Khuôn mặt dịu dàng tựa núi xuân chợt xuất hiện trước mắt rồi biến mất.
Không ngờ lần này vừa chuẩn bị đến thăm hỏi lâu chủ Cô Nguyệt lâu, vừa hay người nọ lại ở kế bên mình.
Ninh Tễ nhìn cái sân kế bên, khẽ cau mày.
Là trùng hợp ư?
Bên kia.
Sau khi hai người Tạ Dữ Khanh trở lại sân, Ngô Cương có hơi nghi hoặc.
"Lâu chủ, không phải là ngài muốn làm quen với kiếm tôn Ninh Tễ sao? Sao vừa rồi đi tới cửa mà không trực tiếp đi vào, trái lại lại hạ bái thiếp thế?"
Ngô Cương nhìn lâu chủ, có hơi không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Tạ Dữ Khanh nhàn nhạt lắc đầu: "Không cần sốt ruột như thế."
Hắn thoáng khựng lại, lại như cười nói: "Dường như hôm nay tâm trạng của kiếm tôn không được tốt."
Giọng Tạ Dữ Khanh ôn hòa.
Ngô Cương lại nghĩ tới quả trứng bị ném ra ngoài vừa rồi, lần này trái lại khẽ gật đầu.
"Đúng thật."
"Cũng không biết quả trứng đó đã xảy ra chuyện gì?"
Hơi thở trên quả trứng đó rất kỳ lạ.
Tựa hạc nhưng cũng không giống hạc, cũng không biết là thứ gì.
Ngô cương nói.
Tạ Dữ Khanh rũ mắt bấm đốt tay vài cái, trong lòng đã có đáp án.
Nhưng hắn không nói ra.
Chỉ nói: "Có lẽ quả trứng đó quá phiền."
Ngô Cương vẫn chưa biết lâu chủ đã biết thân phận của quả trứng này.
Đang suy đoán lung tung.
Tạ Dữ Khanh thấy hắn ta chau mày đau khổ nghĩ, khẽ lắc đầu.
"Đừng nghĩ nhiều, ngày sau sẽ biết thôi."
"Ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Giọng hắn ôn hòa.
Ngô Cương gãi gãi đầu, đành phải lui ra.
......
Rất nhanh một đêm đã trôi qua.
Hôm sau Ninh Tễ tỉnh dậy, đệ tử hầu hạ đã đứng hầu ngoài cửa.
"Tôn thượng."
Ninh Tễ khẽ gật đầu, nhận khăn tay lau tay.
Sau đó mới hỏi: "Những người còn lại đâu?"
Đệ tử dẫn đường nói: "Các vị trưởng lão đã đến rồi ạ."
Ninh Tễ ngước mắt nhìn sắc trời.
Lúc này mới phát hiện, bản thân thế mà dậy muộn.
Đêm qua không biết vì sao, dường như tinh thần có chút thả lỏng.
Đầu ngón tay y thoáng dừng lại, thấy đệ tử kia nghi hoặc, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nói: "Đi thôi."
Lúc đi ngang qua cửa, quả trứng kia đã biến mất.
Yêu khí của Khổng Linh vẫn luôn bị cấm chế của Hạc Tuyết viện áp chế.
Đêm qua sau khi bị ném ra, trời xui đất khiến thế mà khôi phục lại không ít.
Thậm chí chỉ trong buổi tối, hắn đã có thể khôi phục hình người.
Vốn dĩ hắn định đi tìm Ninh Tễ để nói cho ra lẽ.
Nhưng vừa mới đến cửa đã bị kiếm khí trong viện đánh cho rùng mình.
Nghĩ đến hậu quả của mỗi lần khiêu khích trước đó, Khổng Linh:......
Hắn ấm ức xì một tiếng, gương mặt diễm lệ có hơi buồn bực.
Cuối cùng vẫn rời khỏi sân trước.
Bỏ đi, bỏ đi.
Bản thân mình tới nơi này vì A Sở, không cần phải so đo với y.
Khổng Linh oán giận liếc mắt nhìn trong viện một cái, chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, xoay người đi thuê phòng ở khách điếm kế bên.
Nhưng tâm tình của hắn không ổn.
Lại nghĩ tới người này ý chí sắt đá ném hắn ra, chẳng lẽ y không thấy hối hận ư?
