Sau khi tuyên bố xong kết quả, có người vui mừng có người phiền muộn.Vui mừng là những người có thể tiếp tục vào phòng sau, phiền muộn là những học viên bị loại.Mọi người ôm nhau, khóc ra thành tiếng.Lục An An thực ra không thích loại bầu không khí này, cô không phải một người thích thể hiện tình cảm ra ngoài, nhưng một mực cô lại là một người rất cảm tính.Đụng tới một chút việc nhỏ, hoặc là lúc nghe thấy một chuyện xưa cảm động, cô đều sẽ không nhịn được muốn khóc.Cô nhìn nhóm người trước mặt này, viền mắt đột nhiên đỏ lên.Lục An An thực ra thật sự không muốn khóc, nhưng xung quanh tất cả đều là tiếng khóc nức nở, nghe thấy các cô ấy đứt quãng nghẹn ngào nói chuyện, tâm tình cô liền xúc động theo.Ngày hôm nay qua đi, không biết phải bao lâu mới có thể gặp lại.Mc điều khiển chương trình nhìn này một đám các cô gái trẻ tuổi, cũng rất không nỡ.Mọi người đều là đem theo giấc mơ đi tới nơi này, cũng không có ai biết tương lai sau này sẽ làm sao.Có thể gặp nhau chính là duyên phận, hy vọng có thể trân trọng.Ngày đó qua đi, mọi người chậm chạp trở lại ký túc xá, một buổi tối chậm chạp đi tới.Ký túc xá dần dần có những người chỉ còn dư lại một mình một người, hình bóng đơn độc xuất hiện không ít.Buổi tối ngày hôm ấy Lục An An ngủ không ngon, mơ tới rất nhiều chuyện trước đây.Cô nhớ rất rõ ràng, lúc cha qua đời, những người thân khác đều không muốn chăm sóc cô, vẫn luôn nói với cô —— trừ phi đem tài sản của cha cô để cho cô giao ra đây, để bọn họ thay cô bảo quản, thì bọn họ mới tới chăm sóc cô.Lục An An khi đó cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không giao ra.Cô một mình một người đem căn biệt thự lớn bán đi, mua một phòng nhỏ thích hợp cho một mình cô ở, một phòng có hai gian, sau đó trang trí một phen.Đương nhiên, đây là sau khi cô thành niên mới làm tất cả những thứ này.Trước kia, khi cô làm ra những quyết định này, cô gặp được Thịnh Hành.Cha mới vừa qua đời, người thân đều lặp đi lặp lại nhiều lần đến nhà của cô, muốn đem một số đồ có giá tiền cao lấy đi.
Lục An An không muốn, điên cuồng tàn nhẫn mà hung ác đuổi đi, còn làm loạn một trận, vì đem lá trà mà cha của cô khi còn sống thích nhất đoạt lại, cô còn cắn người thân một cái, sau đó nhận về một cái tát.Nhưng dù cho như thế, cô cũng không nhả ra.
Cô vẫn luôn cắn, rất nhiều người đánh vào người cô cũng không được, tư thế nếu người kia không đem lá trà trả về thì không thể đi.Sau đó, bảo vệ khu đến rồi.Lục An An nói cho bảo vệ đâu vào đấy , không thể để cho những người kia đi vào nữa, bảo vệ nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô còn hỏi cô có muốn đi bệnh viện hay không, cô từ chối.Sau khi cô một mình một người đi bệnh viện, lúc ra ngoài Lục An An đi lung tung ở trên đường, không có mục đích bước đi.Sau ngày hôm đó cô không còn người nhà.Đang đi, màn LED ở phía đối diện của một cái trung tâm mua sắm sáng lên.Ánh sáng chói mắt, Lục An An theo bản năng đưa tay ngăn cản, những người đi ngang qua dừng lại kinh ngạc thốt lên.
Cô cũng theo đó nhấc mắt, sau đó nhìn thấy người cô hiện tại rất thích kia.Thịnh Hành cứ như là một ngọn đuốc, rọi sáng con đường đen kịt của cô, cũng nhen lửa vào trái tim đã chết của cô.Bài hát anh hát lúc đó Lục An An đến bây giờ vẫn còn nhớ, bài hát đó đã từ rất lâu rất lâu rồi, là một bài hát Thịnh Hành tự viết.Sau khi cô đứng tại chỗ xem hết bài hát này, lại nhìn thấy phỏng vấn của anh.Anh nói —— làm người cần vì ai sống, hãy sống vì chính mình, phải có niềm tin và tín ngưỡng.Lúc đó anh là khách quý trong một tiết mục, nhân khí rất rất nhiều người sùng bái và thích anh .Cho nên mc điều khiển chương trình bảo anh nói một chút lời cổ vũ cho mọi người, khích lệ mọi người một chút.Sau đó một thời gian.
