tay, quay đầu nhìn về phía Ninh Tễ.
Liền thấy y khẽ mím môi, chỉ liếc Ngụy Qua một cái.
Ngay khi Ngụy Qua không chống đỡ nổi nữa, hai chân chảy máu thì y mới thu kiếm khí lại.
Người trong phòng nhìn thấy cảnh này, gần như là vui đến mức bật cười.
"Cái tên thiếu quản sự lừa nam chiếm nữ như hắn, bây giờ gặp báo ứng là đáng lắm."
Ngô Cương vui sướng nói.
Tạ Dữ Khanh lẳng lặng nhìn Ninh Tễ bên ngoài thả kiếm khí ra, khẽ lắc đầu.
"Lần này hắn ta đá trúng ván sắt rồi."
Thiếu niên bị Ngụy Qua gây khó dễ chính là đồ đệ của Ninh Tễ.
Tuy rằng chưa tiếp xúc cụ thể với người này, nhưng ít nhiều gì cũng có thể đoán được.
Y tuyệt đối sẽ không bỏ mặc người của mình bị bắt nạt.
Ánh mắt y ôn hòa, Ngô Cương lại cảm thấy khoái trá, thậm chí còn vì vậy mà thiện cảm với Ninh Tễ cũng tăng lên không ít.
Có điều cuối cùng, Ngụy Qua vẫn bảo vệ được đôi chân của mình.
Bầu không khí ở hành lang tĩnh lặng đến độ khiến người khác không dám mở miệng.
Sau khi thanh niên hống hách ngất xỉu, Ninh Tễ khẽ cau mày, đưa cho Ngụy Chí Vận đang khom người một lọ linh đan.
"Cái này là ta đền bù."
Ngụy Chí Vận thấy tôn thượng tha cho thằng nghiệt tử con mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Nào dám muốn đền bù gì.
Giờ phút này nhìn thấy cái lọ thì tròn mắt.
"Tôn thượng, cái này, cái này không được đâu!"
Lòng Ngụy Chí Vận khẽ run.
Trong Cửu Châu ai chẳng biết, trước lúc kiếm tôn Ninh Tễ đột phá Nguyên Anh đã từng một mình đi vào không ít bí cảnh, phần lớn những bí cảnh ấy đều là bí cảnh chưa được khai thác trong đại lục.
Đan dược trong những bí cảnh đó đều không tầm thường, nói là có giá trị liên thành thì cũng không ngoa.
Hiện giờ tôn thượng vậy mà đem linh dược này cho ông ta...
Lòng Ngụy Chí Vận khẩn trương.
Người nọ đeo mặt nạ quỷ khiến người khác không nhìn ra cảm xúc của y.
Thấy ông ta không nhận, y nhàn nhạt nói: "Đền bù này là cho ngươi."
"Hai giao nhân kia..."
Y nói đến đây thì ngừng lại.
Ngụy Chí Vận hiểu được.
Hóa ra là tôn thượng coi trọng hai giao nhân kia.
Lòng ông ta phức tạp, lúc này thấy kiếm tôn biểu tình lạnh nhạt, đành phải nhận lấy cái lọ:
"Đa tạ tôn thượng!"
Ninh Tễ mím môi, nhìn ông ta sợ hãi.
Rốt cuộc là nói với ông ta một câu: "Chuyện hôm nay, là Ngụy Qua tự tiện chủ trương, bản tôn sẽ không làm liên lụy người khác."
Được những lời này.
Ngụy Chí Vận ngẩng đầu lên, rốt cuộc khẽ thở phào trong lòng.
Ông ta kích động không thôi: "Chí Vận tiễn ngài."
Ngụy Qua ngất xỉu trên mặt đất không biết gì.
Chờ sau khi kiếm tôn rời đi, Ngụy Chí Vận trở về mới hung hăng đá chân hắn ta một cái.
"Nghịch tử, lần sau mà còn làm loại chuyện này, cho dù ngươi có bị thiên đao vạn quả thì cha ngươi cũng không cứu ngươi đâu!"
