Sáng sớm hôm sau Dược Mục đến, khi đến ông sợ mình quấy rầy kiếm tôn nghỉ ngơi nên vẫn luôn đợi ngoài cửa.
Tạ Phong cũng thế.
Hai người đã hơn mười năm không được gặp kiếm tôn, lòng thầm căng thẳng.
Dược Mục hổ thẹn trong lòng nên cứ chốc chốc lại thoáng nhìn khe cửa một cái.
Thật ra Ninh Tễ đã dậy từ sớm, lấy tu vi của y thì căn bản y không cần ngủ, hiện giờ nghỉ ngơi một lát chẳng qua là vì lo tử khí sẽ phục phát mà thôi.
Sáng sớm y mở mắt ra đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo bên ngoài.
Sương sớm trên núi làm ướt cửa sổ, Ninh Tễ lơ đễnh chớp mắt một cái.
Từ trước đến giờ y chưa từng nhớ đến chuyện kiếp trước, nhưng không biết vì sao vừa rồi lại nhớ đến chuyện kiếp trước.
Tính kỹ thì y đến Tu Chân giới cũng đã lâu rồi.
Có điều suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, lực chú ý của Ninh Tễ nhanh chóng bị những thứ khác hấp dẫn.
Sau khi nhận ra ngoài phòng có hai hơi thở khác nhau thì y dùng thuật Thanh Khiến rồi đứng dậy.
Tạ Phong nhìn cánh cửa kia, tuy trên mặt chẳng để lộ thứ gì chỉ có là bàn tay ngày càng siết chặt chứng tỏ hắn ta đang căng thẳng.
Mấy năm nay hắn ta đã đến Kết Đan hậu kỳ, tuy tu vi không tiến bộ vượt bậc như Sở Tẫn Tiêu nhưng cũng đã là thiên tài hiếm thấy.
Tạ Phong luôn một mình đảm đương một phía, lúc này đứng trước cửa phòng kiếm tôn lòng lại thầm nghĩ kiếm tôn có thất vọng về mình không?
Khi hắn ta nghĩ đến đây, cửa bỗng mở ra.
Trước đó Ninh Tễ đã biết là hai người nọ nên y chẳng ngạc nhiên chút nào.
Dược Mục lấy lại tinh thần, vội cúi đầu hành lễ.
"Kiếm tôn." Mặt nạ trước đây của y đã bị hỏng, bây giờ vẫn luôn đội đấu lạp nhưng vẫn chẳng có ai dám giả mạo khí thế hàn băng này.
Ninh Tễ thấp giọng ho: "Các ngươi đến rồi."
Tạ Phong nhịn không được ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy đôi môi tái nhợt của tôn thượng, lòng thầm căng thẳng.
Ninh Tễ đi đến trước mặt Dược Mục rồi nói: "Bản tôn có chuyện muốn thỉnh cầu Dược Mục đạo quân."
Y nói ra hai từ thỉnh cầu khiến Dược Mục vội khom lưng cười khổ: "Hà tất gì kiếm tôn phải đề cao ta như thế chứ."
Mười năm không gặp, thái độ của ông với Ninh Tễ vẫn hệt như khi còn ở Ngọc Thanh Tông trước kia, Ninh Tễ thấy thế cũng không hề khách khí, thoáng khựng lại rồi thu tay về: "Sở Tẫn Tiêu sinh tâm ma, ta muốn xin Dược Mục đạo quân hỗ trợ chẩn trị trừ tận gốc."
Dược Mục bỗng ngẩng đầu lên: "Sinh tâm ma?"
Ninh Tễ khẽ gật đầu.
"Đây cũng là nguyên nhân ta ở lại đây."
"Làm phiền đạo quân rồi."
Trừ Tô Phong Diễm ra thì Dược Mục có thể được xem là người có y thuật cao siêu nhất hiện giờ, trước mắt Ninh Tễ cũng chỉ có thể xin nhờ ông.
Giọng điệu y trịnh trọng.
