Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 19


trước sau


Ninh Tễ ngẩng đầu lên, liền thấy Sở Tẫn Tiêu đang nhìn y.

Không khỏi có hơi kỳ lạ.

"Sao thế?" Y nhàn nhạt cau mày.

Sở Tẫn Tiêu phục hồi tinh thần: "Không có gì, sư tôn.

"
Trên mặt hắn không động thanh sắc, nhưng cuối cùng ghi tạc một màn này dưới đáy lòng.

Dừng một chút lại nói: "Chỉ là vừa rồi nghĩ tới chút chuyện khác.

"
Ninh Tễ thấy bộ dáng của hắn không giống như đang nói dối, không tỏ thái độ.

Đặt lực chú ý lên kiếm của đối phương.

Trong viện tĩnh lặng, gần như chỉ nghe thấy tiếng lật trang giấy.

Khổng Linh ngừng thở một bên.

Chỉ có thể ấm ức vờ làm một quả trứng, nhìn người trong lòng và tình địch ở chung.

Cũng may hai người cũng chỉ là thảo luận kiếm pháp mà thôi.

Vốn dĩ hắn đang nhìn A Sở.

Nhưng không biết thế nào, ngay cả chính hắn cũng không rõ, đang nhìn A Sở lại chuyển sang nhìn Ninh Tễ.

Dường như người nọ trời sinh đã có năng lực hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Như ngọn núi lạnh không thể vượt qua, chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ đó, khiến người không cách nào dời mắt được.

Sau khi Ninh Tễ mở bài kiếm ra, mới biết vì sao Sở Tẫn Tiêu phải đến tìm y.

—— Đây là một quyển bài kiếm vượt cấp.

Tất nhiên là kiếm chiêu trong đó tuyệt diệu không sao tả xiết, nhưng tương ứng với nó thì độ khó cũng hơn kiếm chiêu bình thường rất nhiều.

Y khẽ cau mày.

Ngay lập tức hiểu là Sở Tẫn Tiêu đang chuẩn bị cho đại bỉ Cửu Châu.

Tu vi của hắn không đủ, nên chỉ có thể tìm lối tắt ở chỗ khác.

Thấy sư tôn xem xong.

Sở Tẫn Tiêu mím môi thừa nhận: "Tham gia đại bỉ lần này đều là tinh anh của các môn phái.

"
"Nhưng, ta không muốn thua.

"
Ánh mắt hắn kiên định, bình tĩnh nhìn Ninh Tễ.


Hắn không muốn thua.

Không chỉ là bởi vì chính mình, mà còn bởi vì hắn là đồ đệ của Ninh Tễ.

Người có Kiếm đạo đứng đầu Cửu Châu, đồ đệ của kiếm tôn Ninh Tễ.

Không muốn thua, cũng! không được thua.

Bên ngoài đều đồn rằng, từ sau dạo chuyện kỳ lân, kiếm tôn đã suy yếu rồi.

Cái danh người có Kiếm đạo đứng đầu Cửu Châu chỉ còn là có tiếng mà không có miếng mà thôi.

Thậm chí còn so sánh Ninh Tễ với một vài kẻ cấp thấp.

Sở Tẫn Tiêu biết từ trước đến nay sư tôn không để ý những thứ này.

Nhưng hắn không muốn sư tôn dính líu gì đến những người đó.

Đó từng là danh hiệu của sư tôn.

Hắn nhất định phải giúp y bảo vệ nó.

Hắn quyết tâm trong lòng.

Thân thể gầy yếu khẽ siết chặt tay.

Ninh Tễ không biết còn có lý do này, thấy hắn kiên định như thế, ngược lại lông mày giãn ra một chút.

"Ngươi có suy nghĩ như vậy thì tốt.

"
Trước đó y luôn cảm thấy Sở Tẫn Tiêu quá không cương quyết và thiếu quyết đoán, không giống kiếm tu chút nào, hiện giờ ngược lại nhìn hắn bằng con mắt khác.

"Đi nhặt một nhành cây đến đây.

"
! !
Một canh giờ sau.

Sở Tẫn Tiêu cầm một nhành cây luyện tập ở một bên.

Ninh Tễ đứng một bên lên tiếng chỉ điểm.

"Khi xuất kiếm không được do dự.

"
"Nếu có người tấn công từ phía sau, thì hãy dùng Hồi Nhạn thức.

"
Y nhìn chiêu thức biến hóa của Sở Tẫn Tiêu, nhàn nhạt nói.

Theo giọng Ninh Tễ rơi xuống.

