"Gã nói gì với sư tôn vậy?"
Chờ khi người đi rồi, Sở Tẫn Tiêu mới mở miệng hỏi.
Ninh Tễ tay cầm trứng, nhàn nhạt thu tầm mắt lại: "Không có gì, về thôi."
.....
Khổng Linh mơ màng hồ đồ tiếp tục làm trứng, đành phải lần nữa ấm ức bị mang về Giải Kiếm phong.
Vào ban đêm, Sở Tẫn Tiễu rốt cuộc cũng rời đi.
Rốt cuộc Hạc Tuyết viện chỉ còn lại một mình Ninh Tễ.
Ban ngày y tùy tiện đặt trứng của tiên hạc trên bàn, đi tắm trước.
Bởi vì lần trước Khổng Linh tự tiện xông vào, nên toàn bộ Giải Kiếm phong đã được thiết lập thêm một cấm chế chuyên nhắm vào yêu.
Vốn dĩ tu vi của hắn bị lùi lại thành bán thân, yêu khí lại bị chỗ này áp chế đến gần như không thể dùng được.
Vốn tưởng rằng sau khi A Sở rời đi, hắn có thể biến thành hình người rồi nhân cơ hội chạy trốn, Khổng Linh lại không ngờ rằng bản thân sẽ bị cấm chế vây khốn.
Hắn đanh mặt căng thẳng ở trên bàn.
Một lúc sau, lại nghe thấy tiếng nước chảy.
Ninh Tễ có thói quen đi tắm sau khi từ bên ngoài về.
Hôm nay ở dưới chân núi hồi lâu, y sớm đã có hơi không khỏe.
Sau khi về phong thì để đồng tử đun nước, lập tức cởi áo đi vào bồn tắm.
Bàn gỗ lê cách bình phong không xa.
Cho dù là có thứ gì che chắn thì tiếng nước chảy vẫn cứ truyền vào tai.
Sắc mặt Khổng Linh tối sầm.
Sao cái tên rác rưởi này còn đi tắm?
Đã vậy còn tắm lâu thế nữa!
Hắn lăn trứng, lăn thân muốn ngăn âm thanh kia lại, nhưng nào có dễ như vậy.
Khí nóng ấm áp hun cả căn phòng.
Hơi nước nhỏ xuống bình phong, ngay cả cành hoa đào sáng nay cũng dính chút hơi nước.
Khổng Linh ở cạnh bình hoa.
Giọt nước rơi trên trứng khiến hắn giật mình, rốt cuộc nhịn không được mà phân ra một sợi linh thức.
Thôi vậy, để ta xem bao giờ y mới tắm xong!
Khổng Linh tự an ủi mình như thế.
Trứng tùy ý thả ra một tia thần thức, lặng lẽ thăm dò.
Ninh Tễ nhắm mắt nằm trong bồn tắm.
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, nhìn như là y đã ngủ rồi.
Thật ra là y đang suy nghĩ câu nói ban ngày của Tô Phong Diễm.
"Nếu chân quân không đủ thuốc thì cứ việc đến tìm Tô Phong Diễm, bất cứ lúc nào Phong Diễm cũng...!cung kính chờ đợi."
Tô Phong Diễm đang thử y.
Ninh Tễ lạnh lòng.
Xem ra phải nhanh chóng tìm được cách trị lửa độc tận gốc.
Y không thích cảm giác bị người khác quản chế, đặc biệt là y đã biết trước tiên cơ, tự nhiên là sẽ không đi tới chỗ quỷ y lần nữa.
Nghĩ vậy, hàng mi dài của y khẽ run.
Khí nóng hun mái tóc ướt đẫm trên làn da tái nhợt, dưới ánh nến mờ nhạt, huyền thiết rét lạnh.
Rõ ràng là cao vời vợi không thể với tới, nhưng lại vô cớ nhiều thêm mấy phần...!dao động.
Lúc Khổng Linh nhìn sang thì thấy cảnh tượng này.
Bình phong hơi mỏng gần như không che chắn được gì.
Người nọ nhắm mắt tựa vào thành bồn, một tay đặt trên thành bồn.
Cơ thể mảnh khảnh thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như bức tranh.
Nhất thời lòng Khổng Linh không nghĩ được gì khác.
