Tạ Dữ Khanh tưởng rằng mình chỉ đến chậm một bước.
Nhưng khi bọn họ đến Kiếm cốc đã muộn một canh giờ, trong cốc vắng tanh.
Hắn biết được từ Thủy Kính tỉnh lại rằng Sở Tẫn Tiêu đã mang Ninh Tễ đi, bỗng siết chặt tay.
Không biết sao trong lòng lại có dự cảm xấu.
Lúc ấy hắn và Tô Phong Diễm đều không ngờ được rằng mười năm tới thế mà chẳng tìm được chút tung tích gì của người nọ.
Ninh Tễ như đã bốc hơi khỏi nhân gian, y bị Sở Tẫn Tiêu giấu đi.
.........
Mười năm sau, Cô Nguyệt lâu.
"Vẫn chưa tìm được người?"
Tạ Dữ Khanh thấp giọng họ rồi quay đầu lại.
Hắn mặc lam y ngồi trong viện ngẩng đầu nhìn thiên tượng, thấy Ngô Cương trở về thì không khỏi hỏi.
Ngô Cương khẽ lắc đầu.
"Không có, trước đó ở Bắc Cương xuất hiện hơi thở của Long tộc là giả, Sở Tẫn Tiêu chưa từng đến đó."
Tạ Dữ Khanh siết chặt tay.
Mấy năm nay hắn thay đổi rất nhiều, tính tình xa cách nhưng khuôn mặt lại có vài phần ôn hòa nay cũng đi mất.
Lam y tóc bạc dưới ánh trăng thế mà có thêm mấy phần lạnh lẽo.
Ngô Cương thấy mấy năm nay lâu chủ tìm kiếm tôn nhiều năm như vậy, lòng thầm biết tâm trạng của hiện giờ của lâu chủ không tốt nhưng vẫn nói: "Lâu chủ, rồi sẽ tìm được kiếm tôn thôi, ngài đừng quá tự trách."
"Nếu suốt ngày cứ thế thì chỉ e kiếm tôn cũng không muốn nhìn thấy đâu."
Lúc trước Ninh Tễ vì cứu hắn nên mới đi Quỷ vực để rồi nhiễm phải tử khí, sau đó đóng băng bản thân rồi bị Sở Tẫn Tiêu mang đi.
Là vì hắn, lúc ấy hắn nên ngăn y lại mới phải.
Không ai có thể đồng cảm sâu sắc như Tạ Dữ Khanh, đốt ngón tay hắn thoáng khựng lại.
Ngô Cương thở dài.
Ngoài miệng thì lâu chủ không nói gì, nhưng ngày nào cũng bói toán, thậm chí còn không tiếc hao tổn sinh mệnh chỉ để có thể đoán tung tích của người nọ.
Nhưng mười năm này vẫn thất vọng hết lần này đến lần khác.
Từ trước đến nay Tạ Dữ Khanh cảm thấy Tu Chân giới cũng chẳng lớn lắm, nhưng về sau mới biết Tu Chân giới lại lớn như vậy.
Lớn đến mức chẳng tìm được một người.
Trong mắt hắn có chút mỏi mệt, lời đến bên miệng mà Ngô Cương lại chẳng nói được thành lời.
Ngôi sao mờ dần, hôm nay cũng bói không ra kết quả, Tạ Dữ Khanh chậm rãi rũ mắt.
Bên kia.
Lâu Nguy Yến vốn tưởng tuy Ninh Tễ từ chức phong chủ Giải Kiếm phong nhưng vẫn còn trong Tu Chân giới.
Trong lòng hắn ta lúc ấy tuy vì không tìm được Ninh Tễ mà nhất thời thất vọng.
Nhưng sau đó lại nghĩ nếu y không có ở Ngọc Thanh Tông thì hai người không còn là kẻ địch nữa, lòng lại chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lâu Nguy Yến trở lại ma cung thì suy nghĩ cả đêm, màn đêm buông xuống lại mơ thấy Ninh Tễ.
Lúc này đây, giấc mơ ấy không lướt qua sẽ không rõ như những giấc mơ trước kia nữa, trong mơ hắn ta tháo mặt nạ của Ninh Tễ xuống.
Khi người nọ quay đầu lại, tim Lâu Nguy Yến lỡ một nhịp.
Khuôn mặt tuyệt diễm ấy lọt vào tầm mắt.
Hắn ta thế mà mơ thấy bản thân sau khi không còn bị trói buộc hai từ kẻ địch nữa mà tiến lên ôm lấy Ninh Tễ...
Cảnh tượng ướt át, Lâu Nguy Yến tỉnh lại từ giấc mơ, phát hiện trên quần lót của mình có dấu vết.
Hắn ta khẽ nhíu mày, sau một lúc ngẩn người thì rốt cuộc tâm tư cũng sáng tỏ.
—— Hắn ta muốn Ninh Tễ.
Không chỉ là đối thủ, hắn ta càng muốn người này hơn.
Kết luận này đến cũng không muộn.
Sau khi rõ lòng mình, Lâu Nguy Yến lập tức muốn chờ khi Ninh Tễ xuất hiện thì sẽ nói với y.
Nhưng hắn ta không ngờ Ninh Tễ sẽ không xuất hiện nữa.
