Lòng Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại, sau khi nghe sư tôn chất vấn thì lại có hơi muốn cười khổ.
Sư tôn luôn trời quang trăng sáng, tất nhiên sẽ không biết tâm tư của những kẻ đó với mình.
Ngày đó hắn vừa rời khỏi Kiếm cốc thì Tạ Dữ Khanh và Tô Phong Diễm đã đến, nếu hắn chậm một bước, sư tôn đã bị đóng băng đi đâu thì khó mà nói được.
Thân là kẻ mến mộ sư tôn, không ai có thể nhìn thấu tâm tư của những kẻ đó với sư tôn hơn hắn.
—— Bọn họ đều muốn có được sư tôn.
Dù là xuất phát từ vẻ ngoài hay bất kỳ thứ gì khác, những kẻ đó đều muốn cướp sư tôn đi.
Hắn chỉ...!không muốn sư tôn biết những thứ này thôi.
Sở Tẫn Tiêu không muốn sau khi sư tôn biết tâm ý của Tạ Dữ Khanh thì sẽ lại lần nữa vào sinh ra tử vì hắn.
Trong lòng hắn hèn mọn vô cùng, thong thả siết chặt tay, khi Ninh Tễ lạnh lùng nhìn mình thì hắn chỉ nói: "Sư tôn, ta sẽ không lừa ngươi."
Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đúng là trong nháy mắt vừa rồi y có hơi nghi hoặc, nhưng tơ máu nơi đáy mắt Sở Tẫn Tiêu vẫn khiến y nao nao.
Y khẽ cau mày, có hơi phiền muộn, cuối cùng chẳng nói gì nữa.
.............
Khoảng cách từ Ma vực đến châu Tây Lục cũng không ngắn, khi Lâu Nguy Yến nhận ra Tây Lục có vấn đề đã tức tốc đuổi đến đây.
Thám tử kia mất tích bên ngoài một con hẻm trong một con phố sầm uất.
Hắn ta nhắm mắt cảm ứng hơi thở, khi mở mắt ra thần sắc trở nên hung tàn, đi vào trong hẻm.
Con hẻm cạnh quán trà chẳng có ai.
Hơi thở của thám tử đã chết kia vẫn còn lảng vảng ở đây.
Lâu Nguy Yến nhíu mày, ánh mắt bỗng khựng lại khi thấy một từ "Rồng" ở trong góc hẻm.
"Rồng."
Long tộc?
Quả nhiên là hắn.
Kẻ duy nhất mang huyết mạch Long tộc còn sót lại ở Tu Chân giới hiện giờ chỉ còn Sở Tẫn Tiêu.
Nếu quả thật là hắn...!Lâu Nguy Yến bỗng nhiên siết chặt tay.
Rót hơi thở này vào kính Sưu Thiên, mặt kính bắt đầu thay đổi.
Một hồi ánh sáng trắng lóe lên làm mặt kính rung động hai lần.
Cuối cùng lúc này mới có hình ảnh phản chiếu.
Mười năm qua kính Sưu Thiên chẳng có lấy một người.
Rốt cuộc hiện giờ cũng có hình ảnh khiến tay Lâu Nguy Yến thoáng khựng lại, bỗng nhắm mắt lại.
Cũng không biết là trốn tránh hay sao, qua một lát sau hắn ta mới mở mắt ra.
Lập tức nhìn thấy cảnh tượng trong Long vực.
Đó là một cái sân giống hệt trong Hạc Tuyệt viện trên Giải Kiếm phong.
Đầu tiên Lâu Nguy Yến chú ý tới cây hoa đào cạnh sân, sau đó trông thấy trường kiếm trên bàn.
Đó là thanh kiếm của Ninh Tễ.
Con ngươi hắn ta chợt co lại, lòng thoáng siết lại.
Hắn ta từng đánh nhau với Ninh Tễ mấy lần, đến giờ vẫn nhớ rõ thanh kiếm của Ninh Tễ như in.
Thanh kiếm ở đây khiến Lâu Nguy Yến không khỏi hít một hơi thật sâu.
Hắn ta tập trung nhanh chóng tìm kiếm, người lặng tiếng thở nằm trên giường trong căn nhà nhỏ đúng là Ninh Tễ.
Khuôn mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt, Lâu Nguy Yến đột nhiên siết chặt tay, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Tễ bên kia vừa tỉnh táo được một chút đã nhận ra có ánh mắt đang chăm chú nhìn nơi này.
—— Có người đang thăm dò Long vực.
