Lục An An sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thịnh Hành.
Cô chớp chớp mắt, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Bỗng dưng, Thịnh Hành ngẩng đầu nhìn cô, "Lục An An."
Lục An An vội vàng hoàn hồn, lúc này mới hiểu được mình không nghe lầm.
Cô nhìn người khí chất thanh lãnh trước mặt, lồng ngực rung lên.
Là idol của cô.
Idol tốt tốt nhất.
Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng Thịnh Hành phải điều chỉnh cho cô, mặc dù là ngượng ngùng, Lục An An cũng làm bất cứ giá nào.
Bản thân cô thì biết tiếng Anh, tốt xấu gì cũng là một nhà thiết kế tầm cỡ, không có chút năng lực thì sao được.
Thật ra hiểu Tiếng Anh với việc hát tiếng Anh quan hệ không lớn lắm, nhưng mà muốn nói không có mối liên hệ nào cũng không đúng, nói ra thì, ít nhất phát âm chuẩn, hát Tiếng Anh đương nhiên sẽ càng nhanh.
Lục An An này chọn bài hát tiếng Anh, là bài rất nhiều người đã nghe qua, có điểm bộc phát, còn có cao âm.
Cô chưa từng học hát, chỉ có một ít tri thức cũng đều là ở trong cái tiết mục này học.
Sau khi hát một lần, cô rõ ràng nhìn thấy Thịnh Hành nhíu mày.
Cô mím môi, bất an hỏi: "Thịnh lão sư, em có phải hát rất kém không?"
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô: "Ừ."
Lục An An: "..."
Nụ cười trên mặt cô nháy mắt suy sụp xuống.
Thịnh Hành cười khẽ: "Nhưng mà còn có thể cứu chữa."
Lục An An nghẹn lại.
Cô nhìn sườn mặt Thịnh Hành, nhỏ giọng nói thầm: "Thầy không thể một lần nói xong sao?"
Thịnh Hành buồn cười nhìn cô, không giải thích.
Toàn bộ buổi sáng, Thịnh Hành đều ở điều chỉnh giúp cô từng chút một, thậm chí còn đem ca khúc tiến hành cải biên, thành phong cách thích hợp Lục An An nhất.
Đến giữa trưa, có người lại đây gõ cửa, buổi "phụ đạo" mới kết thúc.
Trước khi đi, Thịnh Hành dặn dò: "Mấy ngày nay nhớ luyện nhiều chút, nhớ kỹ, buổi sáng muốn hát phải khai giọng, em hát nhiều, sẽ càng ngày càng tốt."
"Vâng, cảm ơn Thịnh lão sư."
"Ừm."
Thịnh Hành thu hồi tầm mắt dừng ở trên mặt cô, cùng Du Nguyên cùng nhau đi khỏi.
Lục An An khóe môi mỉm cười, vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng rất khó, nhưng có idol chống đỡ, cô cảm thấy chính mình khẳng định sẽ không thành vấn đề.
Cô nghĩ nghĩ, trở về phòng huấn luyện lại một lần.
Ở đây có rất nhiều phòng huấn luyện, một người chiếm dụng một gian cũng hoàn toàn không phải vấn đề quá lớn.
Thời điểm Lục An An rời đi, hoàn toàn không chú ý tới phòng hơi chếch đối diện có người.
Còn có một đôi mắt đang nhìn cô.
*
Mấy ngày thời gian, mọi người đều đóng cửa luyện tập, vì muốn đem một mặt tốt đẹp năng lực của bản thân biểu diễn ra, lưu lại tại sân khấu này những gì đẹp nhất tốt nhất.
Lục An An cũng vậy, mọi người đều liều mạng, luyện hát luyện nhảy, mỗi ngày đều lăn lộn đến nửa đêm mới trở về ký túc xá ngủ, buổi sáng ngày hôm sau mới sáu bảy giờ lại lần nữa bò dậy.
Trên thế giới này, bất cứ thứ gì đều có thể cô phụ bạn, chỉ có nỗ lực thì không.
Mặc dù hiện tại không nhìn thấy hồi báo nhưng cũng một ngày nào đó sẽ có.
Thời gian lặng yên trôi đi, chỉ chớp mắt liền tới một vòng công diễn mới.
Cách vòng công diễn trước được một thời gian khá dài, vốn có nhiều người như vậy, sau khi đại hội thể thao kết thúc, có số người đã bị đào thải.
Vòng công diễn tiếp theo kết thúc sẽ không loại người nữa nhưng sẽ có vòng phân tổ mới, là vì tiếp theo là đoàn đội pk.
Buổi tối một ngày trước công diễn, ký túc xá bốn người các cô nghĩ thả lỏng một chút, không thể khiến thần kinh của mình quá mức căng thẳng.
"An An."
"Hả?"
"Cậu đang làm gì thế?"
Thường Thiến nhìn cô một cái: "Gửi tin nhắn cho người nhà à?"
Lục An An gật gật đầu: "Ừ, tớ cùng người nhà nói mấy câu."
Cô đang cùng người thân nói chuyện phiếm, bọn họ một nhà bốn người có một cái nhóm chat.
Mẹ Lục muốn tới xem, nhưng cha Lục không có thời gian, đang bị mẹ Lục điên cuồng nói.
Lục Duyên xông ra, tỏ vẻ chính mình có thể cùng mẹ Lục cùng nhau đi.
Mới vừa nói xong, mẹ Lục liền bùm bùm đánh một đoạn tin gửi tới.
Đoạn ấy nói, đối với chuyện Lục Duyên tới xem Lục An An biểu diễn rất là ghét bỏ, mấy hot search lần trước bà ấy còn không quên đâu.