Dược Mục thầm ngẩn người: "Kiếm tôn yên tâm, ta nhất định sẽ dốc sức chẩn trị." Có điều nói đến ông lại siết chặt tay, nhịn không được muốn nhìn vẻ mặt hiện giờ dưới đấu lạp của kiếm tôn.
Sở dĩ trước đó kiếm tôn rời đi là vì thân thể có vấn đề, cũng không biết mấy năm đã thế nào rồi.
Lòng thoáng do dự, Dược Mục vẫn nói: "Thân thể kiếm tôn vẫn ổn chứ?"
Ninh Tễ biết ông đang hỏi gì.
Song chẳng có thuốc thang kim châm nào có thể trị được, y chỉ có thể tự mình kiềm chế, vì thế lập tức lắc đầu: "Ta không sao, ngươi đi chẩn trị giúp Sở Tẫn Tiêu đi."
Y dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: "Mấy ngày nay ta sẽ ở lại trạm dịch."
Dược Mục thấy giọng điệu y nhàn nhạt thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Phong vẫn luôn nhìn kiếm tôn, nhưng kiếm tôn lại chỉ nói chuyện của Sở Tẫn Tiêu khiến lòng hắn ta có hơi hụt hẫng.
Sau khi Dược Mục lui xuống hắn ta vốn cũng định lui ra theo, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn ta lại chững lại.
Lúc này Ninh Tễ đã tháo đấu lạp xuống.
Đấu lạp không tiện bằng mặt nạ, khi không có ai làm phiền y vẫn quen tháo nó xuống.
Bóng râm ở cầm biến mất, sườn mặt sắc bén tái nhợt xuất hiện.
Cả người lẫn ánh mắt của Tạ Phong khựng lại, lập tức trông thấy tôn thượng quay đầu lại.
"Làm sao đấy?"
Một màu tuyết băng hàn lọt vào tầm mắt, tim Tạ Phong chợt nảy lên.
Từ trước đến nay hắn ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của tôn thượng, đây vẫn là lần đầu tiên.
Tim Tạ Phong đập ngày càng nhanh, không khỏi siết chặt tay, ngoài miệng không tự chủ được mà nói:
"Không có gì ạ."
"Đệ tử không quấy rầy tôn thượng nghỉ ngơi nữa."
Đầu óc hắn ta mất kiểm soát không giây lát, mãi đến khi ra đến cửa mới phản ứng lại.
Vừa rồi hắn ta thế mà nhìn thấy mặt thật của tôn thượng.
Tạ Phong siết chặt tay nhớ đến dáng vẻ tiên nhân vừa rồi, miệng cảm thấy có chút khô khốc.
—— Hóa ra tôn thượng trông như thế.
Lòng Tạ Phong chấn động, Ninh Tễ lại chẳng có cảm giác gì khác.
Y chỉ không thích bị người khác nhìn chằm chằm chứ bản thân y không có vấn đề gì cả.
Sau khi cả hai người rời khỏi, Ninh Tễ mới tập trung đọc quyển sách trên tay.
Trước và sau khi rời khỏi Long vực cũng không khác gì mấy, Ninh Tễ không định nhúng tay vào chuyện của Tu Chân giới nữa nên vẫn luyện kiếm đọc sách.
Chỉ là ngoại trừ...!thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Sở Tẫn Tiêu.
Mấy ngày nay y khó tránh khỏi có chút phân tâm, không biết Dược Mục chẩn trị giúp Sở Tẫn Tiêu thế nào.
.............
Trong phòng khác, sau khi chẩn trị vẻ mặt của Dược Mục thoáng trở nên nghiêm túc, ông không ngờ tâm ma của Sở Tẫn Tiêu lại nghiêm trọng như vậy, bảo sao Ninh Tễ chân quân lại muốn ông đến chẩn trị cho hắn.
"Sở sư điệt thả lỏng một chút." Tu vi Sở Tẫn Tiêu cao hơn Dược Mục, ông vốn nên gọi hắn là đạo hữu nhưng thấy hắn là đồ đệ của Ninh Tễ chân quân.