Ngày ấy sau khi từ chức phong chủ Giải Kiếm phong y như biến mất khỏi Tu Chân giới.
Lâu Nguy Yến tìm rất lâu mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Mười năm ở Tu Chân giới không quá lâu mà cũng chẳng quá ngắn.
Nhưng người ở Ma vực thì vô cùng gian nan chỉ vì Ninh Tễ.
Khi Ninh Tễ chưa biết mất, phụ tá cho rằng sức ảnh hưởng của đối thủ với ma tôn đã lớn lắm rồi.
Không ngờ rằng sau khi y mất tích, sức ảnh hưởng này còn có thể lớn hơn nữa.
Phụ tá khẽ chau mày.
Những năm này ma tôn chưa từng dưỡng thương đàng hoàng, hứng thú thảo luận với các trưởng lão cũng rất ít, chỉ khi nghe chuyện liên quan đến người nọ thì đáy mắt mới có chút thay đổi.
Phụ tá vừa nghĩ đến đây thì có người tới.
"Bẩm tôn thượng, có người đến." Ma vệ ngoài cửa thấp giọng báo.
Mấy năm nay Lâu Nguy Yến không tìm thấy Ninh Tễ, dùng kính Sưu Thiên cũng chẳng thể nên đành phải đi điều tra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may sau ngần ấy thời gian cũng tra ra được một ít.
Hắn ta thu đao Tu La ra hiệu cho người tiến vào, thám tử Ma tộc kia mới từ Bắc Cương trở về, lúc này thấp giọng nói: "Thưa tôn thượng, tra được lần cuối cùng Ninh Tễ kiếm tôn xuất hiện ở Đông Hàn Kiếm cốc, có điều sau đó đã mất tích."
"Đông Hàn Kiếm cốc?"
"Có biết rốt cuộc là chuyện gì không?" Lâu Nguy Yến nhíu mày.
Thám tử kia nói: "Thuộc hạ tra ra năm đó Ninh Tễ kiếm tôn bị tử khí ăn mòn nên tự mình đóng băng trong Đông Hàn Kiếm cốc, sau đó hình như đã bị Sở Tẫn Tiêu xông vào mang đi."
"Nên...!mấy năm nay chúng ta mới không tìm được người."
Năm đó Ninh Tễ giấu quá kỹ nên Lâu Nguy Yến hoàn toàn không tra ra được, lúc này nghe thám tử nói thế thì tái mặt.
Tử khí ăn mòn, đóng băng.
Thế mà hắn ta chẳng biết tí gì cả.
Trên đại điện tĩnh lặng, mặt Lâu Nguy Yến trầm như nước.
Lúc này phụ tá cũng chau mày, không ngờ mất tích nhiều năm như vậy là có ẩn tình bên trong.
Nhưng...!hắn nhìn ma tôn sầm mặt, lòng đột nhiên có linh cảm không tốt.
"Tôn thượng, Ninh Tễ kiếm tôn bị Sở Tẫn Tiêu mang đi đã mười năm, hiện giờ muốn tìm chỉ e sẽ rất khó." Phụ tá nhịn không được mở miệng nói.
Lâu Nguy Yến lại ngắt lời hắn.
"Câm miệng, tiếp tục tìm cho ta."
Phụ tá siết chặt tay, trong đại điện là một khoảng tĩnh mịch.
Mặt Lâu Nguy Yến nhìn không ra biểu tình, tay lại bị đao Tu La xẹt qua.
Nháy mắt máu nhuộm đỏ mặt đao, đầu ngón tay đau đớn khiến hắn ta lấy lại tinh thần cúi đầu xuống, siết chặt tay nói: "Đi tìm Sở Tẫn Tiêu." Nếu Sở Tẫn Tiêu mang Ninh Tễ đi thì mang hắn về là được.
"Một khi có tung tích của Sở Tẫn Tiêu thì phải lập tức báo cho ra biết, ta tự mình đi." Giọng hắn ta trầm lạnh.
"Tôn thượng, ngài..."
Phụ tá ngẩng đầu lên còn định nói gì nữa nhưng khi nhìn thấy sắc mặt rét lạnh của hắn ta thì ngẩn người rồi ngậm miệng lại.
Hắn chưa bao giờ thấy tôn thượng như vậy, tựa như đang kiềm chế gì đó, thần sắc bạo ngược đến đáng sợ.
Bước chân hắn thoáng dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn cùng đi ra ngoài với thám tử.
Chờ đến khi người rời khỏi, trong đại điện tĩnh lặng, Lâu Nguy Yến chậm rãi mở mắt ra.
Hóa ra là thế.
Chuyện năm ấy hóa ra là vậy.
Hắn ta bỗng biết được sự thật, cũng không biết mình nên điên tiết vì y tự đóng băng hay là vì y bị Sở Tẫn Tiêu cướp đi mà dâng lên sát ý với hắn.
Dù thế nào hắn ta cũng phải tìm được Ninh Tễ.
Hắn ta đột nhiên hiểu suy nghĩ của bản thân khi người nọ sắp rời đi, như là hung hăng đâm vào lòng Lâu Nguy Yến một đao.
Còn tàn nhẫn hơn kiếm khí đâm xuyên qua bả vai hắn ta khi quyết đấu ngày ấy.
Đêm nào hắn