Thiếu niên dưới tàng cây nhanh chóng thay đổi chiêu thức.

Ngộ tính [1] của Sở Tẫn Tiêu rất tốt, thiên tư càng không cần phải nói.


[1] Ngộ tính (悟性): Khả năng phân tích và lý giải sự việc.

Dưới sự chỉ điểm của Ninh Tễ, hắn nhanh chóng nắm vững kiếm chiêu mà trước đây mình khó sử dụng được.

Ninh Tễ cau mày khẽ giãn ra.

Cảm thấy Sở Tẫn Tiêu không hổ là vai chính trong sách, quả là bất phàm.

Vốn là chiêu thức luyện chỉ tu ra kiếm tâm thì mới có thể dùng, chỉ trong vòng nửa ngày đã được hắn dung hợp thông suốt.

Y thấp giọng ho lẳng lặng nhìn.

Mãi đến khi hoàn thành bộ kiếm pháp, Sở Tẫn Tiêu mới thu kiếm.

Khổng Linh sớm đã mơ màng sắp ngủ.

Đồng tử pha bình trà trong sân.

Thấy Sở Tẫn Tiêu dừng lại, không khỏi nói: "Hay là Sở sư huynh nghỉ ngơi đi nhé?"
Sở Tẫn Tiêu lau mồ hôi, không nói gì, chỉ là nhìn về phía sư tôn.

Ninh Tễ thấy thế, cũng nói: "Hôm nay đến đây thôi.

"
"Lại đây nghỉ ngơi một lát đi.

"
Lúc sau y nói xong, khẽ mím môi.

Đêm qua đấu pháp với Tô Phong Diễm, cả đêm Ninh Tễ không nghỉ ngơi, lúc này cũng có hơi mệt.

Sau khi Sở Tẫn Tiêu đi đến, thấy đáy mắt sư tôn mỏi mệt.

Thu kiếm cau mày hỏi: "Đêm qua sư tôn không ngủ?"
Ninh Tễ:! !
Y lại lần nữa cảm nhận được sự nhạy bén của vai chính thụ.

Lần trước y lười nhác chưa từng động đậy, lần này đấu pháp với người, vậy mà đều bị hắn nhìn ra.

Y khẽ cau mày, thấy mình không mở miệng thì Sở Tẫn cũng không thu ánh mắt về, đành phải nói: "Không có gì, nghỉ ngơi một lát là được rồi.

"
Ngược lại lần này y không có qua loa, ngày ấy sau khi Sở Tẫn Tiêu khai thông, lửa độc của y tạm thời được ngăn chặn.

Tuy hôm qua đấu pháp có tốn chút linh khí, nhưng cũng không có tổn hại gì với thân thể, chỉ cần nghỉ ngơi là được.

"Sư tôn! "
Sở Tẫn Tiêu có hơi không tán đồng.

Ninh Tễ thấy Sở Tẫn Tiêu không tin.

Khẽ cau mày, bỗng nhiên vươn tay từ tay áo ra, nhàn nhạt nói: "Đúng là bản tôn đã không sao nữa, không tin thì ngươi có thể xem.


"
Lời này của y vẫn hờ hững.

Ninh Tễ nghĩ rất đơn giản.

Vai chính thụ luôn bướng bỉnh, nếu hắn không tin.

Thì để hắn tự xem vậy.

Sau khi y nói xong, liền nâng mắt nhìn hắn.

Mặt nạ quỷ che mặt y lại, giữa mày khẽ cau lại.

Khi cổ tay áo trắng thuần trượt xuống, phát quan bị thổi rơi, lông quạ đen [2] như mực, tái nhợt khôn cùng và màu đen, bí ẩn u ám đến khiến lòng người nhảy dựng.

[2] Tác giả thường so sánh tóc của tôn thượng đen như màu lông quạ, các bae để ý nhé.

Sở Tẫn Tiêu chỉ thoáng nhìn qua

rồi thu ánh mắt lại ngay, không dám nhìn nữa.

Thiếu niên thanh hạc mím chặt môi, có chút không được tự nhiên.

Qua hồi lâu mới nói:
"Tẫn Tiêu không có y nghi ngờ sư tôn.

"
Cuối cùng hắn gian nan nói mấy chữ.

Cắn chặt răng, lần đầu tiên không dám nhìn Ninh Tễ.

Ninh Tễ khẽ cau mày.

Không rõ trước đó hắn giúp y chải tóc cũng không có đỏ mặt.