Sở Tẫn Tiêu cũng đã nhận ra, vẻ mặt lập tức thay đổi, hắn vốn định ngày mai sẽ rời đi nhưng lại không ngờ Lâu Nguy Yến lại hành động nhanh như vậy, nếu cứ tiếp tục ở đây thì e sẽ sinh ra biến cố.
Hắn chuyển mắt nhìn sư tôn, lông mày Ninh Tễ thoáng giãn ra: "Đi thôi."
Trong Long vực có kết giới của Long tộc chống đỡ, trước đó cũng có mấy ngàn long hồn.
Tuy tu vi không cao nhưng cũng đủ chắn Lâu Nguy Yến một khoảng thời gian.
Sở Tẫn Tiêu nhìn sân, chậm rãi rũ mắt xuống.
Trong nháy mắt họ rời khỏi Long vực, hơi thở trên người Ninh Tễ cũng lọt ra ngoài.
Bàn tay đang tính toán của Tạ Dữ Khanh thoáng khựng lại, đầu tiên có hơi ngạc nhiên, sau đó bỗng ngẩng đầu lên.
"Lâu chủ?" Ngô Cương có hơi nghi hoặc.
Tạ Dữ Khanh trầm giọng nói: "Lấy khay quẻ bói lại đây."
Tuy Ngô Cương không rõ nguyên do nhưng vẫn làm theo.
Lần này có khay quẻ xem bói nên tượng quẻ rõ ràng hơn.
Hắn không tính sai, đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh run lên rồi bỗng siết chặt tay.
—— Ninh Tễ xuất hiện rồi.
Bên trong Long vực có thể che khuất thiên cơ, Tạ Dữ Khanh tính mười năm cũng không tính ra.
Nhưng trong nháy mắt Ninh Tễ rời Long vực, tinh tượng lại bắt đầu chuyển động.
Tạ Dữ Khanh phun ra ngụm máu, mái tóc bạc nháy mắt ảm đạm đi một chút.
"Lâu chủ!" Ngay khi Ngô Cương sốt ruột bước lên, Tạ Dữ Khanh giơ tay ngăn hắn ta lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
2.
Thiên Thần Trong Ác Quỷ
3.
Võ Lâm Tam Tuyệt
4.
Vương Quốc Màu Xám
=====================================
"Đi chuẩn bị đi, ta sẽ đi châu Tây Lục."
"Nhưng trước đó phải nghị sự với mấy chưởng môn khác..." Ngô Cương có hơi khó xử.
Lần nghị sự này không phải chuyện nhỏ, hai phái gần đây đều đến.
Tạ Dữ Khanh lại chẳng mảy may quan tâm, khuôn mặt vốn ôn hòa xa cách lại sa sầm, hắn siết chặt tay nói: "Đi chuẩn bị!"
Ngô Cương thấy hắn kiên trì như thế, thậm chí còn không chờ nổi một ngày thì đành phải lui xuống.
Nhịp tim của Tạ Dữ Khanh đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Ninh Tễ xuất hiện, rốt cuộc người ấy cũng xuất hiện rồi.
Máu chảy ra từ khóe môi, mặt hắn rốt cuộc cũng giãn ra.
Mười năm không ngủ, từ khi biết Ninh Tễ bị tử khí ăn mòn hắn đã thầm lo lắng trong lòng, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể tìm được y rồi.
Đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh run rẩy, khi lần nữa ngẩng đầu nhìn sắc trời thì chỉ hận thời gian không trôi qua thật nhanh để được gặp Ninh Tễ.
Hắn không biết rõ tâm trạng lúc này của mình là gì, đầu óc chỉ toàn là người nọ, không thể nghĩ được gì khác ngoài y.
Ngô Cương quay lại thấy lâu chủ như thế thì thầm thở dài trong lòng, hắn ta đã nhận ra dường như tình cảm của lâu chủ không được bình thường.
Nếu cảm kích ơn cứu mạng của kiếm tôn thì những năm này sẽ không dừng lại ở đó.
Bị cảm giác áy náy và lo lắng giày vò, lâu chủ gần như đã không kiềm nén được nữa.
Ngô Cương chưa từng thấy lâu chủ ngoài nóng trong lạnh như vậy.
Hắn đã thật sự động lòng, nếu không cũng sẽ không...
Lòng hắn ta thầm nghĩ vậy rồi thở dài, chỉ hi vọng lần này có thể thuận lợi một chút, đường đời đừng thăng trầm nữa.
Tạ Dữ Khanh vuốt ve bình thuốc trong tay, lòng thầm nghĩ đến tên Ninh Tễ,