Thấy gia chủ vô cùng tức giận, quản sự vội vàng cúi đầu không dám nói lời nào.
Đầu kia, Ninh Tễ không biết động tác của Ngụy Chí Vận.
Sau khi ra khỏi Trân Bảo các, y thấp giọng ho.
Sắc trời đã không còn sớm, giờ phút này vậy mà trời đã tối, sau khi đi ra thì gió lạnh thổi xuống.
Màu môi của y lại trắng thêm một chút.
Đáng tiếc trứng tiên hạc không hề nóng lên nữa, nên trước đó đã bị ném vào túi Càn Khôn.
Đầu ngón tay Ninh Tễ khẽ dừng lại, có hơi đáng tiếc.
Lòng dâng lên suy nghĩ này thì nghe được một giọng nói.
"Sư tôn."
Sở Tẫn Tiêu bỗng mở miệng.
Ninh Tễ quay đầu lại, thấy hắn bỗng đưa qua một hòn đá.
Y không hiểu ý tứ trong đó, duỗi tay nhận lấy.
Liền thấy trên đá truyền đến một luồng nhiệt, vận hành như linh khí.
Sở Tẫn Tiêu thấy sắc mặt y chuyển tốt, không khỏi nói: "Sư tôn, trong đá Trữ Linh có linh khí của ta, so với với đồ bình thường sẽ ấm hơn một chút."
Ánh mắt của hắn phảng phất chút ngượng ngùng e thẹn, sau khi nhìn thẳng y thì vội vàng quay đầu đi.
Đá Trữ Linh trong Tu Chân giới cũng không có công dụng gì, thứ này rất gân gà [1], chỉ có thể trợ giúp tu sĩ kỳ Luyện Khí không cách nào ngưng tụ linh lực được.
[1] 鸡肋 (Kê lặc): Gân gà ăn thì vô vị nhưng vứt thì tiếc; ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì.
Phần lớn trưởng bối đều tốn công hao phí linh khí của mình, dự trữ trong đá, dùng để trợ giúp đệ tử dẫn linh.
Ninh Tễ không ngờ Sở Tẫn Tiêu vậy mà sẽ dùng thứ này.
Lúc vừa bắt đầu không có chú ý, nhưng sau khi phát giác thì kinh ngạc trong nháy mắt.
Y khẽ cau mày, quay đầu lại liền thấy bộ dáng ngượng ngùng của hắn.
Nhận ra đây đều là hắn sớm đã chuẩn bị cho y, y mím môi nói:
"Đa tạ."
Sở Tẫn Tiêu khẽ lắc đầu: "Hà tất gì sư tôn phải khách khí với ta chứ."
Hắn khôi phục lại bình thường sau nháy mắt mất tự nhiên vừa rồi, chỉ là tay cầm kiếm siết chặt một chút.
Nếu Ninh Tễ chú ý thêm một chút, thì sẽ thấy sau tai hắn có hơi đỏ.
Y nói cảm ơn xong thì thu ánh mắt lại.
Ban đêm thành Vân Châu rất náo nhiệt, chung quanh đều là tiếng ồn ào huyên náo của con người.
Đã lâu rồi Ninh Tễ chưa thấy cảnh khói lửa nhân gian, đuôi lông mày giãn ra đôi chút.
Ánh mắt nhìn quầy hàng rong bên cạnh vài lần.
Sở Tẫn Tiêu vốn đang chú ý tới sư tôn, thấy y nhìn sang hướng bên cạnh, dường như có chút mới lạ, không khỏi mở miệng dò hỏi: "Ngày thường sư tôn không đến đây sao?"
Ninh Tễ khẽ lắc đầu: "Trước kia từng đến, nhưng chưa từng thấy nơi đây náo nhiệt như thế này."
Y đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, đến Vân Châu làm việc cũng rất vội vàng, xác thật là chưa từng dừng lại nơi đây bao giờ.
Đến khi mấy năm nay bị bệnh, mới có chút thời gian.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên tới đây.
Sở Tẫn Tiêu nghe lời này