Trằn trọc ở khách điếm cả đêm không ngủ.
Bình minh, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì.
Không biết vì sao Khổng Linh ma xui quỷ khiến đi ra khỏi sân.
Hắn cố ý lùa cỏ tùm lum, biểu thị rằng trứng đã biến mất.
Nghĩ người này ném hắn ra ngoài cả đêm chắc sẽ không nhìn thấy hắn đâu.
Nhưng hắn chờ hoài chờ mãi.
Chờ mòn chờ mỏi.
Rốt cuộc cũng chờ đến khi Ninh Tễ ra.
Hôm nay người nọ mặc áo lông chồn thật dày, dường như sắc mặt không được tốt lắm.
Khi y rũ mắt xuống, màu môi có hơi tái nhợt
Khổng Linh nhìn y, khẽ nhíu mày.
Đợi đến khi dường như có tầm mắt chuyển sang mới vội vàng ẩn mình.
Giờ chắc là thấy trứng biến mất rồi nhỉ?
Hắn nôn nóng trong lòng.
Ninh Tễ nhận ra linh thức kia lại đang nhìn mình, khẽ cau mày.
Đại khái biết đêm qua sau khi ném quả trứng kia ra ngoài, nó vẫn còn ở gần đây nên y cũng không nhìn nhiều.
Nhìn linh thức tốt hơn nhiều so với lúc ở trên núi.
Xem ra là khỏe như vâm.
Y thấp giọng ho, không hề để ý đến trứng.
Khổng Linh đợi nửa ngày, lại nhìn thấy Ninh Tễ rời đi cùng đệ tử phái Hư Diễn.
Yêu vương bị ném vô ích bên ngoài cả đêm:......
Cái đứa này quả là lòng gan dạ sắt.
Vốn dĩ Khổng Linh muốn thấy y hối hận là sẽ đi ngay, bây giờ lại hạ quyết tâm là sẽ không đi nữa.
Không giống như lần đầu tiên biến thành trứng.
Lần này nhất định phải làm Ninh Tễ dốc hết tâm can, Khổng Linh lại dứt khoác biến mình thành trứng, chủ động nằm trên nóc nhà, chờ buổi tối y về.
.......
Trong đại đường người đã đến cả rồi.
Thấy Ninh Tễ đến, mọi người đều đứng dậy.
"Kiếm tôn."
Ninh Tễ khẽ gật đầu.
Khi đã yên vị tại chỗ của mình, ánh mắt rơi xuống chỗ trống bên cạnh, lâu chủ Cô Nguyệt lâu không đến.
Tịnh Hư chân quân nhìn vẻ mặt của y, giải thích: "Kiếm tôn chớ trách, Tạ lâu chủ trời sinh không thích náo nhiệt, hơn nữa hai chân cũng không tiện, hôm qua cố ý sai người đến bảo là hôm nay sẽ không đến."
Không thích náo nhiệt.
Hai chân không tiện.
Ninh Tễ nhớ đến hôm qua người nọ hạ bái thiếp ngoài cửa, khẽ gật đầu rồi thu tầm mắt lại.
Tịnh Hư chân quân thấy kiếm tôn không có ý kiến gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng bắt đầu về chuyện đại bỉ.
Sở dĩ lần này muốn nhiều trưởng lão có tu vi cao thâm như vậy đi cùng là vì tính nguy hiểm vô cùng cao.
Nhưng đồng thời, thu hoạch cũng rất nhiều.
"Lần này Quy Khư Đông Hải hiện thân, các đệ tử tham gia tỷ thí đều chẳng phân biệt xếp hạng, chỉ cần giết ch*t Dục ma, lập tức hạng nhất."
"Không chỉ có tư cách du học ở chín đại môn phái."
"Phái Hư Diễn chúng ta cũng sẽ đưa lên một kiện pháp bảo thượng cổ để làm phần thưởng."
Chuyện Dục ma tàn sát bừa bãi ở Đông Hải nhiều năm là chuyện mà mọi người đều biết.
Có điều Dục ma này vô cùng thông minh.
Tuy tu vi không cao, nhưng lại rất biết lợi dụng luật lệ, sau mỗi lần dụ dỗ giết người, sẽ lập tức trốn vào Quy Khư.
Năm đó Long Quân vì bảo vệ con cháu Long tộc, đã thiết lập