Nhưng hôm nay chỉ xem mạch thôi, chỉ thế thôi mà?
Có điều vốn dĩ hôm nay y không định để hắn xem mạch thật.

Giờ phút này vỗ tay áo thấp giọng ho rồi nói: "Ngươi trở về luyện kiếm thức hôm nay cho thật tốt.

"
"Nếu không biết thì lại đến tìm ta.

"
"Vâng, sư tôn.

"
Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu.

Vất vả lắm hắn mới đè cảm giác nóng bỏng trên mặt xuống, cung kính đáp.

Trong đầu chỉ còn lại ánh mắt bình tĩnh sư tôn nhìn hắn.

Mãi đến khi người rời đi, Ninh Tễ mới thu ánh mắt lại.

"Tôn thượng, không phải là người không thích người khác chạm vào mình sao ạ?"
Đợi Sở sư huynh đi rồi, đồng tử mới phản ứng lại và hỏi.

Ninh Tễ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Cũng không phủ nhận.

Y không thay đổi sắc mặt, chỉ uống một chút rượu ấm.

Đồng tử chậm rãi phản ứng lại.

"Vốn dĩ ngài không định để Sở sư huynh xem mạch?"

Cậu ta buột miệng thốt, lại ngậm miệng lại.

Ninh Tễ rũ mắt, cuối cùng vẫn không phủ nhận.

"Lát nữa bản tôn muốn đi hàn đàm.

"
Y nhàn nhạt nói.

Đồng tử vội đáp vâng.

Mãi đến khi tôn thượng đứng dậy rời đi trước.

Cậu ta mới phản ứng lại, mở to hai mắt, ôm trứng lẩm bẩm cảm khái.

"Hóa ra tôn thượng cũng biết nói đùa à?"
Trong ấn tượng của cậu ta, kiếm tôn rất ít cười, hoàn toàn không giống với những người như họ.

Y như là thần minh cao cao tại thượng, khiến người không dám mạo phạm khinh nhờn.

Đồng tử vẫn cho rằng tôn thượng trời sinh đã thế.

Ai ngờ hôm nay lại nhìn thấy tôn thượng không kiên nhẫn trêu Sở sư huynh.

Trong lòng cậu ta sốc đến mức vẫn chưa hoàn hồn.

Khóe miệng Khổng Linh giật giật.

Tuy rằng cũng cảm thấy nghi hoặc về mặt khác của Ninh Tễ, nhưng lại không có sốc như đồng tử.

Dù sau thì Khổng Linh cũng từng thấy bộ dáng không nói hai lời liền ném người xuống núi của Ninh Tễ rồi.

Lúc này hắn chỉ nghi hoặc thái độ của Sở Tẫn Tiêu mà thôi.

Hắn vẫn luôn cảm thấy Ninh Tễ mê hoặc Sở Tẫn Tiêu.

Nhưng sao qua quan sát mấy ngày nay, ngược lại là Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn chạy về phía Ninh Tễ?
Hắn khẽ nhíu mày, nghĩ tới ánh mắt Sở Tẫn Tiêu nhìn Ninh Tễ vừa rồi, tâm tình có chút bực bội.

Bên kia, Tô Phong Diễm bị thương đến căn cơ, không còn cách nào khác, thần hồn đành phải rời khỏi Tê Dược phong trước, thân thể tạm ở lại nơi này.

Khi tách thần hồn của kiếm khí bỏng rát ra, khuôn mặc của thanh niên mặc Tấn bào có chút vặn vẹo.

Lượng lớn máu nhuộm đỏ thanh y.

Tô Phong Diễm siết chặt tay, cưỡng ép nhịn xuống, từng chút từng chút động thủ.

Gã tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình.

Kiếm khí làm kinh mạch bị thương, liền chịu đựng cơn đau của tước hồn mà rút ra.

Mồ hôi trên trán lăn xuống, đợi đến khi tạm thời tách xong mới chậm rãi siết chặt tay.

Khi động tay, tên của Ninh Tễ vẫn luôn vang vọng dưới đáy lòng.

Như thể kiếm khí vẫn đang cắt đứt từng khúc kinh mạch của gã.

Tay trái của gã có thể thấy được xương trắng, đau đến mặt mày vặn vẹo, nhưng lại vẫn đang cười.

Mặt trời mọc, trước khi rời đi Tô Phong Diễm giấu tơ máu nơi đáy mắt đi, nhìn về hướng Giải Kiếm phong thật sâu.

Ninh Tễ định đi tắm đang duỗi tay cởi áo trong, lúc này như có cảm ứng, chợt cau mày ngẩng đầu lên.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện