Thật ra tổng kết thường kỳ cũng không mất nhiều thời gian.
Tu Chân giới ngày qua ngày, từ bỏ chuyện đệ tử mới nhập phong cũng không có chuyện gì khác.
Sau khi mấy người nó xong thì lập tức giải tán.
Chỉ có Tô Phong Diễm ở lại, như là có chuyện gì đó cần nói riêng.
Từ đầu đến cuối Ninh Tễ đều không nhìn họ lấy một cái.
Hệt như lúc đến, sau khi nghe xong thì lập tức chỉnh áo choàng, chậm rãi đứng dậy.
"Chuyện lần trước kiếm tôn suy nghĩ tới đâu rồi?"
Tô Phong Diễm mím môi, bỗng mở miệng ngay khi người nọ rời đi.
Lần trước?
Đương nhiên là chuyện xin thuốc Tô Phong Diễm trước đó.
Bước chân Ninh Tễ thoáng dừng lại, rốt cuộc lúc này mới quay đầu:
"Không nhọc Tô thần y quan tâm."
Giọng điệu y lạnh nhạt.
Ánh mắt nhìn về phía Tô Phong Diễm tựa như hàn băng, khiến người nháy mắt đặt mình trong trời băng đất tuyết.
Tô Phong Diễm còn muốn nói gì đó.
Người nọ lại chỉ nhìn gã một cái rồi thu ánh mắt lại.
Lòng bàn tay gã khẽ siết lại.
Lúc này bỗng nhiên Yểm Nhật chân quân lên tiếng.
Khiến gã rũ mi giấu khói mù trong mắt đi, lại giãn mày nở nụ cười.
Khổng Linh thấy tên tiện nhân Tô Phong Diễm chịu thiệt mà sảng khoái cả người.
Chỉ hận không thể ngoác mồm cười to tại chỗ.
Nhưng vui xong thì đột nhiên tỉnh táo lại.
Từ từ, Tô Phong Diễm chịu thiệt thì đúng là tốt đấy.
Nhưng Ninh Tễ mới thật sự là tình địch của hắn mà.
Vừa rồi hắn đã làm gì?!
Hắn vậy mà vui vì tình địch thắng?!
Sắc mặt Khổng Linh tối sầm, phản ứng lại thì lại tràn ngập địch ý với y.
Ấm áp trên thân trứng lập tức biến mất.
Ninh Tễ cũng không thèm để ý, chỉ nhàn nhạt thu tay lại.
Động tác của y vô cùng tự nhiên, Khổng Linh không ngờ rằng y chẳng có chút phản ứng nào, lại nghẹn họng.
Đồng tử đã sớm đứng hầu tại cửa.
Thấy tiên tôn về, không khỏi khom người, muốn nhận lấy áo choàng trên người y.
Ngay khi duỗi tay, vô tình ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt.
"Tôn thượng bị thương ạ?"
Giọng điệu cậu ta cả kinh.
Bị thương?
Khổng Linh đầu tiên là sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại.
Đợi đến lúc đồng tử quan tâm, lúc này hắn mới nhận ra vừa rồi khi Ninh Tễ thấp giọng ho ở đại điện, khi ấy dường như hắn cũng ngửi được mùi máu, chỉ là lúc ấy không để ý lắm.
Hắn nhìn về phía Ninh Tễ.
Liền thấy áo choàng trên người y trượt xuống một chút.
Lúc này y đỡ vai ngoái đầu nhìn lại: "Không sao, đều là bệnh cũ cả thôi."
Y dừng lại một chút, thấy đồng tử còn chuẩn bị mở miệng liền nói: "Ngươi đi chuẩn bị chút rượu thuốc đi."
Khổng Linh nghe thấy rượu thuốc thì khẽ cau mày.
Đồng tử đành thu tay, đáp lời.
Trứng tiên hạc được tùy ý đặt trong ổ cây.
Ninh Tễ lại không để ý hắn, cởi áo xong thì quay người rời đi.
Ngoài phòng chỉ còn một mình hắn.
Bị người mình ghét buông xuống.
Theo lý mà nói, hẳn là Khổng Linh nên vui mới phải.
Nhưng mà không biết vì sao, nghĩ đến cảnh vừa rồi Ninh Tễ cau mày thấp giọng ho, hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong viện yên lặng.
Khổng Linh:......
Bỏ đi bỏ đi.
Chắc là mình nghĩ nhiều rồi, Ninh Tễ ho ra máu thì liên quan quái gì tới mình chứ!
Hắn bực bội xoay trứng.
Tùy ý để cỏ vùi mình xuống.
Lòng Khổng Linh rối loạn.
Đến tận ban đêm Ninh Tễ mới từ dưới núi trở về.
Đồng tử ngồi trong sân cắt tỉa hoa cỏ.
Còn thỉnh thoảng nói vài câu với trứng.