Thịnh Hành cứ thế biến thành tín ngưỡng của Lục An An.Cô càng ngày càng có động lực sống tiếp, đúng thế, một mình một người thì có làm sao, ít nhất là cô vẫn khỏe mạnh bình an, cô chỉ cần nỗ lực sinh hoạt là được rồi.Lục An An gia nhập diễn đàn fans của Thịnh Hành, ngoại trừ nỗ lực học tập và vẽ vời ở ngoài chỉ có truy đuổi ngôi sao, làm bảng cổ vũ cho Thịnh Hành, ở trên mạng khen anh thương anh, đến xem concert của anh, ủng hộ tất cả mọi hoạt động của anh.Đến sau này, hết thảy đều càng ngày càng tốt....Khi tỉnh dậy, căn phòng đã có chút ánh mặt trời chiếu rọi vào trong.Lục An An hoảng hốt nghĩ, từ trong chăn thò đầu ra nhìn một vòng.Các bạn cùng phòng của cô đều đã tỉnh lại, đang thay quần áo."An An, cậu có về nhà không?"Lục An An ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến hôm nay tổ tiết mục cho các cô nghỉ một ngày.Tới đây đã lâu, tổ tiết mục cho mọi người một ngày nghỉ, có thể đi ra ngoài tự do hoạt động, tối hôm qua đã có không ít người hẹn bạn bè cùng nhau đi ra ngoài dạo phố.Lục An An sửng sốt, vừa định nói chuyện, liền được phát nhiệm vụ.—— [Nhiệm vụ hôm nay: Đưa canh gà cho Lục Duyên.]Lục An An: "? ? ?"Cô nghẹn lại :"Tao sẽ không nấu canh gà."—— [Là đưa, không có yêu cầu cô làm.]Nghe vậy, Lục An An bĩu môi: "Được rồi."Cô vén chăn lên bò ra ngoài, động tác rất mau lẹ.Sau khi rửa mặt xong, Lục An An nhanh chóng bôi ít kem chống nắng liền muốn đi ra ngoài.Thường Thiến sững sờ lăng lăng nhìn cô: "Cậu cứ thế mà đi thôi à?""Ừa." Lục An An nói: "Hôm nay tớ về nhà, đi trước nha, buổi tối gặp lại.”Buổi tối mọi người còn phải quay về tập hợp.Khúc Tĩnh buồn cười nhìn cô: "An An, cậu tiêu xài cũng quá tư bản rồi."Lục An An: "Không kịp rồi, chỗ này không tiện gọi xe."Cô khoát khoát tay: "Đi trước đây.""Chú ý an toàn nha.""Ok."Lục An An nắm túi xách nhỏ của mình chạy tới thang máy bên kia, cửa thang máy vừa mở ra, sau khi người bên trong nhìn thấy cô thì cười lạnh.Là Hà Hiểu Sương.Lục An An cong môi, rất thân mật chào hỏi: "Sớm nha."Bên trong còn có những người khác, bọn họ vội vàng nói: "Chào An An, cậu về trường học hay là về nhà thế?”"Tớ về nhà.""Ừ ừ, người trong nhà có tới đón cậu không?""Không có." Lục An An buông tay: "Tớ gọi xe về."Hà Hiểu Sương trừng cô vài cái, Lục An An hoàn toàn lơ đi như không biết.Sau khi ra khỏi thang máy, Hà Hiểu Sương nhìn cô nói: "Lục An An, mày chớ đắc ý, thi đấu còn chưa tới cuối cùng."Nghe vậy, Lục An An khẽ cười: "Hà Hiểu Sương, đến cùng là ai đắc ý?"Cô ta lườm lại một cái: "Hy vọng cô nhớ kỹ tiền đặt cược."Nói xong, Lục An An không tiếp tục nhìn cô ta nữa, đi xếp hàng gọi xe.Hà Hiểu Sương nhìn thấy cô như vậy, châm biếm nói: “Ai nha, hiện tại cậu không phải là người được giải nhất sao, tại sao công ty không phái xe tới đón cậy thế?"Lục An An không thèm để ý đến cô ta.Mấy phút sau, một chiếc xe con màu đen dừng lại trước mặt Hà Hiểu Sương.Mấy học viên bên cạnh kinh ngạc thốt lên một tiếng.Hà Hiểu Sương nói: "Các cậu muốn đi đường bên kia sao, tớ có thể tiện đường chở các cậu một đoạn đường."Có người sửng sốt một chút, hỏi: "Hiểu sương, đây là xe của nhà cậu có phải không?"“Đúng thế.”Mấy người khác nói: "Chúng tớ muốn đi.""Được rồi." Hà Hiểu Sương gật