Khi ông còn do dự, Sở Tẫn Tiêu mở miệng: "Hết thảy cứ để nguyên như vậy là được."
Dược Mục cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Sau một hồi vận công dò xét, lúc này ông mới nói: "Huyết mạch Long tộc trong cơ thể ngươi có vấn đề, ngươi có biết không?"
Vẻ mặt Sở Tẫn Tiêu vẫn không thay đổi, hắn đã biết chuyện máu điên từ sau khi tiếp nhận truyền thừa Tổ Long rồi.
Dược Mục nói tiếp: "Huyết mạch của ngươi rất dễ sinh tâm ma, một chút nguyên nhân thôi cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.
Tâm ma lần này cũng vì thế mà xuất hiện."
"Nếu muốn trị tận gốc chỉ e cũng không dễ."
Sở Tẫn Tiêu nghe ông nói thế thì khẽ siết chặt tay.
"Không còn cách nào khác ư?"
Dược Mục khẽ chau mày nhất thời không kết luận được, nói: "Ta kê mấy đơn thuốc giải quyết tình trạng huyết mạch ứ tạp trước, ngươi tạm thời điều dưỡng trước đã, dùng xong xem hiệu quả rồi tiếp tục."
Cách cụ thể thì phải đợi ông trở về cẩn thận ngẫm lại đã.
Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu.
"Làm phiền rồi."
Dược Mục thấy thế lắc đầu nói: "Kiếm tôn nhờ cậy, nào dám phụ lòng."
Nghe thấy tên sư tôn, lòng Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại.
Dược Mục không biết quan hệ của hắn và sư tôn, vẫn tưởng rằng hai người chỉ là sư đồ bình thường, lúc này còn cảm thán vài câu về lòng chân thành yêu quý của kiếm tôn
"Đừng thấy tính sư tôn ngươi lạnh nhạt, thật ra y trọng tình lắm đấy."
Bằng không lúc trước cũng sẽ không màng bản thân mà làm nhiều chuyện như vậy.
Dược Mục nói đến đây thì có chút xúc động, Sở Tẫn Tiêu lại rũ mắt xuống.
Sao hắn không biết cho được?
Cũng vì tôn quá trọng tình nên mới bị thương hết lần đến lần khác.
Lòng hắn như bị thứ gì đó cào một cái, thắt lại trong thoáng chốc.
Khi Sở Tẫn Tiêu lần nữa ngẩng đầu lên đã giấu suy nghĩ trong mắt đi.
Liên tiếp mấy ngày Dược Mục đều giúp hắn chẩn trị.
Vì ở trạm dịch nên không thể lúc nào cũng ở cùng sư tôn như trong Long vực được, chỉ có thể nhìn bình thuốc mà thôi.
Cả đêm hắn không ngủ, sáng hôm sau vừa ra ngoài lại vừa hay gặp được đệ tử hầu hạ ngoài viện của sư tôn.
Đệ tử kia vừa định xoay người lui ra thì thấy Sở Tẫn Tiêu, thế là lập tức hành lễ.
"Chân quân."
Dược Mục có thể gọi Sở Tẫn Tiêu là sư điệt nhưng nhưng những kẻ khác không thể không gọi hắn là chân quân.
Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu: "Sư tôn đâu?"
Biết hắn đang hỏi kiếm tôn, đệ tử kia nói: "Hôm nay có không ít người đến trạm dịch, hiện giờ hẳn là kiếm tôn đang ở đại đường."
Có không ít người đến? Sở Tẫn Tiêu cau mày, mơ hồ đoán được mấy người này muốn mời sư tôn xuống núi.
Lòng hắn thầm chùng xuống, tuy hắn và Lâu Nguy Yến không hợp nhưng lại không thể không thừa nhận ra hắn ta nói rất đúng, những kẻ này đều là ngụy quân tử gió chiều nào theo chiều ấy.
Sở Tẫn Tiêu nghĩ vậy rồi thay đổi bước chân, cũng đi đại đường.
Lấy thân phận