Từ sau khi biết trứng này sinh linh thức, cậu ta nói chuyện không chút kiêng dè gì với trứng.
"Mi nói xem, tiên tôn bị bệnh lâu thế rồi mà sao tới giờ vẫn chưa hết nhỉ?"
Khổng Linh: Sao ta biết được?
"Tiên tôn tốt như vậy, thế mà cứ bị bệnh này làm liên lụy thân thể."
Khổng Linh: Ngươi có thấy phiền không hả?
Đáng tiếc đồng tử không nghe thấy cậu ta nói gì.
Đồng tử oán giận vài câu, ném cỏ dại trong tay đi, nhìn sắc trời thở dài.
Cũng không trông mong trứng đáp lời mình.
Trên người Khổng Linh lóe lên vài cái.
Tuy rằng ngoài miệng rất phiền, nhưng đến giờ hắn vẫn không lên tiếng, chuyện Ninh Tễ giết Hỏa Kỳ Lân cứu dân chúng của một thành, dù là hắn cũng không thể nói được gì.
Tuy hắn ghét đối phương, lại không thể không thừa nhận Ninh Tễ này cũng đáng để người khác tôn kính vài phần.
Ngay lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa.
Đổng tử nghe thấy tiếng thì đi ra xem thử, vốn tưởng là tiên tôn đã về.
Lại không ngờ rằng là Sở sư huynh.
Vốn là Sở Tẫn Tiêu có mua ít đồ ăn trong lúc làm nhiệm vụ.
Đứng dưới chân núi do dự hồi lâu, vẫn là quyết định mang lên đây.
Lại không ngờ rằng vừa hay sư tôn không có ở đây.
"Sư tôn đâu?"
Hắn mím môi hỏi.
Đồng tử hành lễ xong, nói:
"Vết thương cũ của tôn thượng tái phát, đã đi hàn đàm rồi ạ."
Hàn đàm cực khổ kia không phải là nơi mà người thường có thể chịu được.
Sở Tẫn Tiêu cau mày.
Đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay vết thương cũ của sư tôn vẫn luôn tái phát?"
Đồng tử khẽ gật đầu.
"Không biết vì sao mà tháng này đặc biệt nghiêm trọng hơn một chút?"
Đồng tử nói đến đây lại có hơi sầu lo.
Đồng tử nói xong mới kinh ngạc phát hiện mình lỡ lời, dừng một chút, cẩn thận nói:
"Sở sư huynh, huynh đừng nói đây là do ta nói nhé."
Thường ngày tiên tôn rất kiêu ngạo, dù có phát bệnh cũng yên lặng không nói gì, tuyệt không để lộ trước mặt người khác.
Hiện giờ lửa độc nặng thêm...
Đồng tử thở dài trong lòng.
Sở Tẫn Tiêu nghe xong thì không nói gì, chỉ siết chặt tay.
Bỗng nhiên nâng mắt: "Mấy ngày nay ngươi để ý tình hình của sư tôn nhiều chút, có gì thì nói với ta."
Hắn lấy ngọc giản ra đưa cho đồng tử.
"Sở sư huynh, huynh..."
Đồng tử nghe ý tứ trong lời nói của hắn mà kinh ngạc.
Sở Tẫn Tiêu khẽ lắc đầu nói:
"Ngày mai sẽ có hội đấu giá ở Vân Châu, nghe nói có thứ có chút hiệu dụng với lửa độc."
Hắn dừng một chút, nói: "Ngươi đừng nói với sư tôn."
Đồng tử ấp úng cầm lấy ngọc giản.
Lúc này trong lòng bỗng nghĩ, Sở sư huynh đối với tiên tôn...!có phải là có hơi quá quan tâm rồi không?
Tuy nói là quan hệ sư đồ.
Nhưng dù là các trưởng bối trên các phong khác bị thương cũng không thấy đồ đệ nào như vậy.
Sở sư huynh đối với tiên tôn...
Đáy lòng đồng tử có chút vi diệu...
Nhìn vào đôi mắt của mỹ nhân trong màn đêm, trước sau vẫn không thể nhìn rõ cảm xúc của hắn.
Sở Tẫn Tiêu vẫn là mỹ nhân yên tĩnh như ánh trăng sáng, khi ngẩng đầu lại giấu đi suy nghĩ trong lòng.
Khiến đồng tử ngơ ngác cảm thấy chắc là do mình nghĩ nhiều.
Đồng tử suy nghĩ tới ban đêm.
Mãi đến khi tiên tôn trở về mới kéo đồng tử ra khỏi mớ suy nghĩ.
Sau khi Ninh Tễ trở về, liền thấy bộ dáng cau mày suy tư của đồng tử: "Sao vậy?"
"Không, không có gì ạ."
Đồng tử phản ứng lại, vội vàng lắc đầu, nói xong rồi thì lại ngước mắt lặng lẽ nhìn Ninh Tễ.
Ninh Tễ:......
Bộ