Lục Duyên: 【 mẹ, chỉ như vậy mà mẹ ghét bỏ con sao? 】
Mẹ Lục: 【? Bằng không thì sao? 】
Lục Duyên: 【 Con bị thương rồi, con chỉ muốn đi xem em gái biểu diễn cũng không được sao? 】
Lục mẫu: 【 không được, mẹ không muốn cùng con bị chụp, hơn nữa con quên mất tin tức lần trước rồi? Người đại diện của con lúc này còn cho phép con đi hiện trường công diễn sao? 】
Lục Duyên: 【..
】
Lục An An nhìn hai người đối thoại, buồn cười.
An An: 【 Ma ma, vậy mẹ muốn cùng Hạ Hạ cùng nhau tới không? Úy Sơ Hạ, chính là bạn học của con ý, cô ấy cũng nghĩ đến.
】
Mẹ Lục: 【 Có thể, cái chủ ý này tốt, con hỏi cô bé ấy trước xem con bé có ngại không, nếu ngại thì không miễn cưỡng.
】
An An: 【 Được ạ, con hỏi cô ấy một chút.
】
Cuối cùng, Úy Sơ Hạ hoàn toàn không ngại, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Mẹ Lục tỏ vẻ đến lúc đó sẽ đến trường học tiếp cô ấy.
Lục Duyên ủy khuất: 【 Mẹ con biết, sau khi An An trở về người liền không cần con trai nữa.
】
Mẹ Lục: 【 Con hôm nay mới biết được hả? 】
Lục An An cười.
Cười một chút cô liền nhận được ba ánh mắt chăm chút nhìn từ bên cạnh.
Cô nhấp môi, nhìn về phía ba người: "..
Nhìn tớ làm gì?"
"Cậu cười cái gì?"
"Cùng mẹ tớ nói chuyện phiếm thôi."
Khúc Tĩnh gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết còn có thể lưu đến cuối cùng hay không, tớ hồi hộp quá."
"Sợ cái gì?"
Thường Thiến an ủi cô ấy: "Cùng lắm thì là đào thải, tớ có thể lưu đến bây giờ đã rất thỏa mãn rồi."
Khúc Tĩnh nhìn các cô ấy, gật gật đầu: "Nói cũng đúng."
"Đừng nản chí vậy chứ."
Lục An An nói: "Chúng ta phải đối với chính mình có lòng tin!"
"Nói rất đúng, cố lên cố lên."
Bốn người cổ vũ cho nhau, qua một ngày mới cuối cùng cũng đã đến vòng biểu diễn, cũng càng thêm tự tin.
*
Công diễn.
Không còn là sân khấu nhỏ ngày trước của các cô nữa, so trước kia người xem tới càng nhiều.
Đám người Lục An An đến hiện trường, còn không có kịp từ trong xe đi xuống, bên ngoài đã có rất nhiều fans đứng đó tiếp ứng.
Các cô một đám người còn chưa xuất đạo, đã có fans.
Thường Thiến đặc biệt kích động.
"A a a a a tớ nhìn thấy tên của tớ!"
"Ta cũng thế tớ cũng thế."
"Trời ạ, tớ chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy."
"Tớ cũng vậy!"
Lục An An quay đầu nhìn bên ngoài, khóe môi hướng lên mỉm cười.
Một cảm giác thực kỳ diệu, thời điểm trước kia, cô cũng là một thành viên trong đám fans kia, nhưng hôm nay..
Cô lại là đối tượng mà người ta truy đuổi.
"An An An An, nghĩ cái gì đấy?"
Lục An An nhìn về phía Thường Thiến, thấp giọng nói: "Nghĩ một chút chuyện trước kia."
Trước kia Thịnh Hành có hoạt động gì, cô cũng luôn đến hiện trường trước tiếp ứng.
Chỉ cần là có thời gian, cô đều sẽ đi.
Vì idol mình làm tốt mỗi một lần tiếp ứng, là việc cô làm từ trước tới nay.
"Thật kích động nha."
"Tớ cũng vậy."
Lục An An nhìn cô ấy cười: "Đêm nay biểu diễn tốt."
"Ừm ừm."
Đoàn người xuống xe, vào hậu trường tiến hành hóa trang.
Trang phục Lục An An hôm nay mấy lần biểu diễn mối tình đầu cùng thiếu nữ phi thường bất đồng.
Cô hôm nay mặc váy khá nóng bỏng, mặc vào, liền hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
"Ngọa tào!"
"Cậu cũng quá đẹp đi!"
"An An, cậu hôm nay là tiên nữ."
"A a a a a tớ cũng muốn váy đẹp như vậy."
"Nghĩ lại ca khúc cậu chọn đi, không thích hợp."
Mọi người đều là hài tử không lớn lắm, đại đa số mọi người tâm tư đều đơn thuần, hoạt bát, ghé vào cùng nhau, một chút việc nhỏ cũng có thể thảo luận nửa ngày.
Đột nhiên, Lục An An phát hiện đề tài các cô ấy trò chuyện càng ngày càng sai.
"Các cậu đang nói cái gì vậy?"
Dụ Thư che mặt cười, liếc nhìn cô nói: "Bọn tớ đang nói cậu..
Ngực có chút nhỏ."
Lục An An: "?"
Thường Thiến: "Ai, cậu sao lại còn nói ra thế."
Dụ Thư: "Chỉ đùa một chút thôi, An An không có việc gì, cùng lắm thì dùng mặt khác chống đỡ một chút."
Lục An An cúi đầu nhìn mắt, không lời gì để nói.
Cô..
Cũng không nhỏ đến