Nhìn nhìn, mũi có hơi nóng.
Nghe thấy bên trong còn có tiếng động, hắn vội quay đầu, không dám nhìn nữa.
Khí nóng bốc lên, nếu Ninh Tễ còn ngâm nữa thì sẽ không tốt.
Y mím môi, hồi tưởng mọi chuyện lại lần nữa, vẫn là đứng dậy trước.
Mắt thấy người nọ sắp đi ra, Khổng Linh vội vàng lăn trứng về chỗ cũ.
Ninh Tễ khoác một cái áo trắng, chỉ là tóc vẫn ướt, chỉ chốc lát sau đã từ trong phòng đi ra.
Khổng Linh vừa định thu linh thức lại, liền lờ mờ ngửi thấy một mùi thơm.
Mùi thơm ấy rất nhạt, không giống hương thơm ấm áp giục người lượn lờ trên người A Sở, trên người Ninh Tễ có hương lành lạnh như băng tuyết.
Khi đến gần, nó khiến não người ta run lên.
Thân trứng của Khổng Linh cứng đờ.
Thấy người nọ đi sang bên kia, vẫn không để ý đến hắn.
Quả trứng lẻ loi nằm một mình trên bàn, Khổng Linh không biết làm sao, vẫn là thở phào nhẹ nhõm.
.....!
Buổi sáng, trứng của tiên hạc bị mưa ngoài cửa sổ tạt vào, dơ cực kỳ, đến ngày hôm sau đồng tử mới phát hiện ra.
Trên thân trứng màu trắng dính bùn đất, còn có vài cánh hoa đào nát dính bên trên.
Đồng tử kinh ngạc nhìn.
"Tôn thượng, trứng này?"
Cậu ta lên tiếng, lúc này Ninh Tễ mới nhớ tới quả trứng mà mình đem về vào ngày hôm qua.
Y khẽ cau mày, trầm mặc khả nghi nhìn quả trứng bẩn trên bàn, vẫn giải thích một câu: "Là con của A Hạc."
Y dừng một chút rồi lại nói:
"Ta chưa nuôi trứng bao giờ, để trên núi mấy ngày rồi trả về đi."
Giọng tiên tôn nhàn nhạt.
Lúc này đồng tử mới hiểu vì sao trên trứng có hơi thở của tiên hạc.
A Hạc vẫn cứ thích tặng đồ cho tiên tôn.
Có cái gì tốt, đều lập tức ngậm tới cho tiên tôn.
Trước đó có đưa tới cá và đủ loại trái cây, không ngờ rằng lần này lại trực tiếp đưa con của mình tới.
Có điều A Hạc đẻ trứng hồi nào mà sao cậu ta không biết nhỉ?
Suy nghĩ này chợt lóe rồi biến mất, đồng tử cũng quên luôn suy nghĩ này.
Khổng Linh ở một bên nghe cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt tối sầm.
Lúc này hắn muốn phản bác rằng mình không phải là trứng mà con hạc ngu ngốc kia đẻ, nhưng lại không được.
Chỉ đành nén giận, nghĩ mấy ngày nữa Ninh Tễ phát hiện mình không thể nuôi trứng, liền sẽ đưa hắn về.
Đồng tử cầm tấm vải sạch lau cho trứng, quả trứng trắng ngày hôm qua mới trở lại.
Vì đây là trứng của A Hạc, nên cậu ta phải nghiêm túc một chút.
Sau khi lau xong thì nảy ra ý tưởng: "Tôn thượng, chúng ta có cần phải xây một cái tổ cho nó không?"
Xây tổ?
Ninh Tễ khẽ giật mình.
Trứng rời xa cha mẹ thì phải sinh hoạt thế nào, y chưa từng nghĩ tới điều này.
Có điều nếu muốn xây tổ, thì đó cũng là một cách.
Trước cửa sổ của Hạc Tuyết viện có một cổ thụ, vừa hay ở đó có chỗ trống.
Y liếc nhìn nó và ngầm đồng ý.
Thế là đồng tử vui vẻ đi tìm chút rơm rạ đến.
Muốn xây ra một cái thật ấm trước giữa trưa.
Ninh Tễ thấy cậu ta cực kỳ quan tâm quả trứng