Sau khi hai bà cháu đi ra khỏi tư thục, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, đừng nói Cố nãi nãi một người quen thói ngang ngược ở nhà cũng thở dài, mà Cố Linh một phú nhị đại ở hiện đại cũng thở dài.Cố Linh có thể biết quyền thế ở đại đáng sợ như thế nào, cho nên dù thái độ của vị phu nhân kia ôn hòa, nhưng nàng cũng có chút câu nệ.Cố nãi nãi dắt tay cháu gái, nhẹ nhàng vỗ về: "Đừng sợ, chuyện ở tư thục đã lo xong rồi, quay đầu nãi nãi sẽ mua một căn nhà ở trấn trên, về sau Ngoan Bảo nhà chúng ta chính là tiểu thư trấn trên rồi.
Không chừng hai năm nữa, Ngoan Bảo liền có thể có một đối tượng tốt."Từ một cô nương chân quê thành một cô nương biết chữ ở trấn trên, cũng không phải là biến hóa bình thường.Cố Linh nhìn xem những nếp nhăn trên mặt lão thái thái, rồi lại nhìn mái tóc bạc xen lẫn vài sợi tóc đen, không khỏi cảm động.Mặc dù lão thái thái đúng thực là không tốt, áp bức ba khuê nữ Đại phòng trợ cấp nguyên chủ, nhưng tâm ý của bà đối với nguyên chủ là thật.
Mà phần tâm ý này, Cố Linh có thể cảm nhận được.Sau khi nữ chủ Cố Lan sống lại, oán trách sẽ không phản kháng cha mẹ, lại không thể oán bọn họ được, nên đã đem hận thù này dồn lên người lão thái thái, và người nhà Nhị phòng cùng với nguyên chủ.Nàng ta cảm thấy không chỉ có lão thái thái mà người nhà Nhị phòng cũng nên nhận lấy quả báo, nàng cảm thấy nguyên chủ nhìn qua thiên chân vô tà nhưng bên trong lòng dạ hiểm độc, lão thái thái làm những trò đó thì người Nhị phòng chính là người hưởng lợi.
Cho nên, nàng hận thấu bọn họ.Cố Linh nghĩ tới ở đời thứ hai, lão thái thái, nguyên chủ cùng người Nhị phòng đều phải nhận lấy kết cục bi thảm, trong lòng có chút đau xót.
Ở đời thứ nhất lão thái là người trường thọ, mà ở đời thứ hai sau khi nguyên chủ chết trẻ, không mấy năm cũng đi.
Lúc này nhìn lão thái thái vẫn còn khỏe mạnh, Cố Linh không khỏi đỏ mắt.Cố nãi nãi bị hoảng sợ, nhìn cháu gái bảo bối bỗng nhiên đỏ mắt, bà vội vàng đưa tay lên lau nước mắt cho cháu gái, không hề chú ý tới vết chai sần trên ngón tay đã làm làn da mềm